Ở một bên, Lăng Thành vừa đi vừa khẽ hát, đi từ nhà vệ sinh đến chỗ ngồi của mình.
Nhưng khi anh vừa đi đến hành lang gần chỗ ngồi liền nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Lăng Thành?”
Lăng Thành quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra liền thấy một bàn có hơn mười cô nàng xinh đẹp, đang vừa cười vừa nói rất vui vẻ.
Hóa ra trong đó có Lê Hoàng Tú Anh, Vũ Mi cùng với bạn bè của hai cô nàng.
Lê Hoàng Tú Anh đứng lên, cười tươi tắn mà nói với Lăng Thành: “Lăng Thành, không ngờ lại được gặp cậu ở đây, trùng hợp quá nha.” Khi hết buổi tụ họp với các bạn, cô liền đến đây để chơi cùng bạn, không ngờ ở đây lại vô tình gặp được Lăng Thành.
Ở phía sau Lê Hoàng Tú Anh, nhóm bạn của cô nàng cũng nhìn vào Lăng Thành.
“Ơ đây không phải là cái tên ngơ ngơ ngốc ngốc lần trước sao?”
“Trong điện thoại của tớ vẫn còn hình từ lần hắn rửa chân cho Vũ Mi này.”
Mấy tiếng xì xào nghị luận nhỏ to của mấy cô gái làm Lăng Thành chỉ biết cười gượng. Trời ạ, không ngờ mấy cô nàng này vẫn còn nhớ đến chuyện rửa chân đó nữa.
“Lăng Thành, đến đây ngồi đi.” Lê Hoàng Tú Anh đứng lên, thân thiện nói với Lăng Thành.
Lần trước, khi ở bãi biển gặp lũ lưu manh đường phố muốn giở trò đồi bại với cô, chỉ có Lăng Thành dám đứng ra giúp đỡ. Điều này làm cho Lê Hoàng Tú Anh rất có thiện cảm với Lăng Thành.
Hơn nữa, trước đây không lâu, ông nội của Vũ Mi cũng được Lăng Thành giúp có được tự do. Ân tình này vẫn chưa thể báo đáp. Cho nên Lê Hoàng Tú Anh muốn mời Lăng Thành đến cùng uống vài ly.
“Không được rồi, Chu Lam vẫn còn đang đợi tôi.” Lăng Thành cười nhẹ, cũng khéo léo từ chối lời đề nghị của Lê Hoàng Tú Anh. Chu Lam cũng là người có danh tiếng ở thành phố Đại Phong. Dù sao cô cũng là đội trưởng đội cảnh sát, mọi người ít nhiều đều biết đến danh tiếng của cô.
“Vậy mời cả Chu Lam đến đây ngồi được không?” Lê Hoàng Tú Anh nói đầy mong chờ.
Thấy mọi chuyện đang diễn ra như vậy, Vũ Mi có chút không hài lòng, liền dậm chân nói: “Chị Tú Anh, chúng ta đang ngồi chung với nhau vui vẻ, gọi thêm người ngoài này làm gì.”
Tên Lăng Thành này Vũ Mi nhìn thấy đã không ưng mắt, sao có thể ngồi cùng bàn mà uống rượu với hắn được. Lúc trước hắn thả ông nội ra, làm cô phải gọi hắn là anh hai, là đàn anh, còn… còn gọi là ông chủ. Chuyện này nghĩ lại đều thấy tên này không tốt lành gì. Một tên lòng dạ quá ư là hẹp hòi, nhỏ nhen.
Lê Hoàng Tú Anh cười nhẹ, nói: “Nếu đã gặp thì cùng nhau ngồi cho vui. Được không Lăng Thành?
Lăng Thành gãi đầu, cũng có chút khó xử. Lăng Thành đã mời anh nhiệt tình như vậy, nếu anh từ chối cũng không được lịch sự cho lắm. Nên anh đành gật đầu, gọi Chu Lam cùng đến ngồi ở bàn của Lê Hoàng Tú Anh, cùng bạn bè của Tú Anh uống mấy ly rượu.
Buổi tối hôm nay, Lăng Thành cũng coi như được mở rộng tầm mắt. Cả một bàn mười mấy người, chỉ có một mình anh là đàn ông, còn lại đều là những cô nàng trẻ trung, xinh đẹp. Nhưng hai mắt anh đều đầy vẻ mệt mỏi, chỉ biết đưa mắt nhìn ra xung quanh.
Còn Chu Lam đang ngồi một bên, vẻ mặt cũng không được thoải mái lắm. Nhiệm vụ của sư phụ giao cho cô lớn như núi, đè ép nặng nề đến khó thở.
Sau ba lần uống rượu, Lăng Thành cảm thấy mình uống càng ngày càng nhiều.
Lúc nãy ở nhà hàng Đông Phương Châu, anh đã uống hơn mười bối. Lúc vào đây cũng đã uống không ít. Giờ lại uống cùng mấy cô nàng này, Lăng Thành cảm thấy mình sắp gục đến nơi rồi.
“Lăng Thành, tửu lượng của anh cũng không tốt lắm nhỉ?” Một cô nàng cười, nhìn Lăng Thành từ trên xuống dưới. “Sao vừa uống mấy chén đã say vậy, còn không bằng cả đàn bà con gái sao?”
“Đúng thế. Lăng Thành, mau uống thêm một ly này đi.” Lại thêm một cô nàng nói theo.
Trên bàn mà Lăng Thành đang ngồi, việc không thiếu nhất chính là mời rượu. Cả một bàn này chỉ có Lăng Thành là đàn ông, cũng là đối tượng được mời rượu nhiều nhất.
