Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Lăng Thành phát hiện mình nằm ở trên mặt đất trong văn phòng , toàn thân mồ hôi tuôn như nước, quần áo đều ướt đẫm. Mà cảm giác nóng rực đau đớn trên người đã biến mất. Mẹ nó, tên nhóc Vương Việt Bân kia chắc chắn bị người ta lừa rồi. Cũng đã qua hai năm, có là thuốc gì đi nữa thì cũng đều mất mất tác dụng rồi. Thế mà bản thân lại còn đần độn ăn vào. Có điều, may mắn không xảy ra việc gì.

Đang cảm thấy may mắn, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Thấy là số lạ, Lăng Thành nhíu mày, tiếp điện thoại.

“Xin chào, là anh Lăng Thành đó phải không?”

Sau khi thông máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vừa nhu hòa lại mang theo vài phần từ tính , rất dễ nghe, dường như có thể hấp dẫn tâm hồn người khác. Giọng nói này sao nghe có chút quen tai vậy nhỉ?

Lăng Thành âm thầm nhíu mày, hỏi: “Cô là...”

“A, quên nói với anh, tôi là Tiêu Diệu Vân.” Đối phương tỏ ra áy náy cười một cái, sau đó tự giới thiệu.

Tiêu Diệu Vân? Ực! Lăng Thành nhịn không được nuốt nước miếng một cái, trong đầu lập tức hiện ra một hình bóng vô cùng dịu dàng lại không mất đi vẻ đẹp tài trí.

“Cô tìm tôi có việc gì không?” Một giây sau, Lăng Thành cười hỏi.

Tiêu Diệu Vân tựa hồ có chút ngượng ngùng: “Chuyện là thế này, ngày đó ở tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Tống, anh có tặng một cây quạt Càn Khôn Vô Lượng đúng không, tôi... tôi có thể chụp mấy tấm ảnh không?”

Lăng Thành run lên, lập tức cười nhạt nói: “Thứ kia ấy à, người của nhà họ Tống cho rằng nó là một cây quạt nát, cô Tiêu sao lại cảm thấy hứng thú với nó vậy?”

Tiêu Diệu Vân không hề nghĩ ngợi nói: “Đó là do bọn họ không biết nhìn hàng, tôi biết cây quạt kia, nó chính là vật trước kia Hoàng Đế Càn Long ngự dụng, là đồ thật.”

Lăng Thành giật mình: “Vậy được rồi, cô muốn chụp kiểu gì?”

“ Anh đồng ý à? Vậy thì quá tốt rồi!” Tiêu Diệu Vân rất vui vẻ, vốn dĩ cô cho rằng Lăng Thành sẽ từ chối, dù sao cây quạt kia trên thế gian chỉ có một cái, tuyệt đối là bảo vật vô giá!

“Nếu như, nếu như anh có rảnh rỗi, lát nữa chúng ta gặp nhau ở tiệm đồ cổ nhà tôi nha, trong tiệm có phòng chuyên môn quay chụp đồ cổ.” Tiêu Diệu Vân hưng phấn vừa cười vừa nói, sau đó cho Lăng Thành địa chỉ tiệm đồ cổ.

Tiệm đồ cổ mà Tiêu Diệu Vân nhắc đến gọi là Cổ Vận Các, là địa điểm hội tụ đồ cổ lớn nhất thành phố Đại Phong, Lăng Thành thường xuyên nghe người khác nhắc đến, chỉ là chưa từng đến đó.

Nửa giờ sau, Lăng Thành mang theo đồ vật, đi tới Cổ Vận Các.

Vừa tiến vào đại sảnh đã thấy Tiêu Diệu Vân đang chờ ở đó , cô mặc một chiếc váy dài sậm màu, so với cái ngày tham gia tiệc mừng thọ kia thì trông xinh đẹp, thần bí hơn nhiều.

“Lăng Thành, anh đến rồi!” Lăng Thành vừa tiến vào, Tiêu Diệu Vân bèn cười chào đón, nhìn thấy cái hộp trong tay Lăng Thành, đôi mắt đẹp của cô càng lấp lánh sự hưng phấn cùng kích động. Người phụ trách Cổ Vận Các Vương Bình đứng bên cạnh, gương mặt tràn đầy kinh ngạc. Cô chủ vẫn luôn rất lý trí dè dặt, bình thường ăn nói cũng rất thận trọng, hôm nay làm sao lại vui vẻ như vậy? Hơn nữa, cái cậu ăn mặc nghèo kiết này là ai?

Cảm nhận được sự kinh ngạc của Vương Bình, Tiêu Diệu Vân đơn giản giới thiệu một câu: “Vị này là ngài Lăng Thành nhà họ Tống. Chúng tôi có chút việc cần vào trong bàn bạc, ông ở đây trông cửa hàng, có chuyện gì gọi tôi.” Nói xong bèn gọi Lăng Thành đi vào bên trong một cái mật thất.

Vương Bình mặt mũi tràn đầy kinh ngạc. Lăng Thành nhà họ Tống? Không phải là cái cậu con rể ở rể vô dụng kia sao? Cô chủ cùng với loại người này thì có chuyện gì cần nói? Nghi hoặc thì nghi hoặc, Vương Bình cũng không nghĩ nhiều, chuyên tâm trông tiệm.

