“Anh nhớ kỹ cho tôi, anh nợ tôi một điều, sau này nhất định tôi sẽ đòi lại.” Nhậm Doanh Doanh nói rồi xua tay: “Thế thôi, tôi đi trước.”
Nói xong, Nhậm Doanh Doanh quay người và rời khỏi dinh thự của gia tộc Âu Dương.
Đêm đó, Lăng Thành ngủ trên sàn nhà. Vì Tiêu Diệu Vân đang nằm trên giường nên Lăng Thành không dám lại gần cô, vì sợ mình bối rối mà chạm vào, ảnh hưởng tới cơ thể đang suy nhược của cô.
Nhưng nằm trên sàn nhà quả thực không ổn, vừa lạnh vừa cứng, anh cả đêm không thể chợp mắt. Ngày hôm sau, Lăng Thành đưa Tiêu Diệu Vân trở về thành phố Đại Phong với hai quầng thâm dưới mắt, trông thật khó coi.
Trên đường đi, Lăng Thành lấy di động ra, bấm số của Đoạn Sơn, yêu cầu anh ta tập hợp tất cả các đệ tử Thiên Môn đi tìm cách chữa trị cho Tiêu Diệu Vân.
Buổi trưa, Lăng Thành đưa Tiêu Diệu Vân trở về nhà.
Sau khi vào phòng khách, phát hiện không có ai ở nhà, Lăng Thành kín đáo bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giường.
Thực ra Lăng Thành lúc này tâm tình có chút phức tạp, anh không biết Giai Kỳ có cảm thấy khó chịu khi đưa Tiêu Diệu Vân về nhà không.
Nghĩ đến đây, Lăng Thành gọi điện cho Giai Kỳ.
Chỉ trong vài giây, cuộc gọi đã được kết nối.
“Anh,”
Vừa thấy điện thoại, Giai Kỳ đã vô cùng vui mừng, lập tức nghe máy: “Cuối cùng anh cũng chịu gọi cho em. Hai ngày qua anh đã đi đâu vậy?”
Mấy ngày nay không có tin tức của Lăng Thành, Giai Kỳ luôn cảm thấy lo lắng, sợ rằng sẽ có chuyện gì xảy ra với anh.
Lăng Thành mỉm cười, thoải mái nói: “Hai ngày qua cũng có chút chuyện …”
Khi đang nói, Lăng Thành chợt nhíu mày, qua điện thoại có thể nghe thấy tiếng ồn áo ở phía bên kia, hình như Giai Kỳ đang ở chỗ đông người.
“Giai Kỳ, em đang ở đâu?” Lăng Thành bất giác hỏi.
Bên kia điện thoại, Giai Kỳ tràn đầy hứng thú nói: “Em đang đi xem biểu diễn. Là buổi biểu diễn của Trương Vận Linh trên Đại Phong TV. Ở đây rất náo nhiệt. Chồng à, anh cũng qua đây đi, được không?”
Buổi biểu diễn của Trương Vân Linh?
Lăng Thành không lạ gì cái tên này. Trương Vân Linh, đó chính là nữ hoàng của làng âm nhạc.
Khi Lăng Thành còn học trung học, Trương Vân Linh đã trở nên nổi tiếng khắp cả nước với bài hát ‘Đôi cánh vô hình’. Album nhạc của cô trong nhiều năm giữ vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng những album bán chạy nhất, được biết đến với cái tên ‘Sau ngày đầu tiên’.
Những năm gần đây, Trương Vân Linh tuy ít phát hành album nhưng vẫn tích cực tham gia các chương trình tạp kỹ lớn. Hai năm trở lại đây, cô đảm nhận vai trò giám khảo, cố vấn của chương trình âm nhạc nổi tiếng ‘The Voice’ và đã đào tạo ra không ít nghệ sĩ thành công trong lĩnh vực âm nhạc.
Có thể nói, Trương Vân Linh chắc chắn là một huyền thoại trong làng nhạc. Số lượng người hâm mộ cô ấy nhiều không đếm xuể.
