Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Vũ Mi tức không chịu nổi, cơn giận từ từ bốc lên. Cô ta thật muốn cho Lăng Thành một cái tát!

Nhưng với tình cảnh trước mắt, nếu trở mặt với anh, thì bản thân cô ta sẽ bị nghi ngờ.

Trong lòng rối rắm một chút, Vũ Mi bất đắc dĩ cúi đầu, ngoan ngoãn gọi một tiếng:

"Chủ, chủ nhân."

"Ừm."

Lăng Thành cực kỳ hài lòng gật đầu: "Ngoan, chúng ta đi thôi."

Nói xong, nhìn cũng không nhìn đám người Hách Quang, đã đi về phía mật thất.

Vũ Mi theo sát phía sau, như hình với bóng.

Mẹ kiếp.

Còn thật sự là một cô hầu gái nha, này, cô hầu gái này xinh xắn quá đi chứ?

Đám người Hách Quang ngây ngốc ở chỗ đó, ngẩn ngơ nhìn hai người bọn Lăng Thành đi xa, một lúc lâu cũng không hoàn hồn lại được.

Đặc biệt là Hách Quang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng xinh đẹp của Vũ Mi, trong lòng không thể hiểu được ghen ghét cùng ghen tị.

Mẹ nó.

Cái thứ đồ vô dụng như Lăng Thành, thế mà lại có được một cô hầu gái chất lượng cao như vậy. Nếu cô hầu gái này thuộc về mình, thì sống ít vài năm cũng được!

Đến cửa mật thất, Lăng Thành đảo mắt nhìn một vòng, xác nhận xung quanh không có người, liền quay đầu nói với Vũ Mi: "Cô ở đây canh giữ. Tôi đi thả ông nội của cô ra."

Vũ Mi lập tức nôn nóng: "Dựa vào cái gì mà tôi phải ở lại đây canh giữ?"

Hôm qua chơi cô ta hết mấy lần, lúc nãy còn chiếm tiện nghi của bản thân. Mấy món nợ này còn chưa tính nữa!

Lăng Thành cười nhẹ, nói một cách như là lẽ đương nhiên: "Cô ở lại đây trông chừng đi, nơi này là học viện Ánh Dương, lỡ như chút nữa có người đến thì phải làm sao? Hơn nữa, lúc nãy cô đã hứa với tôi, sau khi đến học viện, thì tất cả đều phải nghe theo lời của tôi."

Nghe được câu này, trong lòng của Vũ Mi cực kỳ không tình nguyện, nhưng vẫn chỉ giậm chân vài cái, rồi nghe theo sự sắp xếp của Lăng Thành.

Lăng Thành không tiếp tục nói nhiều nữa, đi thẳng vào mật thất.

Rầm!

Mới vừa vào, đã nghe thấy tiếng dây xích sắt từ bên trong truyền ra, lạnh lẽo chói tai.

Căn mật thất này không lớn, chỉ có mười mét vuông, có một cây cột ở trung tâm. Lúc này Vũ Thanh Thiên đang bị trói ở đó. Không thể nhúc nhích.

Vũ Thanh Thiên trước mắt này, đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới, rõ ràng là Kim Sư pháp vương thủ lĩnh Trường Sinh Điện, lại vô cùng chật vật sa sút, hoàn toàn mất đi dáng vẻ oai phong của ngày trước.

"Ông Vũ?"

Lăng Thành nhìn Vũ Thanh Thiên, nhẹ giọng mở miệng chào hỏi.

Vũ Thanh Thiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên, khóa chặt Lăng Thành, lạnh lùng nói: "Cậu chính là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc thi đấu võ đài?"

Lăng Thành gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, tôi tên là Lăng Thành, rất vui được gặp ông Vũ."

Rầm!

Vũ Thanh Thiên vung dây xích một cái, thái độ hung dữ: "Đừng có cùng tôi lôi kéo làm quen, tên nhóc, nếu cậu muốn kinh thư, thì tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi, muốn chém muốn giết gì, cứ việc xông lên!"