Lăng Thành cùng Tiêu Diệu Vân sau khi tiến vào mật thất, dưới sự ra hiệu của Tiêu Diệu Vân, Lăng Thành lấy cây quạt ra, xòe ra đặt trên bàn. Tiêu Diệu Vân cầm máy ảnh, vừa cẩn thận quay chụp vừa âm thầm khen ngợi. Mà sự chú ý của Lăng Thành lại đặt hết trên người Tiêu Diệu Vân. Không thể không nói, Tiêu Diệu Vân rất đẹp, đường nét sắc sảo có thể nói là hoàn mỹ, nhất là dáng người, muốn bao nhiêu gợi cảm có bấy nhiêu gợi cảm.

Đang nhìn đến mê mẩn, Tiêu Diệu Vân đã chụp xong ảnh, cười nói cảm ơn: “Cám ơn anh.” Lăng Thành thu lại cây quạt, tùy ý nói: “Chuyện nhỏ mà. Về sau cô Tiêu muốn nhìn cây quạt, lúc nào cũng có thể tìm tôi.” Nghe Lăng Thành nói như vậy, Tiêu Diệu Vân rất vui vẻ gật đầu, sau đó hiếu kì hỏi: “Anh làm thế nào có được cây quạt này vậy?” Thực ra những lời này, Tiêu Diệu Vân ở tiệc mừng thọ bà cụ nhà họ Tống đã muốn hỏi rồi, chẳng qua lúc đó Lăng Thành không cho cô cơ hội. Một chàng rể ở rể bị nhà bố vợ xem thường, 3 năm sống trong nhà, không tìm công việc, không có nguồn thu nhập, vậy mà lại có được quạt Càn Khôn Vô Lượng, điều này... Cho dù là người lý trí như Tiêu Diệu Vân cũng không nhịn được tò mò trong lòng.

Lăng Thành cười cười, hời hợt trả lời: “Là một người bạn tặng tôi.” Nghe ra được Lăng Thành không muốn nói thật, Tiêu Diệu Vân mím môi cười, cũng không có hỏi lại.

Đúng lúc này, Vương Bình gõ cửa một cái. “Có chuyện gì vậy?” Tiêu Diệu Vân nhàn nhạt hỏi. “Cô chủ, cô đi ra xem một chút, có người muốn bán một khối ngọc cổ, tôi không dám tự ý quyết định...” Vương Bình ở ngoài cửa có chút xấu hổ nói. Sắc mặt Tiêu Diệu Vân thay đổi, Vương Bình là giám bảo sư thâm niên trong tiệm, đã tiếp xúc với đồ cổ vài chục năm, đồ vật có thể khiến cho ông ấy do dự, chắc chắn không phải vật tầm thường.

Nghĩ thầm, Tiêu Diệu Vân vội vàng mở cửa đi ra ngoài. Lăng Thành cất kỹ cây quạt, sau đó đuổi kịp.

Đi đến sảnh trước đã thấy một cậu thanh niên để đầu đinh, một cái hộp nhỏ được đặt trên cái quầy ở trước mặt hắn. Cậu thanh niên là từ thành phố bên cạnh tới, tên là Trương Lượng, bởi vì trong nhà có người mắc bệnh ung thư, cho nên muốn đem bảo vật gia truyền bán ra đổi lấy tiền.

Cùng lúc đó, ông chủ mấy cửa hàng kế bên nghe tiếng cũng chạy tới.

Vương Bình sau khi nói rõ tình huống cho Tiêu Diệu Vân bèn giới thiệu: “Đây là cô chủ tiệm chúng tôi, Cô Diệu Vân.” Gương mặt Trương Lượng lộ rõ vẻ cương trực, gật đầu nói: “Nếu cô chủ đây cũng không quyết định được, tôi sẽ đổi một nhà khác.” Nói xong bèn mở hộp ra. Bên trong là một miếng ngọc bội màu đỏ máu. Hoa văn điêu khắc theo phong cách xưa, mặt ngoài ôn hòa mượt mà, điều thần kỳ là, bên trong còn có một số đường vân màu đỏ máu giống như giọt nước mắt. “Ngọc Khấp Huyết?” Tiêu Diệu Vân liếc mắt nhìn, đôi mắt đẹp sáng lên, nhịn không được mở miệng nói. Mấy ông chủ tiệm đồ cổ bên cạnh cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh, nhao nhao lên tiếng bàn tán. “Ối chà! Thế mà lại là ngọc Khấp Huyết!” “Nhìn màu sắc này xem, là thượng phẩm đó!”

Mấy ông chủ tiệm đồ cổ, ông một câu tôi một câu sợ hãi thán phục, Trương Lượng gương mặt đầy đắc ý, quay về phía Tiêu Diệu Vân gật đầu tán thưởng nói: “Không hổ là cô chủ, vừa liếc mắt đã nhận ra đây là ngọc Khấp Huyết. Nhìn thấy chữ khắc phía trên không, đây chính là được khắc từ thời Đông Tấn đó.”

Ngọc Khấp Huyết là một loại ngọc cổ, do cổ nhân rót máu tươi vào bên trong ngọc thạch, hình thành một loại ngọc đặc thù, thông thường gọi là huyết ngọc, mà loại có thể tạo thành giọt nước mắt ở bên trong như này mới được gọi là ngọc Khấp Huyết. Cho nên Ngọc Khấp Huyết cực kỳ hiếm có. Bây giờ nghe được lời Trương Lượng nói, mấy ông chủ tiệm đồ cổ vô cùng kích động! “Quả nhiên là từ thời Đông Tấn!” “Không tệ, nhìn hoa văn điêu khắc phía trên này, chính là từ thời đó đó .”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!