“Anh ơi, anh đến đi, buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu! Em sẽ đợi anh!” Giai Kỳ thúc giục.
“Được rồi, bây giờ anh tới ngay.” Lăng Thành nói.
Anh cúp máy, liền thở dài. Tốt hơn là nên gặp và nói trực tiếp với Giai Kỳ về Tiêu Diệu Vân.
...
Tòa nhà truyền hình vệ tinh Đại Phong.
Đài truyền hình vệ tinh thành phố là một địa điểm sang trọng và tuyệt vời bậc nhất ở thành phố Đại Phong. Tất cả các bữa tiệc tối lớn ở thành phố Đại Phong đều được tổ chức tại đây.
Lần này buổi biểu diễn của Trương Vân Linh đã gây chấn động toàn bộ thành phố Đại Phong, rất nhiều cậu ấm cô chiêu từ các gia đình giàu có và nhiều người hâm mộ từ khắp nơi đều tập trung vì buổi biểu diễn này.
Khi Lăng Thành đến, quảng trường bên ngoài tòa nhà đã có vô số xe hơi sang trọng.
Nhìn thấy sự nhiệt tình và cuồng nhiệt của những người hâm mộ này, Lăng Thành không khỏi thầm thở dài. Anh phải công nhận sức ảnh hưởng của Trương Vân Linh thực sự quá lớn.
Y Nguyệt của công ty anh vốn cũng đã rất nổi tiếng rồi, nhưng dù sao cũng chỉ là một người mới, ấn tượng mà cô ấy mang lại cũng không thể so sánh nổi với nữ hoàng Trương Vân Linh này.
Buổi biểu diễn này có cảm giác còn hoành tráng hơn cả đại lễ mừng Quốc khánh tại thành phố Đại Phong.
Lăng Thành đi qua đám đông, trực tiếp tiến vào khu vực phòng chờ dành riêng cho những khán giả thuộc tầng lớp thượng lưu. Vừa rồi Giai Kỳ cũng đã nhắn trước cho anh, vì vậy lúc này cũng không cần phải tìm đi loanh quanh tìm kiếm.
Hội con nhà giàu xem concert đương nhiên khác với fan bình thường. Trước buổi biểu diễn, bọn họ được đặc cách chờ trong một khu vực VIP, vô cùng thoải mái tiện nghi. Trong khi đó, những người hâm mộ bình thường chỉ có thể tiếp tục xếp hàng bên ngoài, vừa chật chội vừa khó chịu.
Có hơn một trăm ghế sofa trong khu vực tiếp khách này. Khi anh bước vào, có thể thấy chẳng còn một chỗ trống, càng chứng tỏ sức hút mạnh mẽ của Trương Vân Linh. Những dáng người thấp thoáng đứng lẫn vào nhau, tất cả đều mặc những bộ trang phục lộng lẫy, khuôn mặt cũng không quên điểm thêm chút kiêu kỳ.
Dầu vậy, anh vẫn có thể lập tức nhận ra Giai Kỳ.
Cô đang ngồi trên ghế sofa, lúc này, bên cạnh cô còn có thêm hai người phụ nữ nữa.
Anh cũng không thể không nhận ra, hai người đó chính là Nạp Lan và Vũ Mi.
Chết tiệt, tại sao Vũ Mi này cũng ở đây? Anh thực sự không có tâm trạng để gặp cô ta lúc này.
Lăng Thành đưa mắt nhìn xung quanh. Phải nói ba người đẹp ngồi bên nhau trông không khác gì một bức tranh đẹp mê hồn. Ba người họ là ba đều mỹ nhân, không ai giống ai, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng.
Giai Kỳ mặc một bộ đồ màu trắng, phần thân váy bên dưới đính kim sa lấp lánh, rực rỡ không thể tả bằng lời, vừa quyến rũ vừa gợi cảm, tao nhã.
Nạp Lan diện áo dài đen, lạnh lùng bí ẩn lại vô cùng cuốn hút.