Nói xong, Vũ Thanh Thiên thở dài một tiếng, rất không cam tâm: "Không ngờ đến Vũ Thanh Thiên tôi, một đời làm anh hùng, thế nhưng cuối cùng lại chết trong tay một tên nhóc vô danh tiểu tốt như cậu."

Loại khí khái không màng đến sống chết của Vũ Thanh Thiên, đã chạm đến đáy lòng của Lăng Thành .

Nói thật, ông cụ này, còn thật cứng đầu, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Thật không hổ là tứ đại pháp vương của Trường Sinh Điện, là một anh hùng!

Trong lòng nghĩ vậy, Lăng Thành cười híp mắt nhìn ông ta:

"Ông à, ông đừng kích động như vậy được không, tôi giết ngài làm gì? Tôi đến đây là để thả ông ra."

Hả?

Vũ Thanh Thiên sững sờ một lát, quan sát Lăng Thành từ trên xuống dưới sau đó cười lớn: "Tên nhóc, không cần giở trò quỷ với tôi nữa, ông đây hành tẩu giang hồ mấy chục năm nay, loại người gì chưa từng thấy qua? Cậu giả bộ lấy lòng, thật ra vẫn là vì kinh thư, cậu cho rằng tôi sẽ tin cậu sao?"

Nhìn thấy khuôn mặt không tin tưởng của ông ta, Lăng Thành không biết nói gì, từ trong người lấy ra một lệnh bài màu bạc, quơ qua quơ lại trước mặt Vũ Thanh Thiên: "Ông à, thật ra tôi cũng như ngài, là người của Trường Sinh Sinh. Đây chính là tín vật của tôi."

Cái lệnh bài này, là Hề Văn Sửu trước khi đi, đã được đưa cho anh.

"Cậu..."

Thân thể Vũ Thanh Thiên chấn động, vô cùng kinh ngạc nhìn Lăng Thành: "Cậu...cậu là thủ lĩnh của thành phố Đại Phong?"

Lúc trước Hề Văn Sửu truyền tin tức, nói rằng đã chọn được người thích hợp cho chức thủ lĩnh của thành phố Đại Phong, chỉ là Vũ Thanh Thiên chưa từng gặp qua.

Không nghĩ tới, sẽ là một tên nhóc trẻ tuổi như vậy.

Lăng Thành gật đầu: "Đúng, chính là tôi, không chỉ có vậy, tôi và ngài quân sư Dịch Phiên Hề Văn Sửu, đã kết nghĩa anh em."

Cái gì?

Khi nghe được điều này, Vũ Thanh Thiên trong lòng chấn động.

Hề Văn Sửu là ai? Đó là thuộc hạ thân cận của chủ toạ Trường Sinh Điện, nhân vật số một, trong cả Trường Sinh Điện, dưới một người trên vạn người, có thể nói, bản thân mình là một trong tứ đại pháp vương nhưng khi gặp, cũng phải hành lễ.

Mà tên nhóc trước mặt này, thế nhưng lại kết nghĩa anh em của Dịch Phiên quân sư.

Này...Điều này đúng là không thể tưởng tượng nổi!

Nghĩ đến đây, trong lòng Vũ Thanh Thiên bi phẫn, trong nháy mắt biến thành vui sướng, ông ta cười lớn nói: "Ha ha, mất nhiều thời gian như vậy, hoá ra đều là người mình, vừa nãy thật sự làm cho tên nhóc cậu chê cười rồi."

“Không chỉ có vậy.” Lăng Thành khoát tay: “Vũ tiền bối, năm xưa ở hội bán đấu giá Lạc La, đã đấu được một viên tiên đan, vẫn còn nhớ chứ? Viên tiên đan đó mất hiệu lực, ông vì vậy mà trúng độc, là tôi đã cứu ngài. Chỉ là lúc đó ngài đang bị hôn mê, không nhìn thấy được tôi."

"Cậu..." Vào lúc này, Vũ Thanh Thiên khuôn mặt đầy kích động!

Lăng Thành mỉm cười, tiến lên giải huyệt cho Vũ Thanh Thiên.

