Nói xong, Lăng Thành đau lòng không thôi: "Là ông hại chết Tiêu Diệu Vân, là ông. Tôi phải khiến ông đền mạng cho cô ấy."
Tiếp theo, trong nháy mắt, Lăng Thành vung kiếm chém về phía Hồ Kinh Dương.
"Còn kịp, đại tiểu thư nhà họ Tiêu còn có thể cứu. Vẫn còn kịp." Hồ Kinh Dương lớn tiếng kêu lên. Mặt ông ta lộ ra khát vọng sống mãnh liệt: "Ở phía sau núi phái Côn Luân có một con tuyết ưng. Con chim ưng này có thể bay với tốc độ cực nhanh. Trong vòng một giờ, nhất định có thể mang anh trở lại thành phố Đại Phong."
Lại nói tiếp, con tuyết ưng này là của Hoàng đế Đại lục Tận Thế ban cho Hồ Kinh Dương. Tuyết ưng là một loài chim hiếm có trên đại lục Tận Thế. Hình thể so với chim ưng bình thường lớn hơn nhiều, tính tình hung mãnh, vô cùng khó để bắt nó phục tùng.
Nghe nói Hoàng đế Đại lục Tận Thế phải mất ba năm thời gian mới có thể khiến tuyết ưng phục tùng. Lúc Hồ Kinh Dương quy thuận Đại lục Tận Thế, hoàng đế Tận Thế vô cùng vui vẻ, không chỉ có ban cho ông ta U Minh đại pháp, còn đem con tuyết ưng này ban cho Hồ Kinh Dương.
Sau khi nhận được con tuyết ưng này, Hồ Kinh Dương như lấy được chí bảo, vô cùng yêu thích.
Nhưng lúc này, vì mạng sống, Hồ Kinh Dương không dám keo kiệt chút nào nữa.
Mạng sống còn sắp mất, còn muốn con chim quý hiếm này làm cái gì.
Nói xong, Hồ Kinh Dương bắt đầu dập đầu, cầu xin tha thứ: "Lăng tông chủ, cầu xin anh tha cho tôi. Tha cho cái mạng già này của tôi..."
Lúc này Hồ Kinh Dương vì mạng sống đã hoàn toàn vứt bỏ đi cao ngạo của chưởng môn Côn Luân. Nếu ông ta mà chết, con gái ông ta biết làm sao bây giơ?
Tuyết ưng?
Ánh mắt Lăng Thành chợt lóe, giống như thấy ánh sáng cuối đường hầm, cả người kích động không thôi.
Hề Văn Sửu cũng phản ứng, hướng về mấy người bên cạnh, ra lệnh: "Mau, nhanh đi về phía sau núi, mang tuyết ưng lại đây."
Hề Văn Sửu nói xong, mấy đệ tử Trường Sinh điện liền đi về phía sau núi.
Chỉ chốc lát sau, mấy đệ tử này đã trở lại. Chỉ thấy bọn họ nắm một con chim ưng khổng lồ đi tới. Con chim ưng khổng lồ này cả người đều là một màu tuyết trắng. Ước chừng cao đến gần hai mét. Lông chim tuyết trắng như ngọc, không có một chút tỳ vết nào. Đôi mắt ưng là màu đỏ, sáng ngời hữu thần, trông vô cùng hùng dũng.
Nhìn đến con tuyết ưng này, Lăng Thành che dấu không được kích động. Tay Lăng Thành nắm chặt Phượng Hoàng đảm, bước nhanh đi lên phía trước, vươn tay vuốt ve lông chim tuyết ưng.
Hồ Kinh Dương nói không sai. Con tuyết ưng này quả thật vô cùng thông minh. Lăng Thành vừa tới gần, nó liền nằm ở trên mặt đất ngay lập tức.
Lúc này, Tôn Đại Quân cũng vô cùng hưng phấn: "Ha ha, Lăng Thành, xem ra đại tiểu thư nhà họ Tiêu cũng có số mạng thật lớn."
"Lăng Thành." Hề Văn Sửu cũng cười, nói: "Việc này không nên chậm trễ. Cậu mau quay về thành phố Đại Phong đi cứu người đi. Chuyện ở đây cứ để tôi và Tôn Đại Quân giải quyết."
"Được."
Lăng Thành lau máu tươi trên khóe miệng, vươn người nhảy lên, cưỡi ở trên lưng tuyết ưng, vỗ nhẹ cổ tuyết ưng: "Đi."