Vũ Mi lại có chút tinh nghịch và dễ thương khi diện quần jeans và áo len cashmere lông vũ. Cô vốn chỉ muốn đến chơi cùng Nạp Lan, nhưng khi nghe Nạp Lan nói chuẩn bị đi xem concert với một người bạn tốt, Vũ Mi đã không ngần ngại đi theo.
Tuy tuổi con nhỏ, nhưng Vũ Mi cũng đã vô cùng xinh đẹp. Ba người bọn họ ngồi cùng nhau, chính là mỹ cảnh rung động lòng người, Có thể thấy rõ những người đàn ông xung quanh đều đang cố ý nhìn về phía họ.
“Chồng ơi.” Lúc này, Giai Kỳ cũng đã nhìn thấy Lăng Thành, cô lập tức mỉm cười, nhanh chóng chào hỏi. Một tay nắm lấy cánh tay Lăng Thành, khuôn mặt rạng rỡ, tràn đầy hạnh phúc.
Gì kia?
Gã đàn ông này là chồng cô ấy sao?
Nhìn thấy cảnh này, nhiều người đàn ông xung quanh liền cảm thấy như thể vừa phải ăn một cú đấm vô hình, vừa tức giận vừa ghen tị.
Trời đất, thật là không xứng đôi chút nào.
Giai Kỳ phớt lờ những ánh nhìn xung quanh, nắm lấy tay Lăng Thành, tươi cười giới thiệu: “Anh, đây là Nạp Lan, anh đã gặp cô ấy rồi, em không giới thiệu lại nữa. Còn đây là Vũ Mi, bạn của Nạp Lan … Cô ấy cũng từng tham gia Đại hội Đồ Sư. Nếu em nhớ không nhầm, hình như hai người cũng đã gặp nhau rồi …”
Giai Kỳ vui vẻ giới thiệu, cô hoàn toàn không biết Vũ Mi và Lăng Thành vốn có quen biết từ trước.
Vũ Mi cũng cảm thấy có chút không thỏa đáng, kinh ngạc hỏi Giai Kỳ: “Chị Kỳ, người này là chồng chị sao?”
Mặc dù mới gặp Giai Kỳ, nhưng Vũ Mi có thể thấy, người chị này không chỉ xinh đẹp mà còn dịu dàng tốt bụng. Thật không thể ngờ, một cô gái tốt như vậy lại chịu gả cho tên lưu manh này. Càng nhìn càng cảm thấy không vừa mắt chút nào.
Giai Kỳ có chút ngạc nhiên, khẽ mỉm cười, nói: “Đúng vậy, hai người quen nhau?”
Vũ Mi cong môi: “Ai dám quen anh ta chứ.”
Xem chừng vẫn còn chưa đủ, cô còn dài giọng nói thêm: “Haiz, thực sự là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Nghe vậy, Giai Kỳ có chút xấu hổ, không khỏi trừng mắt nhìn Lăng Thành. Chồng cô cũng thật kỳ lạ, đi tới đâu cũng khiến người khác có ác cảm. Mà Vũ Mi này rõ ràng là một cô gái rất đáng yêu, không hiểu Lăng Thành đã gây thù chuốc oán gì khiến cô phải khó chịu đến thế.
Lúc này, Nạp Lan liền nở nụ cười, nhìn về phía Vũ Mi: “Được rồi, Vũ Mi, em không trêu anh ấy nữa được rồi đấy.”
Nạp Lan dễ dàng hiểu được mối hận thù giữa Lăng Thành và Vũ Mi. Nói thực ra, cũng không phải thù hận sâu sắc, chỉ là hai người không ưa nhau, mỗi lần gặp nhau đều chỉ nói vài câu là đã cãi nhau.
Cũng không biết có phải do quan hệ từ kiếp trước hay không mà kéo dài đến tận kiếp này vẫn không ngừng đấu khẩu.
