Lúc trước Tiêu Diệu Vân gọi điện thoại, Lăng Thành liền đoán được ngân châm trên người Diệu Vân nhất định là do Tịnh Lâm rút ra.
Hiện giờ nghe Tịnh Lâm mắng mỏ, sự tức giận của Lăng Thành rốt cuộc không nín được, lập tức bùng nổ ra ngoài.
"Anh... Anh dám bảo tôi cút?"
Nghe được Lăng Thành nói như vậy, Tịnh Lâm có vẻ đã bị chọc giận lần nữa. Bà ta chỉ tay vào Lăng Thành, nói không ra lời.
Ngay cả Giai Kỳ cũng thấy khó chịu, lạnh lùng nói: "Lăng Thành, sao anh nói ăn nói với mẹ như vậy?"
Khi vừa mới bước vào, nhìn thấy Lăng Thành đang cầm tay Tiêu Diệu Vân, Giai Kỳ chỉ cảm thấy cõi lòng mình đau đến tan nát.
Cho dù Lăng Thành và Tiêu Diệu Vân có tình cảm với nhau, nhưng chẳng lẽ Lăng Thành không còn nghĩ đến Giai Kỳ nữa sao? Chẳng lẽ hiện giờ trong tim Lăng Thành, Giai Kỳ chẳng còn là gì nữa.
Hiện tại, Lăng Thành còn lớn giọng nói mẹ của Giai Kỳ cút đi nữa sao?
Lăng Thành hít sâu, Tiêu Diệu Vân không tỉnh, tâm trí của Lăng Thành lúc này vô cùng rối loạn. Anh nói với Giai Kỳ: "Tịnh Lâm là mẹ của em, không phải mẹ của anh."
Nghe Lăng Thànhnói như thế, thân thể Giai Kỳ run lên, trên khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt tràn ngập thất vọng.
Lần này, Tịnh Lâm hoàn toàn phát hỏa, chỉ vào Lăng Thành mắng: "Được lắm, thằng ăn cháo đá bát, thằng bất tài vô dụng. Anh đến nhà tôi ở ba năm, ăn nhờ ở đậu tận ba năm. Vậy mà con gái tôi còn không hề ghét bỏ anh. Nó còn nuôi anh, quan tâm, yêu thương cho anh. Vậy mà không ngờ cuối cùng anh vẫn là một thằng súc sinh không hơn không kém. Không, cái loại như anh so sánh với súc sinh còn là xúc phạm súc sinh ấy.”
"Tôi là thằng bất tài vô dụng? Tôi là loại súc sinh cũng không bằng?" Lăng Thành nắm chặt nắm tay. Giờ khắc này, lửa giận đọng lại ở trong lòng ba năm liền phun trào toàn bộ.
“Mấy tháng trước, tài chính của nhà họ Tống của bà khó khăn, đến mức phải bán cổ phần của công ty.” Lăng Thành nhìn thẳng vào Tịnh Lâm, lớn tiếng nói: “Là tôi nói Nguyễn Khải của công ty khoa học kỹ thuật Thăng Long thu mua 50% cổ phần công ty của nhà họ Tống, sau đó, những cổ phẩn công ty này tôi đều cho con gái của bà.”
“Còn nữa, lúc đó nhà họ Tống cùng với công ty Hoa Ngưu hợp tác, là tôi đã sắp xếp để ngoại trừ Giai Kỳ đến nói chuyện hợp tác ra, ai cũng không thể được.”
“Một tháng trước, Giai Kỳ bị nhà họ Tống đuổi đi, bất đắc dĩ phải phát sóng trực tiếp kiếm tiền. Cái tên vung tiền nhiều nhất cũng chính là tôi đây.”
Nói tới đây, Lăng Thành hoàn toàn mất đi lý trí, gân xanh trên cánh tay nổi lên: "Tôi đã làm quá nhiều cho nhà họ Tống rồi. Còn mấy người thì sao? Ba năm ròng cũng không thèm liếc mắt xem trọng tôi lấy một lần. Trong mắt mấy người, tôi sống còn không bằng một con chó.”
Lăng Thành đã hoàn toàn mất đi khống chế, toàn thân đều run rẩy.
Trong nháy mắt, Giai Kỳ hoàn toàn ngây dại, ngơ ngác nhìn Lăng Thành, một chữ cũng nói không nên lời.
Hóa ra.... Hóa ra Lăng Thành đã lặng lẽ làm nhiều việc vì cô như vậy...
Tịnh Lâm cũng là cắn răng, đột nhiên không nói gì để phản bác. Nhưng vài giây sau, bà ta liền nhịn không được, cười nói: "Anh nói nhiều như vậy có ích lợi gì? Chỉ có mấy thằng rác rưởi mới đi kể công kể cán lấy lòng thương hại. Cho dù anh là người giàu nhất thành phố Đại Phong này thì làm sao? Không phải bây giờ cũng chỉ là một thằng vô liêm sỉ không xu dính túi à?”
