Phía sau, trong đám người đó có một người phụ nữ bước nhanh tới. "Cậu ấy không thể là kẻ cắp được." Cô gái đó khẽ lên tiếng.
Tiêu Diệu Quân.
Đúng, hôm nay Tiêu Diệu Quân đến trung tâm mua sắm để tìm thỏi son môi hợp ý nhưng không ngờ mình lại gặp được Lăng Thành.
Trông thấy cô ta, Lăng Thành cũng khá là ngạc nhiên. Mấy ngày không gặp, Tiêu Diệu Quân lại càng xinh đẹp động lòng người.
Hôm nay cô ta ăn mặc rất chỉnh chu, bộ tây trang nữ tôn lên dáng người quyến rũ với đường cong uốn lượn xinh đẹp không bỏ sót chút gì, dưới chân cô ta là đôi giày Tình Yêu Pha Lê được Lăng Thành tặng cho vào buổi đấu giá lần trước.
Xì xào.
Tiêu Diệu Quân vừa xuất hiện thì rất nhiều cặp mắt xung quanh lập tức nhìn sang.
Chỉ là bấy giờ bên cạnh Tiêu Diệu Quân có thêm một người đàn ông khác với bộ tây trang phẳng phiu, đeo chiếc kính đen trông cực kì khó chơi.
Tiêu Diệu Quân nhấc gót giày Tình Yêu Pha Lê lên đi tới chỉ vào người đàn ông bên cạnh mình và giới thiệu với Lăng Thành: "Lăng Thành, anh ấy tên là Đồng Nhật Minh”.
Thật ra hôm nay Tiêu Diệu Quân khá là khó chịu.
Thời gian gần đây bố cô ta liên tục giới thiệu người cho cô ta đi xem mắt, không phải là cậu ấm nhà giàu thì là người kinh doanh mua bán gặt hái được thành công.
Vì tim cô ta đã chất chứa hình bóng Lăng Thành nên Tiêu Diệu Quân chỉ thấy phiền không sao tả được.
Mấy ngày nay bố cô ta lại giới thiệu Đồng Nhật Minh cho cô ta quen biết, theo lời ông nói thì chàng trai tên Đồng Nhật Minh này là học trò của bậc thầy giám
định đồ cổ Viên Hoành Thi nổi tiếng trong nước. Danh tiếng của ông ấy trong giới đồ cổ này cực kì to lớn!
Sáng nay Tiêu Hồng Thanh cứ nài nỉ mãi nên Tiêu Diệu Quân buộc lòng phải đồng ý ra ngoài xem mắt anh ta.
Nói thật, sau khi trò chuyện với Đồng Nhật Minh xong thì Tiêu Diệu Quân cũng hiểu con người anh ta có tài ăn nói rất tốt và nho nhã lịch sự.
Lúc đi ngang qua chỗ này thấy có nhiều người đang tụ tập ở đây quá nên Tiêu Diệu Quân tò mò lẻn vào xem, không ngờ lại gặp được Lăng Thành, hơn nữa anh còn bị người khác đổ oan là kẻ cắp.
Đúng lúc đó, Huỳnh Đang bắt đầu mất kiên nhẫn lên tiếng: "Này đồ ở rể, cũng dư hơi thừa sức quá ha, gặp phải người quen nên đứng tán gẫu với nhau luôn hả. Anh cứ chờ ngồi ăn cơm tù hết nửa đời sau đi!"
Huỳnh Đang cười lạnh, đúng lúc cô ta trông thấy đôi Tình Yêu Pha Lê trên chân Tiêu Diệu Quân thì lại càng ghen tị khó chịu.
Bây giờ hàng nhái của Tình Yêu Pha Lê nhan nhản ngoài đường thế này rồi hả? Thứ phụ nữ nào cũng được mang dưới chân?
Tiêu Diệu Quân nhìn Huỳnh Đang, nghiêm túc nói: "Chắc là cô hiểu làm gì đó
rời, Lăng Thành không bao giờ ăn cắp bất kì thứ gì”.
Đôi giày Tình Yêu Pha Lê cô ta đang mang là thứ Lăng Thành dùng gần ba trăm năm mươi tỷ để đấu giá về, khi tặng cho cô ta anh còn chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.
Thế thì tại sao anh phải đi ăn cắp đồ? Đó là câu chuyện nực cười nhất trên đời này rồi đó!
Huỳnh Đang quan sát Tiêu Diệu Quân, cười nhạo: "Cô nói anh ta trong sạch thì anh ta là người trong sách chắc? Sợi dây chuyền này trị giá hai trăm bảy mươi tỷ đồng, một kẻ ở rể nhà vợ như anh ta lấy đâu ra số tiền khổng lồ đó? Không ăn cắp thì mua bằng niềm tin à?"
Tiêu Diệu Quân cười cười, nói: "Tôi tin tưởng cậu ấy không ăn cắp gì của ai, hơn nữa tôi có thể dùng nhân cách của mình để bảo đảm”
Nghe thế, Huỳnh Đang lại cười thật to và lớn tiếng nói: "Lấy nhân cách bảo đảm? Cô là cái thá gì trên đời mà dám bảo đảm? Đôi Tình Yêu Pha Lê cô đi dưới chân là hàng giả, cô chạy tới đây đóng vai nhân vật máu mặt với ai thế?"