Lăng Thành nói xong, tuyết ưng vươn rộng hai cánh. Ở xung quanh nổi lên một trận gió xoáy. Tiếp theo, thân ảnh khổng lồ của tuyết ưng bay thẳng lên tận trời, trong chớp mắt đã đi được vài cây số.
Cả người Lăng Thành đều là máu tươi, trong lòng lại vô cùng sốt ruột. Tuy rằng tốc độ của tuyết ưng vô cùng nhanh, nhưng anh vẫn hy vọng có thể nhanh thêm một chút nữa, nhanh thêm một chút nữa...
…
Thành phố Đại Phong, đại viện nhà họ Tiêu.
Ngoài sân phong cảnh tú lệ, nhưng lại vang lên từng tiếng nói khắc khẩu không ngừng.
Lúc này, mặt mũi Tiêu Hồng Thanh xanh mét, đứng ở ngoài cửa đại sảnh.
Ở trước mặt ông ta, Tịnh Lâm chống nạnh đứng ở trong viện, la to: "Tiêu Hồng Thanh, ông dạy dỗ con gái ông như vậy đó hả? Biết rõ thằng Lăng Thành vô dụng, rác rưởi kia đã có vợ còn không biết liêm sỉ mà chơi trò thậm thụt sau lưng với nó. Đúng là loại đàn bà con gái không biết xấu hổ, chẳng có chút liêm sỉ.”
Nói xong, ngữ khí Tịnh Lâm càng thêm không tốt: "Nếu con gái ông đã thích thứ rác rưởi bần tiện, hèn hạn như thằng Lăng Thành kia thì để tôi tặng không luôn thằng con rể vô dụng, bất tài đó cho nhà họ Tiêu của ông. Để con gái ông sau này không phải mặt dày đến nhà người khác tòm tèm chồng của người khác nữa.”
Thấy Tinh Lâm mắng như vậy, Giai Kỳ đứng ở bên cạnh vô cùng hốt hoảng, vội lôi kéo cánh tay Tịnh Lâm, thấp giọng nói: "Mẹ. Mẹ đừng nói thế."
Vừa rồi, Tịnh Lâm đưa Tiêu Diệu Vân quay về nhà họ Tiêu. Nhưng bà ta còn cảm thấy chưa hết giận. Vì thế Tịnh Lâm bùng nổ không khác gì núi lửa phun trào, chỉ vào mặt Tiêu Hồng Thanh, mắng mỏ không ngừng.
Giai Kỳ cũng chỉ là bề dưới. Cô cũng chỉ có thể lo lắng suông, cũng không thể chen lời nói vào.
Tiêu Hồng Thanh tức giận đến cả người phát run, hướng về phía Tịnh Lâm, cả giận nói: "Tôi không thèm chấp nhặt với một người phụ nữ như bà. Nơi này không chào đón mấy người. Mời bà đi ngay lập tức.”
Con gái mất tích vài ngày, Tiêu Hồng Thanh cũng vô cùng lo lắng. Ông ta phái tất cả người nhà họ Tiêu đi tìm Tiêu Diệu Vân, cũng đã mấy ngày không có kết quả gì.
Vừa nhìn thấy con gái được Tịnh Lâm đưa trở về, Tiêu Hồng Thanh rất là vui mừng.
Nhưng thấy sắc mặt con gái không tốt, hơi thở suy yếu, Tiêu Hồng Thanh vừa khiếp sợ, vừa đau lòng.
Kết quả ông ta còn chưa kịp hỏi đầu đuôi mọi chuyện, Tịnh Lâm đã bắt đầu đứng đó mắng mỏ không ngừng. Còn con gái Tiêu Diệu Vân của ông ta thì tự nhốt mình ở trong phòng.
"Con gái của ông là cái loại chẳng ra gì." Tịnh Lâm lạnh lùng nói.
"Tịnh Lâm, bà có thôi đi không thì bảo?" Tiêu Hồng Thanh cắn răng nói. Cả đời ông ta đều được người khác tôn kính, đã bao giờ bị người khác chỉ thẳng vào mặt mà mắng đâu?
Nhưng mà đột nhiên cổng nhà họ Tiêu bị mở ra. Ngay sau đó, một người thân hình đẫm máu liền bước vào.
Đúng là Lăng Thành.
"Diệu Vân, Diệu Vân ở đâu?" Ánh mắt Lăng Thành đã muốn đỏ bừng.