Nói xong, Tịnh Lâm cũng hiểu được bà ta có chút đuối lý. Có vẻ Lăng Thành đã thật sự làm nhiều việc vì gia đình này. Lúc ấy, Tịnh Lâm thấp giọng nói: "Hơn nữa, anh nổi giận cái gì? Tôi với Giai Kỳ chỉ đem Tiêu Diệu Vân đưa về nhà của cô ta thôi. Anh kích động cái gì? Hiện tại cô ta té xỉu cũng không phải do tôi đánh đập gì cô ta hết.”
Lăng Thành lạnh lùng nhìn Tịnh Lâm, cố gắng khống chế sự giận dữ trong lòng: "Bà có biết vì cứu tôi là Diệu Vân đã bị chưởng môn Côn Luân hấp thu tinh khí. Ngân châm trên người cô ấy chính là để tục mệnh cho cô ấy. Nếu ngân châm bị nhổ xuống, cô ấy chỉ còn ba giờ để sống.”
Nói xong, Lăng Thành cười thảm, lưu lại nước mắt: "Hiện tại tôi đã lấy được thứ duy nhất có thể cứu mạng cho Diệu Vân. Nhưng đã quá muộn, đã quá muộn…”
Nghe Lăng Thànhnói như thế, thân thể Giai Kỳ phát run, nội tâm nói không nên lời sợ hãi lẫn áy náy, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Lăng Thành, thật xin lỗi... Em không biết ba cây ngân châm kia lại quan trọng với Diệu Vân đến vậy…”
Lăng Thành cười, không nói.
Tịnh Lâm cắn răng, trừng mắt nhìn Lăng Thành: "Anh định lừa ai? Làm gì có ngân châm nào nhổ sẽ không sống được nữa."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa... Lăng Thành đã buồn lắm rồi. Là chúng ta sai. Mẹ đừng nói nữa mẹ ơi..." Giai Kỳ khẩn khoản nói.
"Cái con ranh ngu ngốc này nữa." Tịnh Lâm tức giận nói: "Con có biết nghĩ không hả?"
Thật ra, Tịnh Lâm cũng ý thức được là bà ta làm sai. Nhưng ngoài miệng không thể thừa nhận được, bà ta nhìn Giai Kỳ nói: "Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc đến thế này hả? Thằng vô dụng này dã cho con ăn bùa mê thuốc lú gì rồi đấy? Dù trước đây nó có tiền, giờ cũng chỉ là một thằng kiết xác vô dụng, khốn nạn đi ngoại tình ngay trước mặt vợ thôi. Con không nên ở bên một thằng khốn nạn như vậy, hiểu không? Nếu con không nghe, thì coi như mẹ chưa từng có đứa con như con. Từ ngày mai mẹ sẽ dọn ra bên ngoài. Giờ mẹ về thu dọn đồ đạc, hai mẹ con chúng ta đoạn tuyệt quan hệ.”
Nói xong này đó, Tịnh Lâm xoay người ra khỏi phòng.
Đứa con gái ngốc này, thật sự là muốn làm bà ta tức chết.
Thấy Tịnh Lâm tức giận, Giai Kỳ cũng vô cùng hoảng hốt. Cô chạy nhanh đuổi theo mẹ mình: "Mẹ, mẹ nghe con nói đã."
Thanh âm càng lúc càng xa.
Thấy hai mẹ con Giai Kỳ đi xa dần, Lăng Thành cũng không ngăn cản. Lúc này, Lăng Thành rầu rĩ ngồi ở đầu giường. Anh nhìn Tiêu Diệu Vân vẫn đang nhắm chặt hai mắt, trong lòng chỉ toàn là nỗi tuyệt vọng.
“Diệu Vân, xin em đừng bỏ anh lại đây. Nếu em nghe được lời anh, hãy cho anh thấy chút phản ứng… Dù chỉ là động đầu ngón tay… Hay động đậy mí mắt cũng được. Được không? Anh cầu xin em…” Lăng Thành thì thảo nói, nắm chặt lấy tay Tiêu Diệu Vân. Trong lòng, Lăng Thành cũng âm thầm cầu xin ông trời.
....
Bên kia, bên ngoài đại viện nhà họ Tiêu.
Giữa ngã tư đường, Tịnh Lâm bước nhanh trên đôi giày cao gót. Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự phẫn nộ, nhưng cũng có cả sự thất vọng đối với Giai Kỳ.
Vừa đi, Tịnh Lâm vừa lầm bầm nói: "Thằng khốn nạn rác rưởi kia đã có vợ bé ở bên ngoài rồi. Sao mình lại sinh ra một đứa con ngu ngốc đấy vậy, quá là ngu ngốc.”
"Mẹ... Mẹ chờ con với." Phía sau, Giai Kỳ cũng đi ra từ nhà họ Tiêu, đuổi theo bước chân của Tịnh Lâm từ phía sau, vẻ mặt rất là lo lắng.
Nhưng mà khi Giai Kỳ vừa đi ra giữa đường, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe có rèm che, nhanh chóng phóng như bay đến.
“Két.”
Chiếc xe có rèm che phát ra tiếng kêu chói tai, muốn phanh lại đã không còn kịp rồi.