Núi Côn Luân.
Phái Côn Luân là một trong sáu đại môn phái, đã được truyền thừa mấy ngàn năm. Mấy ngàn năm, phái Côn Luân có vô số cao thủ. Danh chấn giang hồ.
Không chỉ có thế, núi Côn Luân vẫn là một chỗ bảo địa. Nơi này chứa tinh hoa của đất trời, dựng dục ra vô số thần khí: Ngọc Thanh Côn Luân phiến, đao Trảm Ma, Hàng Yêu Phục Ma giới… đây đều là tuyệt thế binh khí, đều ngang trời xuất thế từ núi Côn Luân.
Đệ tử phái Côn Luân trải rộng thiên hạ, lên đến hơn một trăm ngàn người. Những đệ tử này thường xuyên du lịch tứ phương, rời núi lịch lãm. Ở lại ở trên núi Côn Luân có hơn ba mươi ngàn đệ tử tinh anh.
Những đệ tử tinh anh này phụ trách gác sơn môn. Lúc này, những đệ tử phái Côn Luân đang tụ tập nói chuyện phiếm.
Nói là gác sơn môn, nhưng cũng chỉ là chuyện dễ dàng. Mấy ai dám đến phái Côn Luân gây sự đâu?
"Sư huynh...."
Đúng lúc này, một tiểu sư đệ đột nhiên quát to một tiếng, huých sư huynh bên cạnh.
Vị sư huynh kia đang nhìn trời, nhìn đất, đột nhiên bị quấy rầy, tức giận nói một câu: "Làm gì?"
"Sư huynh, giống như… Giống như có người… Có người đang nói giết ở dưới chân núi...." Sư đệ lắp bắp nói.
"Nói vớ vẩn." Sư huynh mắng một câu: "Người dám đến núi Côn Luân gây sựu còn chưa sinh ra đâu."
Vừa nói, hắn vẫn là nhịn không được nhìn xuống núi. Nhưng khi vừa thấy, lông tơ trên cả người hắn liền dựng đứng.
Chỉ thấy giữa sườn núi, có mấy ngàn người, trong tay cầm đao kiếm đánh tới. Khí thế ào ạt
Ở giữ đám người này trung có một ngọn cờ lớn đón gió tung bay. Đúng là.... cờ Thiên Đạo Cửu Long.
Cờ Thiên Đạo Cửu Long?
"Không tốt, phái Thiên Môn đánh lên đây." Sư huynh sợ hãi, kêu to lên một tiếng. Lập tức cầm lấy bên cạnh kèn, dùng sức thổi một tiếng.
Chiếc kèn này chỉ cần vang lên, liền chứng minh ra đại sự. Đệ tử phái Côn Luân phải tập hợp.
"Đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện...."
Đệ tử phái Côn Luân lớn tiếng hô. Trong nháy mắt, ba mươi ngàn đệ tử đã tập hợp. Một đám cầm đao kiếm trong tay, vô cùng cảnh giác.
Lúc này, khoảng cách của đệ tử Thiên Môn với bọn họ chỉ gần một trăm mét.
"Giết."
Tôn Đại Quân đầu tàu gương mẫu, ngửa mặt lên trời gào thét lớn, lập tức vọt tới trong đám người. Búa lớn trong tay anh ta không ngừng múa may.
Ở phía sau Tôn Đại Quân, Lăng Thành cầm Ẩm Huyết kiếm trong tay, uy phong lẫm liệt. Ở bên cạnh người Lăng Thành là mấy ngàn đệ tử Thiên Môn.
"A...."
Mười mấy Đệ tử Côn Luân đứng ở cổng còn chưa phản ứng kịp, liền kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống trong vũng máu.
"Dám đến Côn Luân làm loạn, các ngươi muốn chết." Một trưởng lão Côn Luân nổi giận. Ông ta thấy đối phương mới có mấy ngàn người, lúc ấy cũng không sợ hãi, bàn tay to vung lên: "Đệ tử Côn Luân nghe lệnh, giết tất cả bọn chúng, một kẻ cũng không tha."
"Tuân mệnh."
Trong nháy mắt, mấy chục ngàn đệ tử Côn Luân giống như thủy triều, tiến lên theo từng đợt.