Lăng Thành thấy đầu óc bắt đầu quay cuồng. Nhưng dù sao cũng là được người đẹp mời rượu, anh đành nhận lấy mà uống tiếp một ly. Lúc này anh đã say rồi, cũng chẳng còn sức mà từ chối nữa.
Nhưng Lê Hoàng Tú Anh lại không chịu nổi, nhẹ giọng nói: “Thôi. Mấy cậu đừng có chuốc rượu cho cậu ấy nữa. Nhìn cậu ấy đã say mèm rồi kìa…”
Bây giờ Lăng Thành đã không có nội lực, uống nhiều rượu sẽ làm tổn thương đến cơ thể của anh.
Lê Hoàng Tú Anh vừa nói xong, một cô bạn liền cười hi hi mà trêu chọc: “Trời ơi, sao lại lo lắng cho người ta thế nhỉ? Không phải cậu có ý gì với Lăng Thành đó chứ?”
Mấy cô nàng khác cũng nhìn Lê Hoàng Tú Anh mà cười đầy ý nhị.
Bộp.
Lê Hoàng Tú Anh đặt ly rượu xuống mặt bàn. Mặt cô nàng đột nhiên đỏ ửng lên, cũng không nói thêm một lời nào nữa.
Vũ Mi ngồi ở bên cạnh vẫn im lặng. Nhưng khi thấy Lăng Thành bị quay như dế liền cảm thấy vô cùng sung sướng.
Đúng, đúng thế. Cứ chơi hắn ta như vậy đi.
Tốt nhất làm cho hắn ta say đến không biết trời đất là gì, không bao giờ đứng dậy nổi nữa thì thôi.
Hơn mười người đẹp thay nhau mời rượu, Lăng Thành cũng không biết mình đã uống hết bao nhiêu ly rồi. Mặt anh đỏ bừng bừng, dưới chân là một đống vỏ bia rỗng tuếch.
Cuối cùng, Lăng Thành cũng không gượng nổi nữa. Hơi men khiến anh tê liệt hoàn toàn, chỉ biết ghé vào thành ghế mà ngủ gục.
Mấy cô nàng bên cạnh thấy còn chưa đủ, bắt đầu cười cười mà đụng tay của Lăng Thành: “Lăng Thành? Sao thế? Dậy uống thêm đi chứ.”
“Thế mà đã say rồi?”
“Còn chưa trêu đủ mà. Chán thật đấy.”
Nói xong, mấy cô gái liền đứng lên, nói với Lê Hoàng Tú Anh: “Xong rồi. Mình đi thôi. Tửu lượng của Lăng Thành này kém quá, chơi một lát đã hết vui rồi. Giờ chúng ta đi xem phim đi.”
Mấy cô nàng nói xong liền đi ra ngoài.
Mặt Lê Hoàng Tú Anh đầy vẻ áy náy. Cô nói với Chu Lam: “Chu Lam, thật ngại quá. Bạn bè của tôi bình thường đều hay đùa như vậy. Lúc nãy mấy cô ấy lại quen thói nên mới chuốc rượu Lăng Thành nhiều như vậy. Chắc cũng đã làm ảnh hưởng đến việc trò chuyện của hai người phải không?”
Chu Lam phất phất tay, ra vẻ không có gì: “Không sao đâu. Tôi với Lăng Thành cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ đến đây ngồi uống rượu thôi mà. Cô cứ cùng các bạn đi xem phim đi. Lát nữa tôi sẽ đưa Lăng Thành về nhà.”
“Vậy tôi đi trước nhé.” Lê Hoàng Tú Anh gật đầu, sau đó đi theo bạn của mình ra ngoài.
Khi mấy cô nàng đó đi hết, trên bàn chỉ còn lại Lăng Thành và Chu Lam.
Mà Lăng Thành thì vẫn đang gục vào trên mặt bàn, say đến bí tỉ.
Chu Lam mím môi, nhìn chăm chăm vào Lăng Thành. Trong lòng cô đang rất rối rắm.
Bởi vì Chu Lam có thế thấy rõ ràng, trong áo của Lăng Thành có một quyển sách. Đúng là Thái Huyền Chân Kinh.
Đúng thế, Lăng Thành vẫn luôn mang theo quyển sách này bên người.
“Phù…”
Chu Lam hít sâu rồi thở mạnh ra một hơi. Những lời sư phụ nói với cô không ngừng văng vẳng trong đầu.
Nhưng… Nhưng cô đã tổn thương Lăng Thành một lần rồi. Ở đại hội sư đồ lần trước cô suýt nữa đã khiến Lăng Thành mất mạng. Khó khăn lắm Lăng Thành mới tha thứ cho cô, sao cô có thể làm chuyện có lỗi lần thứ hai với anh được.
Nhưng… Nhưng nếu cô không lấy quyển sách này, nhất định sư phụ sẽ rất thất vọng.
Chu Lam cắn răng. Cuối cùng cô cũng vươn tay ra, chậm rãi, nhẹ nhàng lấy Thái Huyền Chân Kinh ra ngoài.
Nhìn đến bốn chữ được viết theo lối cổ “Thái Huyền Chân Kinh”, lòng Chu Lam vừa vui sướng lại vừa thấy áy náy.
Sau đó, ánh mắt cô lại chú ý tới Thiên Tằm Bảo Giáp. Chu Lam có thể thấy rõ Lăng Thành đang mặc Thiên Tằm Bảo Giáp phía bên trong bộ quần áo.
Đèn quán bar lúc này khá mờ mịt, nhưng vẫn có thể nhìn đến Thiên Tằm Bảo Giáp sáng lóe lên trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!