Đinh Bảo chân nhân càng nói càng phẫn nộ, hiên ngang lẫm liệt chỉ vào Nhậm Doanh Doanh: “Lúc trước ta thấy phái Thiên Môn các ngươi trừ ác giang hồ, ta còn có chút kính nể. Nhưng bây giờ thì có thể thấy đó đều là giả dối. Ngươi nhận nhiều kẻ ác làm đồ đệ như vậy là vì muốn gieo rắc tai họa cho giang hồ đúng không?”
Lúc đầu Đinh Bảo chân nhân cũng nghĩ những người này không phải người của phái Thiên Môn . Dù sao phái Thiên Môn làm việc gì cũng quang minh lỗi lạc, sao có thể sử dụng nhuyễn hương tán chứ?
Nhưng hiện tại, khi thấy Nhậm Doanh Doanh đeo mặt nạ vàng, ông ta liền khẳng định người này chính là Lăng Vô Song của phái Thiên Môn . Cả giang hồ này, ngoài Lăng Vô Song thì còn ai đeo mặt nạ vàng chứ.
“Phái Thiên Môn của các người là lũ đê tiện!”
“Trừng trị kẻ ác cái gì chứ, thay trời hành đạo cái gì chứ, tất cả chỉ là một trò lừa chó chết.”
Nghe mọi người bắt đầu phẫn nộ mà chửi mắng, Nhậm Doanh Doanh chỉ cười mà không nói.
Ngược lại, mọi người mắng chửi càng nhiều, Nhậm Doanh Doanh lại càng thấy thích thú.
Cô ta bắt đi người của sáu đại phái chính là để đổ tội cho Thiên Môn , hiện tại có thể thấy hiệu quả cũng không tệ. Nhưng vẫn chưa đủ, cần làm những kẻ này chịu nhục nhã hơn nữa.
Nhậm Doanh Doanh nhìn về phía Diệu Huyền sư thái, cười nói: “Sư thái, tôi mời mọi người đến cũng đâu phải muốn giết mọi người đâu, sao phải kích động như vậy? Tôi mời mọi người đến chính là muốn cùng mọi người uống chén rượu mừng mà thôi.”
Nói xong, Nhậm Doanh Doanh liền phất tay ra hiệu.
Sau đó, mấy chục tên mặc đồ đen xuất hiện, tay đều ôm bình rượu. Chọn chúng đi đến trước mặt các cao thủ võ lâm, đưa cho mỗi người một chén rượu.
Làm xong chuyện này, mấy tên mặc đồ đen cũng lui ra ngay lập tức.
Gì đây?
Thật sự là chỉ mời mọi người uống rượu sao?
Thấy như vậy, những người ở đây đều mang vẻ mặt nghi ngại, mặt cũng vô cùng khó hiểu. Mấy người cũng chỉ biết nhìn nhau. Nếu đã khóa lại nội lực của mọi người, thậm chí còn bắt tất cả đeo còng sắt, vậy thì còn mời rượu làm gì?
Nhậm Doanh Doanh cầm lên một ly rượu, nhìn xung quanh, sau đó cười nói: “Hôm nay Lăng Vô Song tôi lần đầu tiên gặp được các chư vị chưởng môn, giang hồ đồng đạo, tôi xin được kính các chư vị một ly.”
Nói xong, Nhậm Doanh Doanh liền ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Thấy như vậy, Diệu Huyền sư thái giơ cao tay, ánh mắt lạnh lùng. Không ai nói chuyện, cũng không ai uống rượu.
Thấy mọi người đứng im như vậy, Nhậm Doanh Doanh cười.
Long thần vệ nghiêm mặt, quát: “Tông chủ của chúng ta đã có lòng mời các ngươi uống rượu, các ngươi còn không biết điều mà uống đi à? Đúng là một đám không biết xấu hổ. Người đâu, mau mời những người này uống rượu đi.”
Vừa dứt lời, liền có một nhóm tỳ nữ xuất hiện, đi đến trước mặt các cao thủ giang hồ, bưng lên bát rượu trên mặt đất, ép mấy người này phải uống cho bằng hết.
Những cao thủ giang hồ này đều là những nhân vật thành danh đã lâu, địa vị trên giang hồ đều rất cao. Lúc này họ đều bị ép uống rượu, mặt mũi cũng đầy vẻ kinh sợ. Hiện tại họ không thể sử dụng nội lực, chân tay đều bị khóa, không thể phản kháng, chỉ đành nhẫn nhịn mà chịu sự nhục nhã này.
“Ộc…”
Không ít người sau khi bị ép uống rượu liền ngay lập tức nôn ra.
Mồm họ vừa xót vừa chát, rõ ràng không phải là rượu, mà chỉ là nước muối.
Chỉ một lát, không ít người bắt đầu tái mét mặt. Không ngờ mình là một nhân sĩ giang hồ đường đường chính chính, nổi danh khắp nơi mà lại bị ép uống nước muối.