Lăng Thành xé quần áo ra, đem kiếm Ẩm Huyết cột chặt chẽ vào trên tay, buộc chặt một vòng lại một vòng. Anh chỉ sợ một hồi kiên trì không được, kiếm sẽ rời khỏi tay.
Nhìn đệ tử Côn Luân giống như thủy triều xông lên, Lăng Thành đỏ mắt, trực tiếp vọt tới đám người, gặp người liền chém.
"A!"
Giơ tay chém xuống, giơ tay chém xuống.
Tiêu Diệu Vân thời gian không nhiều lắm, Lăng Thành cho dù chết cũng muốn lấy được Phượng Hoàng đảm.
Nhưng nhân số hai bên chênh lệch quá nhiều. Rất nhanh, đệ tử Thiên Môn đã bị vây kín, đã muốn thương vong đến một phần năm.
Lăng Thành cả người đều là máu. Anh không biết đã chém ra bao nhiêu nhát kiếm, cũng không biết đã trúng bao nhiêu vết thương. Trên người Lăng Thành đều là máu tươi, cũng không biết là máu của chính mình hay là máu của người khác. Hiện tại trong óc Lăng Thành trống rỗng, cánh tay như là máy móc, không ngừng nâng lên hạ xuống.
"Đệ tử Thiên Môn nghe lệnh."
Lăng Thành rít gào : "Đoạn Sơn dẫn đệ tử, đi phía đông nam."
"Đoạn Vũ dẫn đệ tử đi phía tây bắc."
"Đoạn Lôi dẫn đệ tử đi đông bắc."
"Đoạn Điện dẫn đệ tử đi phía tây nam."
"Ông Hanh, ông Cáp dẫn đệ tử đứng ở trung tâm. Mười đại thiên vương đi công kích."
Giọng Lăng Thành đã lạc đi, lớn tiếng rít gào. Tình thế cấp bách bên, anh chỉ có thể làm cho Đệ tử Thiên Môn bày ra trận pháp này. Nếu không, chỉ sợ hôm nay các anh em sẽ đều phải bỏ mạng tại đây.
Trận pháp này tên là Long Hổ trận. Thời kì Tam Quốc, Gia Cát Lượng đã từng sử dụng trận pháp này.
"Ầm."
Đệ tử Thiên Môn vội vàng di chuyển, dựa theo Lăng Thành sự chỉ đạo của Lăng Thành mà sắp xếp trận pháp.
"Có ích lợi gì chứ?" Một trưởng lão phái Côn Luân cười lạnh, lãnh đạo Đệ tử Côn Luân, lại nhằm phía Thiên Môn.
Nhưng mà đệ tử Thiên Môn sau khi sắp xếp được Long Hổ trận lại giống như trở thành một bức tường, lực phòng ngự kinh người.
Đệ tử Côn Luân căn bản công không phá được. Hai bên đánh qua đánh lại, thương vong đều có.
Ba ngàn người đối chiến ba mươi ngàn người, thế nhưng không bị rơi vào hạ phong.
Tiếng chém giết quanh quẩn ở trên núi Côn Luân. Máu tươi đã đem núi rừng nhiễm đỏ. Tiếng binh khí va chạm, tiếng thống khổ hét lên, vang vọng không dứt bên tai.
Hai bên đều giết đỏ cả mắt rồi.
Rốt cuộc, hai bên chiến đấu kịch liệt nửa giờ, trong đại điện núi Côn Luân, một thân ảnh vút nhanh chạy ra. Vững vàng dừng ở trên bậc thang.
Đúng là Hồ Kinh Dương.
Ông ta đang tu luyện ở đại điện. Trong lúc tu luyện là lúc Hồ Kinh Dương không thể ngừng được, nhưng ông ta lại nghe thấy tiếng chém giết ngoài cửa. Vốn Hồ Kinh Dương không định đi ra xem. Nhưng tiếng chém giết kia mãi vẫn không dừng, đã liên tục hơn nửa giờ. Tình thế cấp bách, ông ta đành phải mạo hiểm khả năng bị tẩu hỏa nhập ma, mạnh mẽ dừng lại việc tu luyện, đi ra cổng đại điện.
Mới vừa ra tới, Hồ Kinh Dương liền thấy một màn kinh sợ. Đệ tử Côn Luân chết vô số. Lúc ấy Hồ Kinh Dương nổi lên lửa giận, lập tức liền chạy đi ra.