Vũ Mi khịt mũi và ngừng nói. Trong đầu cô không ngừng hiện lên những hình ảnh cũ, cái gì mà gọi hắn bằng anh trai, là một người anh trai thực sự. Điều đáng ghét nhất chính là tên cặn bã này vẫn luôn cho rằng hắn đúng.
Nhìn thấy cô như vậy, Lăng Thành cười đùa: “Vũ Mi , chúng ta đều là người quen cũ, vừa gặp mặt đã nói xấu tôi. Như vậy không tốt lắm thì phải.”
Lăng Thành đối với Vũ Mi cũng đang ôm lửa trong lòng. Lần trước ở quán bar, anh cùng uống rượu với Chu Lam và Vũ Mi, quá chén nên đã không còn tỉnh táo. Có điều, khi tỉnh lại, ‘Thái Huyền Chân Kinh’ vốn giữ trong người đã biến mất. ngay cả ‘Thiên Tằm Bảo Giáp’ cũng không cánh mà bay.
Anh vốn chưa tìm cô ta báo thù, bây giờ cô ta còn ở đây mà lên mặt với anh hay sao.
Lăng Thành càng nghĩ càng tức giận, nhưng bởi vì lúc này còn có Giai Kỳ đứng kế bên, nên anh chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Không ngờ là đúng lúc này, một tiếng gọi lớn từ phía đầu bên kia căn phòng thu hút sự chú ý của mọi người.
“Lăng Thành!”
Theo sau âm thanh đó, Lăng Thành nhìn thấy Dương Hạo đang tiến về phía anh, khuôn mặt vô cùng tức giận, theo sau còn có vài tên thuộc hạ.
Lần trước, đám cưới của anh ta và Tiêu Diệu Vân là do một tay Lăng Thành phá hủy, Dương Hạo vẫn chưa nguôi cơn giận.
Nhưng Dương Hạo vốn là một tay ăn chơi có tiếng, mấy ngày nay dù thiếu Tiêu Diệu Vân khiến hắn ngủ không ngon nhưng hắn cũng đã sớm say đắm một mỹ nữ khác tên Từ Kiều.
Hôm nay, đưa Từ Kiều đi xem buổi hòa nhạc, sau khi xem xong buổi hòa nhạc, thắn vốn nghĩ đến việc tìm một khách sạn và tận hưởng sự dịu dàng của cô ấy. Ai ngờ rằng hắn lại gặp được Lăng Thành ở đây.
Dương Hạo lúc này mà nói, chính là hận Lăng Thành đến tận xương tủy. Nếu có thể, rất muốn băm vằm anh thành trăm mảnh cho hả giận.
Nếu không phải vì thói thích chọc gậy bánh xe của Lăng Thành, hắn ta đã có thể tận hưởng sự dịu dàng của Tiêu Diệu Vân mỗi đêm.
Mối hận này, Dương Hạo muốn lập tức dùng ngàn nhao dao mà chém Lăng Thành.
“Mày vẫn còn dám trở lại thành phố Đại Phong này? Mày thật sự là muốn tìm tới cái chết?” Dương Hạo lạnh lùng nói, trong nháy mắt, hắn và mấy người đi theo đã đi tới trước mặt Lăng Thành.
“Tại sao tôi không dám quay lại?” Lăng Thành hỏi ngược lại, hai bàn tay nắm chặt.
Chẳng phải chính là tên Dương Hạo ép cưới Tiêu Diệu Vân hay sao? Mối thù đó anh còn chưa tính sổ, nay hắn lại tự tới tìm anh.
Lăng Thành và Dương Hạo nhìn nhau, nhất thời không khí trong khu nghỉ trở nên căng thẳng.
Tất cả những người có mặt, ai nấy đều tập trung nhìn vào hai người bọn họ, chờ xem náo nhiệt.
Lúc này, Từ Kiều kéo áo Dương Hạo, nói nhỏ: “Anh, chúng ta hãy đi xe buổi hòa nhạc, đừng để tâm đến tên cặn bã này. Để hắn ta đi đi anh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!