Bang chủ Cái Bang, Tô Tam Thông sau khi nôn ọe vài lần liền trừng mắt nhìn Nhậm Doanh Doanh, chửi lớn: “Được lắm Lăng Vô Song. Ta và ngươi không thù không oán, thế mà người lại dám làm nhục ta. Cái Bang của ta và phái Thiên Môn của người nhất định không thể đội trời chung.”
Ha ha, chỉ uống một chút nước muối đã không chịu nổi rồi sao?
Trò hay còn chưa có bắt đầu mà.
Nhậm Doanh Doanh cười, không nói gì, âm thầm suy tính trong lòng.
Mặt Diệu Huyền sư thái cũng đỏ lên, giận dữ đứng dậy: “Lăng Vô Song, ta nói cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi không biết ta, sau này ta gặp người của phái Thiên Môn sẽ gặp đâu giết đó. Gặp một giết một, gặp mười giết mười.”
“Chậc chậc.”
Nhậm Doanh Doanh vẫn không hề tức giận. Cô ta chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Diệu Huyền sư thái, nói: “Tôi nghe nói Diệu Huyền sư thái có tính cách cương trực, cũng không thể bỏ qua bất cứ sự bất công nào. Hôm nay được chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền.” Nói xong thì Nhậm Doanh Doanh đã đi đến trước mặt Diệu Huyền sư thái. Cô ta nhìn Diệu Huyền sư thái từ trên xuống dưới, cảm khái nói: “Trông sư thái xinh đẹp như hoa như ngọc, không biết đã khiến bao người đàn ông điên cuồng rồi nữa. Không biết sư thái có nhiều bạn khác giới không vậy?”
“Ngươi!”
Nghe thấy vậy, Diệu Huyền sư thái liền đỏ bừng cả mặt, người cũng run rẩy, giận dữ nói: “Ngươi nói linh tinh gì thế hả?” Không ngờ tên Lăng Vô Song này lại dám trêu học bà ta như vậy.
Chụt!
Nhưng đột nhiên, Nhậm Doanh Doanh liền bước lên, hôn lên mặt Diệu Huyền sư thái một cái.
Trong nháy mắt, tất cả cao thủ giang hồ đều như hóa đá.
Cái gì vậy?
Lăng Vô Song… Lăng Vô Song… Hắn dám hôn Diệu Huyền sư thái sao?
Diệu Huyền sư thái là ai? Chính là trưởng lão của Nga My, là thần thánh không thể xâm phạm.
Nhưng tên Lăng Vô Song này dám làm nhục bà ta, hơn nữa còn dám hôn Diệu Huyền sư thái một cái.
Láo, quá là láo xược.
Diệu Huyền sư thái đứng như trời chồng, đầu óc trống rỗng.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tên Lăng Vô Song này… Hắn… Hắn dám hôn bà ta sao?
Sau chút kinh ngạc, Diệu Huyền sư thái vô cùng kinh sợ, mặt bà ta đỏ bừng, trừng mắt nhìn Nhậm Doanh Doanh, nghiến răng nói gằn từng chữ: “Lăng Vô Song, ngươi là đồ vô liêm sỉ, đồ khốn nạn, ta muốn giết ngươi…”
Là trưởng lão của Nga My, Diệu Huyền sư thái luôn giữ mình trong sạch. Bà ta coi danh tiết còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình.
Hành động vừa rồi của Nhậm Doanh Doanh còn khiến bà ta khó chịu hơn là bị giết.
Thấy Diệu Huyền sư thái đã nổi giận, ý cười trên mặt Nhậm Doanh Doanh càng rõ. Cô ta ra vẻ có lỗi, nói: “Ai da, sư thái có khí chất quá mê người. Vừa rồi Lăng Vô Song tôi mới không chịu được mà có chút mạo phạm. Xin lỗi, rất xin lỗi…”
Khi nói những lời này, khóe miệng Nhậm Doanh Doanh cong lên, tất nhiên không có chút thành ý hối cải nào.
Thầy Giác Vị, trưởng môn Thiếu Lâm chỉ biết thở dài, nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh, hai tay chắp lại, nói: “Lăng thí chủ, lão khuyên thí chủ nên dừng ngay lại đi. Quay đầu là bờ, không nên mắc thêm sai lầm nữa.”
Nghe thấy thế, Nhậm Doanh Doanh bày ra vẻ mặt vô tội, nhìn thầy Giác Vị, hỏi ngược lại: “Đại sư nói sai rồi. Tôi bắt mọi người chỉ để mời mọi người uống rượu thôi mà, sai ở đâu chứ? Sư thái quả thật rất đẹp, tôi chịu không nổi nên mới hôn có một cái, cũng đâu có chuyện gì to tát đâu.”
“Ngươi…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!