"Thằng rác rưởi, mày thật là có lá gan." Hồ Kinh Dương nhìn chằm chằm Lăng Thành.
Tên rác rưởi này, mấy ngày trước hắn ăn nói ngông cuồng, nói muốn tiêu diệt Côn Luân, không ngờ rằng hắn thật sự đã đi đến đây.
Hồ Kinh Dương có thể nhìn đến, đi theo Lăng Thành là đệ tử Thiên Môn. Hồ Kinh Dương còn không biết, Lăng Thành nhưng Lăng Vô Song. Cho nên lúc ấy ông ta vừa sợ vừa giận nói: "Lăng Thành, tao nghĩ sao tên rác rưởi như mày lại dám ăn nói ngông cuồng đến vậy. Hóa ra là người của phái Thiên Môn. Có phái Thiên Môn làm chỗ dựa liền dám đến Côn Luân gây sự? Mày đi chết đi."
Nói xong, Hồ Kinh Dương liền vọt lại đây, cổ tay nhoáng lên một cái, Nguyệt Nha đao liền xuất hiện trong tay ông ta.
"Hồ Kinh Dương, đưa cho tôi Phượng Hoàng đảm."
Lăng Thành hét lên một tiếng, giận dữ hướng lên trên lủi. Anh không có chút lùi bước mà đi nhanh về phía trước, nghênh hướng Hồ Kinh Dương.
Lúc này Lăng Thành đã hoàn toàn quên thực lực của mình với Hồ Kinh Dương quá cách biệt. Anh đã mất đi lý trí, trong đều là Tiêu Diệu Vân. Lăng Thành chỉ biết là, không lấy được Phượng Hoàng đảm, Diệu Vân sẽ chết .
Ầm.
Lăng Thành cùng Hồ Kinh Dương đối đầu. Nhưng trong nháy mắt, Lăng Thành đã bị đánh bay ra ngoài, miệng hộc máu tươi.
Lúc này, cả người Lăng Thành đều là miệng vết thương. Hơn nữa thực lực cách quá xa, một chưởng này của Hồ Kinh Dương thiếu chút nữa đã làm cho lục phủ ngũ tạng của Lăng Thành đều nát.
"Lăng Thành."
Ánh mắt Tôn Đại Quân đỏ bừng, hung hăng quét một búa về phía trước. Anh ta muốn bức lui đệ tử Côn Luân, đi cứu Lăng Thành.
Nhưng là anh ta ngờ nghĩ tới. Một búa tử đánh xuống, quả thật có thể đánh bại vài người. Nhưng là Đệ tử Côn Luân rất đông, trong chớp mắt, lại là một đám đệ tử vây quanh Tôn Đại Quân.
"Cút. Cút đi." Tôn Đại Quân rít gào, bắt đầu đánh loạn lên.
Lăng Thành phía bên kia, chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất. Máu tươi trong miệng Lăng Thành theo môi chảy xuống, đã nhiễm đỏ vạt áo.
"Phượng Hoàng đảm, đưa tôi Phượng Hoàng đảm." Lăng Thành nhìn chằm chằm Hồ Kinh Dương, vươn tay suy yếu mà nói.
Ha ha ha.
Hồ Kinh Dương giống như nghe được một chuyện hài hước nhất trên đời. Ông ta gãi gãi lỗ tai: "Phượng Hoàng đảm có thể cho mày, mày có bản lĩnh thì lại đây."
Lăng Thành cắn răng, thân thể đã sắp không có khí lực. Anh kéo Ẩm Huyết kiếm đi lên.
Nếu không phải Lăng Thành đã cột Ẩm Huyết kiếm vào trên tay, lúc này thanh kiếm cũng đã rời khỏi tay anh. Ngay cả khí lực lấy kiếm ra, Lăng Thành cũng không có .
"Phượng Hoàng đảm..." Lăng Thành lầm bầm, yếu ớt nâng lên kiếm, đâm về phía Hồ Kinh Dương.
"Hừ." Hồ Kinh Dương vươn hai ngón tay, vững vàng kẹp lấy Ẩm Huyết kiếm, cười lạnh mà nhìn Lăng Thành.
"Một tên vô dụng rác rưởi mà muốn lấy Phượng Hoàng đảm sao? Kiếp sau đi." Nói xong, Hồ Kinh Dương giơ chân đá mạnh vào ngực Lăng Thành.
"Bốp."