"Ách..." Lăng Thành gãi đầu: "Bác Chấn Nam, cháu đã có vợ rồi."
"A..." Âu Dương Chấn Nam trên mặt thoáng hiện lên một tia thất vọng, ông ta lại nói: "Không sao. Bác đoán đây là kết hôn do sắp đặt. Bác và bố cháu cũng đã gần hai mươi mấy năm không gặp nhau, sợ rằng cũng đã quên mất rồi. Lúc đó công nghệ chưa được phát triển, bác rất khó liên lạc với bố của cháu, dần dần bác cũng bị cắt đứt liên lạc. Mà này, bố cháu giờ sao?"
Lăng Thành gãi đầu, cười đáp: "Bây giờ, bố mẹ cháu đang ở quê nhà."
Nói đến đây, Lăng Thành không nói nữa. Ban đầu anh mua cho bố mẹ một căn biệt thự, đó là căn biệt thự số 001ở ngay bên cạnh biệt thự của anh. Kết quả là đôi vợ chồng già chỉ chung sống được chưa đầy một tuần, đã than thở mọi điều, cho rằng cuộc sống ở quê yên tĩnh hơn.
Lăng Thành không còn cách nào khác đành phải để họ quay trở lại.
Âu Dương Chấn Nam gật đầu, nhìn Lăng Thành nghiêm túc nói: "Lăng Thành, theo lý thuyết mà nói, bác và bố cháu từng có hẹn ước thông gia, đáng lẽ cháu sẽ làm con rể của tbác. Nhưng bây giờ, cháu đã có vợ thì tốt hơn là bác nên nhận cháu làm con trai, cháu có bằng lòng không? ”
Gì cơ?
Ông ta muốn nhận Lăng Thành làm con trai của mình?
Lúc này, mọi người xung quanh đều sững sờ, ánh mắt phức tạp. Mọi người đều muốn nhận Lăng Thành làm đồ đệ, nhưng không ngờ, Âu Dương Chấn Nam lại có cách tiếp cận khác, ông ta muốn nhận anh làm con trai.
Lăng Thành gãi đầu, trong ít phút, anh không biết nên từ chối như thế nào, đành nói: "Bác Chấn Nam, việc nhận bố nuôi còn phải đợi sự đồng ý của bố mẹ nữa."
“Được, hiện tại, chú sẽ gọi điện thoại cho bố của cháu, cháu mau bấm số của bố cháu cho chú.” Âu Dương Chấn Nam nói.
Sau khi Lăng Thành cho ông ta số điện thoại, ông ta thực sự đã bấm số đó.
Sự thật quả đúng là bố của Lăng Thành và Âu Dương Chấn Nam là bạn cũ. Hai người trò chuyện vui vẻ. Sau khi trò chuyện tầm hơn mười phút, Âu Dương Chấn Nam mới nói tới chủ đề chính, ông ta nói với Lăng Gia Hằng rằng ông ta muốn nhận con trai của ông làm con nuôi.
Lăng Gia Hằng cũng không ngờ tới, trực tiếp nói: "Chấn Nam, ông đưa điện thoại cho con trai của tôi một lúc đi."
Lăng Thành vừa nhận lấy điện thoại đã nghe thấy bố mình ở bên kia hét lên: "Thằng nhãi ranh, bố nói cho con biết, từ hôm nay, con sẽ là con nuôi của chú Chấn Nam, con có biết không? Mau gọi bố nuôi đi."
"A..." Vẻ mặt Lăng Thành chua xót.
Cái này là sao chứ? Bản thân anh biểu hiện tốt ở Đại hội Đồ Sư thể hiện tốt, lại còn có thêm một người bố nữa.
“Còn không nhanh lên!” Lăng Gia Hằng nóng nảy, tức giận nói.
“Bố nuôi.” Lăng Thành lẩm bẩm nói, tại sao anh lại cảm thấy có chút ngượng ngùng bất đắc dĩ. Anh không thể tiếp nhận được.
Nghe thấy tiếng gọi của con trai, Lăng Gia Hằng hài lòng gật đầu rồi cúp điện thoại.
“Ha ha ha ha!” Âu Dương Chấn Nam cười cười, vỗ vào tay Lăng Thành: “Con trai, chờ tới khi con khỏe hẳn, bố nuôi sẽ phái người tới đón con đi đến nhà họ Âu Dương làm khách. Được rồi, con nghỉ ngơi trước đi, chúng ta sẽ không làm phiền con nữa."
Trong khi nói chuyện, ông ta còn lôi người của sáu môn phái lớn đi.
"Lăng Thành, con nên suy nghĩ tham gia vào phái Không Động của chúng ta, bố nuôi sẽ nhận con làm đồ đệ để bế quan tu luyện."
"Phái Tiêu Dao của chúng tôi cũng hoan nghênh anh tới..."
Những người này đều đã bước tới cửa, bọn họ lần lượt quay đầu lại, ném cành ô liu cho Lăng Thành.
Bên trong một biệt thự sang trọng ở thành phố Đại Phong.
Vũ Mi ném tất cả trái cây trên bàn xuống đất. Mấy người bên cạnh đều chảy mồ hôi lạnh toát ra, không dám thở mạnh.
Mọi người đều biết tâm trạng của Vũ Mi không tốt nên không ai dám động tới cô ta.
"Lục đại môn phái, vốn nổi danh là môn phái ngay thẳng thế mà còn có thể giở trò quỷ! Bằng không, làm sao bọn họ có thể bắt được ông nội." Ngực Vũ Mi run lên, cô ta ngồi ở trên ghế sô pha.