Tuyết ưng một đường giương cánh, tốc độ thật sự rất nhanh. Nhưng hiện tại, khoảng thời gian từ lúc ngân châm trên người Diệu Vân bị nhổ xuống đã gần bốn giờ .
Nhìn Lăng Thành chạy vào, trong lòng Giai Kỳ vô cùng đau xót.
Mấy ngày nay, Lăng Thành vẫn không có tin tức, cũng không nói cho Giai Kỳ là anh đã đi đâu.
Hiện tại Giai Kỳ cuối cùng cũng có thể thấy Lăng Thành, nhưng trong miệng của Lăng Thành lại chỉ có Tiêu Diệu Vân.
Lúc này, lửa giận trên mặt Tịnh Lâm lóe ra, thân thể khẽ run rẩy: "Con gái, con nhìn cho rõ đi. Thằng rác rưởi đó đến rồi kìa. Trong lòng nó rõ ràng là không thèm để ý đến con. Nó đi lêu lổng lang chạ ở đâu đâu, giờ mới biết đường mò về. Nhưng nhà không thèm quay lại, nó lại đến thẳng chỗ con hồ ly tinh này.”
Nghe Tịnh Lâm nói như vậy, Lăng Thành cắn chặt hàm răng. Trong lòng Lăng Thành rõ ràng, nhất định Tịnh Lâm sẽ không nói cho anh biết Tiêu Diệu Vân ở đâu. Lúc ấy Lăng Thành cũng không quản được nhiều như vậy, Lăng Thành đi thẳng vào biệt thự nhà họ Tiêu, đẩy ra cửa phòng ngủ của Tiêu Diệu Vân.
Diệu Vân nhất định đang ở trong phòng ngủ.
Quả nhiên, lúc Lăng Thành đẩy cửa ra liền nhìn thấy sắc mặt Tiêu Diệu Vân trắng bệch, đang nằm ở nơi đó, hai mắt nhắm nghiền, cũng không nhúc nhích.
"Diệu Vân."
Thấy vậy, Lăng Thành như là điên, liền hét gọi Tiêu Diệu Vân.
Cả tâm trí Lăng Thành như một mảnh trống rỗng. Cả người anh như rơi vào một vết nứt đen ngòm.
Lăng Thành cảm giác được rõ ràng, Tiêu Diệu Vân đã không có hô hấp. Chỉ có trái tim vẫn còn đập yếu ớt. Đây là điềm báo người sắp lìa đời.
"Diệu Vân, em đừng làm anh sợ... Em đừng làm anh sợ..." Lăng Thành hét lên một tiếng, lập tức ôm Tiêu Diệu Vân vào trong ngực, cả người đều phát run.
Vì cái gì? Vì cái gì em không thể chờ anh trở lại?
"Diệu Vân, em tỉnh lại đi. Anh là Lăng Thành. Anh là chồng của em đây. Chúng ta vừa mới bái thiên địa, em không thể bỏ anh lại như vậy được..." Lăng Thành nhẹ nhàng lay gọi Tiêu Diệu Vân, thanh âm nghẹn ngào, nước mắt rơi không ngừng.
Lăng Thành vừa khóc lóc thảm thiết vừa đem Phượng Hoàng đảm nhét vào trong miệng Tiêu Diệu Vân. Hy vọng sẽ có kỳ tích phát sinh.
Nhưng một phút đồng hồ trôi qua trong nháy mắt...
Hai phút....
Năm phút đồng hồ...
Thời gian trôi qua đã lâu, Tiêu Diệu Vân vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh như trước.
Lăng Thành chỉ cảm thấy trái tim mình trong nháy mắt như rơi xuống đáy vực sâu thăm thẳm. Đồng thời cõi lòng lại đầy kỳ vọng. Lăng Thành nắm chặt tay của Tiêu Diệu Vân, không ngừng thì thào nói: "Diệu Vân, em nhất định không được có việc gì. Anh xin em… Em mau tỉnh lại đi…”
Lúc này Lăng Thành cảm thấy trái tim mình đau như bị dao băm vằm. Tiêu Diệu Vân nếu ra đi như vậy, Lăng Thành sẽ tiếc nuối cả đời, thống khổ cả đời.
Rầm.
Đúng lúc này, cửa phòng bị một cước đá văng. Ngay sau đó, Tịnh Lâm cùng Giai Kỳ đi vào.