Bấy giờ, xung quanh có rất nhiều người và ai cũng tụm năm tụm ba ghé tai nhau bàn tán.
Tiêu Diệu Quân thở dài, chậm rãi nói: "Tên tôi là Tiêu Diệu Quân, gia đình tôi là người đã thành lập lầu Cổ Vân”
Cái gì?
Cô ta là cô chiêu nhà họ Tiêu ư?
Tiêu Diệu Quân nói xong thì mọi người lắp bắp líu lưỡi ngáy
Nhà họ Tiêu là dòng tộc nổi tiếng ở thành phố Đại Phong này! Gia đình họ kinh doanh đồ cổ bao nhiêu năm nay, là nhân vật giàu có trong giới thượng lưu, quà tặng nhau cũng phải là hàng cổ. Nên nhà họ Tiêu có rất nhiều mối quan hệ xung quanh!
Trong lúc hoảng hốt, mặt Huỳnh Đang đỏ lên như khỉ ăn ớt, ánh mắt cô ta chợt đảo sang quản lý cửa hàng đang ở gần đó và chạy vội tới đây, cô ấy sốt ruột đến nỗi tiếng giày cao gót cứ vang cộp cộp không ngừng. Huỳnh Đang vội vàng gọi: "Tới rồi, cô mau xem đây có phải là sợi dây chuyền cửa hàng vừa bị mất không thế”.
Huỳnh Đang đứng ra chào đón trước, cô ta đưa hộp quà trang sức vào tay quản lý cửa hàng: "Xem thử đi, đây có phải là trang sức của cửa hàng cô không”.
Nói xong cô ta lại chỉ vào mặt Lăng Thành: "Lúc nãy anh ta vừa mới ăn cắp nó đấy”.
Ăn cắp ư?
Quản lý cửa hàng ngu người chẳng hiểu mô tê gì, cô ấy cũng không biết phải làm sao.
Bấy giờ, Huỳnh Đang đắc ý cười thành tiếng, quản lý cửa hàng người ta đã chạy tới nơi rồi, bằng chứng vật chứng đầy đủ, để tôi xem anh chối thế nào cho vuông.
Chờ vào tù ngồi đi, ăn cắp món hàng lên đến mấy trăm tỷ, tù chung thân vẫn còn nhẹ!
Ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về phía quản lý cửa hàng, cô ấy thì lại đi về phía Lăng Thành.
"Thưa anh”.
Sau đó, quản lý cửa hàng khép nép lịch sự đưa hợp quà trang sức vào tay Lăng Thành và cúi đầu chín mươi độ: "Phải rồi, lúc nãy tôi quên nói với anh là mức tiêu phí của anh ở cửa hàng chúng tôi đã lên rất cao nên bây giờ có thể trở thành thành viên hoàng kim của cửa hàng chúng tôi. Cho hỏi chúng tôi có thể xin số điện thoại di động của anh được không? Tôi sẽ làm thẻ thành viên cao nhất cho anh. Thêm nữa là lúc nãy anh đi gấp quá nên vẫn chưa kịp lấy hóa đơn mua hàng”.
Cái gì?
Hóa đơn mua hàng?
Sợi dây chuyền này... Anh ta là người mua thật á?
Xung quanh im lặng như tờ, tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng không dám tin vào mắt tai mình.
Hơn hai trăm tỷ đó má ơi, giàu quá rồi đó?
Huỳnh Đang vẫn đứng im không nhúc nhích với gương mặt đỏ bừng bừng. Không thể nào!
Tại sao anh ta lại mua nó được cơ chứ? Một kẻ ăn cắp điện thoại để sống mà lại vung tay mua cả sợi dây chuyền trị giá hơn hai trăm tỷ ư?
Huỳnh Đang vẫn không cam tâm, cô ta chạy tới liếc mắt nhìn hóa đơn mua hàng và lần này thì trợn mắt há miệng giống mấy người xung quanh rồi.
Trên đó là giá của sợi dây chuyền và người mua hàng, cái tên Lăng Thành rành rành ra đó!
Bây giờ, mọi người xung quanh bắt đầu thổn thức. Ai cũng liếc nhìn Huỳnh Đang như con khỉ đang nhảy tưng tưng lên.
Cô gái này có bị tâm thần gì không để người ta còn có cái thông cảm? Họ mua dây chuyền cô ta lại bảo người ta ăn cắp, không điên chứ là gì.
"Không cần phải làm thẻ thành viên gì đó đâu." Lăng Thành hờ hững nắm tay Giai Kỳ: "Vợ à, chúng ta đi thôi”.
Nếu chuyện đã được làm rõ thì anh không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa.
Nhưng vừa đi được vài bước Lăng Thành đã dừng lại, quay sang liếc nhìn Huỳnh Đang: "À, phải rồi quen 6 nói cho cô biết chuyện này”