Cô ta có thể làm gì đây? Ông nội là người thân duy nhất của cô ta, vì vậy ông không được phép để xảy ra tai nạn!
"Reng reng"
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Vũ Mi ấn nút trả lời, ngay sau giọng nói vui vẻ của Lê Hoàng Tú Anh vang lên: "Vũ Mi à, tôi vừa nghe nói Lăng Thành không sao, hơn nữa hiệu trưởng còn đưa chìa khóa phòng bí mật của ông nội cô cho anh ta."
Cái gì? Lăng Thành không chết sao?
Nghe vậy, cả người Vũ Mi run lên, khuôn mặt thanh tú của cô ta tràn đầy vẻ khó tin.
Tại ở đấu trường lúc đó, Lăng Thành đã bị người phụ nữ của của trường phái Nga Mi đâm vào đan điền. Đan điền là nơi quan trọng đối với người tập võ.
Với vết thương nặng như vậy, Lăng Thành chắc chắn phải chết. Nhưng làm sao anh có thể vượt qua?
Lúc này, giọng nói vui mừng của Lê Hoàng Tú Anh lại truyền đến: "Vũ Mi, tôi sẽ cùng cô đi tìm Lăng Thành. Xem anh ta có thể thả ông nội của cô đi không..."
Ánh mắt Vũ Mi khẽ động, cô ta nhẹ giọng nói: "Chị Tú Anh, cảm ơn chị đã nói cho tôi biết tin tức này. Tôi.… Tôi sẽ tự mình đến gặp Lăng Thành."
Trước khi Lê Hoàng Tú Anh vui vẻ đáp lại, cô ta đã cúp máy.
Lần trước cô ta bắt Lăng Thành phải quỳ xuống xin lỗi, sau đó kêu anh đi rửa chân.
Thên nhóc này chắc sẽ mang thù cô đây.
Tên lưu manh này chắc chắn sẽ gây khó dễ cho cô ta khi cô ta đến tận cửa cầu xin.
Nếu chị Tú Anh có mặt ở đó, cô ta sẽ rất mất mặt khi bị Lăng Thành từ chối thẳng thừng.
Sáng sớm hôm sau, Giai Kỳ cho Lăng Thành ăn chút cháo rồi vội vàng đến trường.
Để chăm sóc Lăng Thành, cô đã xin nghỉ hai ngày rồi. Không thể trì hoãn lâu hơn nữa.
Hôm nay Lăng Thành ở nhà một mình thật không thoải mái. Anh còn không có sức để đi tiểu.
May mắn thay, theo ghi chép của "Thuật luyện đan Vô Cực", sau khi uống cửu chuyển hoàn dương đan, ba ngày đầu tiên sẽ rất yếu, vì thuốc đang có hiệu quả từng chút một. Nhưng đến ngày thứ tư, anh có thể hoàn toàn khỏi bệnh.
Hôm nay là ngày thứ ba rồi, và nếu anh cố chịu đựng thêm một ngày nữa, anh có thể sống sót và thoải mái hoạt động như người bình thường.
Giữa trưa, Lăng Thành không kìm được muốn đi tiểu, thì lúc này, cửa đột nhiên phát ra tiếng động.
Két.
Lăng Thành nghĩ rằng đó là Giai Kỳ đã trở lại, nhưng anh nhìn ra cửa và sửng sốt.
Một cô gái bước vào. Người phụ nữ này thật xinh đẹp, dáng người nhỏ gọn, sắc vóc đặc biệt quyến rũ. Tóc dài màu đỏ tía rất bắt mắt.
Đó là Vũ Mi.
“Là cô à?” Lăng Thành tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn cô: “Sao cô lại ở đây?
Vũ Mi không nói chuyện, trên mặt không có biểu cảm gì. Cô ta lao thẳng về phía trước, hướng Lăng Thành thản nhiên nghiên cứu.
Chị Tú Anh nói rằng hiệu trưởng Học viện võ thuật đã đưa cho anh chìa khóa căn phòng bí mật của ông nội. Vì vậy, khi tìm thấy nơi Lăng Thành ở, Vũ Mi lười để nói những điều vô nghĩa, cô ta định chỉ lấy chìa khóa rồi rời đi.
Mẹ nó!
Sau khi bị đôi tay như ngọc của Vũ Mi lục soát, Lăng Thành cũng không còn bình tĩnh. Nhất là mùi thơm từ cơ thể Vũ Mi không ngừng tỏa ra, Lăng Thành chỉ cảm thấy cả đầu não đều chết lặng.
Cuối cùng vẫn không thấy gì, Vũ Mi dừng lại, lùi lại hai bước, lạnh lùng nhìn Lăng Thành: "Chìa khóa ở đâu?"
Thật là khó chịu, tên cặn bã này còn không cất chìa khóa trong người!
Nghĩ đến chính mình tự tay mò tìm trên người anh, sắc mặt Vũ Mi đột nhiên đỏ bừng.
Ha ha ha. Hóa ra là cô ta ở đây để lấy chìa khóa.
Lăng Thành không khỏi bật cười, nhìn Vũ Mi cười: "Tôi cất chìa khóa đi rồi. Ngoại trừ tôi ra thì không ai có thể tìm được, kể cả vợ tôi và mẹ vợ tôi."
Đùa à, anh suýt chết trong vòng trước khi lấy được chiếc chìa khóa này, làm sao anh có thể tùy ý đeo nó vào người? Đã giấu đi lâu rồi!