Lần nữa lấy lại tự do, Vũ Thanh Thiên hoạt động gân cốt một chút, thì nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc khắp người. Một luồng hơi thở mạnh mẽ, trong nháy mắt lan đến trên người anh !

Mẹ kiếp.

Ông già này sức mạnh thật hùng hậu!

Lăng Thành thầm sửng sốt.

Nhớ tới lần trước tại hội bán đấu giá Lạc La, ông ta vừa mới đột phá Vũ Tướng bậc năm. Vỏn vẹn trong hơn hai tháng, đã đạt đến Vũ Hậu bậc năm! Tốc độ tu luyện này, quá kinh người rồi?!

Thảo nào lại có tên gọi là Kim Sư pháp vương, khiến người đời vừa nghe danh đã sợ mất mật!

Ngay khi Lăng Thành đang thầm kinh ngạc, Vũ Thanh Thiên đã chắp tay với cậu, rất là cảm kích: "Cảm ơn người bạn nhỏ Lăng Thành đã ra tay cứu giúp. Vũ Thanh Thiên tôi vô cùng biết ơn, đợi tôi điều dưỡng khoẻ rồi, nhất định sẽ đến nhà để cảm tạ."

Lăng Thành liên tục xua tay: "Vũ lão tiền bối, có một chuyện rất quan trọng. Dù sao tôi cũng là học sinh của học viện Ánh Dương, thân phận của tôi ở Trường Sinh Điện, xin đừng nói ra ngoài...bao gồm cả với cháu gái của ngài."

"Cậu yên tâm, bạn nhỏ Lăng Thành, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện này ra!"

Lăng Thành gật đầu, cuối cùng bước vào chủ đề chính: "Vũ lão tiền bối, lục đại môn phái nói, "Thái Huyền Chân Kinh" đang nằm trên người ngài. Rốt cuộc là thật hay giả?"

"Là thật."

Nghe thấy lời này, Vũ Thanh Thiên khẽ cười, lộ ra vài phần kiêu ngạo: "Nếu không thì, bọn họ sẽ không phô trương lớn như vậy, liên thủ tập kích tôi?"

Vừa nói chuyện, Vũ Thanh Thiên vừa dùng nội lực, đập vỡ xích sắt, sau đó nói:

"Nhưng một thứ quan trọng như vậy, sao tôi lại có thể mang theo bên người chứ? Quyển kinh thư đó, đã bị tôi giấu ở một nơi rất kín đáo. Bạn nhỏ Lăng Thành, lần trước trong buổi đấu giá, cậu đã cứu tôi một lần, lần này, lại cứu tôi lần nữa. Quyển kinh thư này, cậu đi lấy đi."

Nói đến đây, Vũ Thanh Thiên lại mở miệng nói tiếp: "Kinh thư, được tôi giấu ở ngoại ô thành phố Đại Phong."

Gì? Vùng ngoại ô?

Lăng Thành nhất thời sững sờ một lúc, trong lòng vừa phức tạp, vừa kinh ngạc.

Lá gan của ông già này cũng lớn thật, một thứ quan trọng như thế, lại giấu một cách tùy tiện như vậy

Trong lòng đang kinh ngạc, lại nghe Vũ Thanh Thiên nói tiếp: "Giữa những ngọn núi ở phía bắc thành phố Đại Phong, có một sơn cốc, trong sơn cốc có một rừng đá bị bỏ hoang, cậu tìm được đến nơi đó, thì đi về hướng đông bắc, cây cột đá thứ ba, kinh thư chính là ở dưới cột đá đó."

Rừng đá.

Cây cột đá thứ ba.

Lăng Thành lặng lẽ đọc thuộc lại một lần, sau khi đã ghi nhớ, mỉm cười nhìn Vũ Thanh Thiên: "Rất cảm ơn Vũ lão tiền bối."

Ha ha ha, kinh thư sắp đến tay rồi.

Cuối cùng cũng có thể báo cáo kết quả với giáo chủ phu nhân rồi!

Nghĩ đến giáo chủ phu nhân, khuôn mặt Lăng Thành nhịn không được lộ ra ý cười.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!