Tiêu Thanh Sơn đằng hắng một tiếng, cho Trương Quyền một ánh mắt ra hiệu. Tên này lập tức hiểu ý, sải bước đi qua: “Ôi chà, đây không phải là con rể ở rể của Tống Gia sao?!” Trương Quyền vừa nói vừa đi qua, ôm lấy hông Tiêu Diệu Vân: “Diệu Vân, em chào hỏi hắn làm gì, tên này chỉ là con rể ở rể thôi!”
Đột nhiên bị ôm eo, Tiêu Diệu Vân tức giận giậm chân một cái: “Anh làm gì thế? Lăng Thành, anh đừng hiểu lầm...” Trương Quyền cười tươi như hoa: “Diệu Vân, em sợ hắn hiểu lầm cái gì?” Vừa nói vừa nhìn về phía Lăng Thành: “Tên kia, anh biết tôi không? Nghe cho kỹ đây, tôi tên là Trương Quyền, trong nhà buôn bán châu báu, năm cửa hàng “Châu Báu Trương Đại Sinh” ở thành phố Đại Phong đều là của nhà tôi! Quên nói cho anh biết, tôi thích Diệu Vân, về sau anh tránh xa cô ấy một chút.”
À, hóa ra trong nhà mở tiệm bán châu báu. Khó trách ngữ khí lại kêu ngạo như vậy. Lăng Thành cười một tiếng, cũng không để ý. Lúc này, hội đấu giá sắp bắt đầu, không ít người bắt đầu vào bên trong. Trương Quyền phản ứng lại, cười ha hả đánh giá Lăng Thành: “Thật nực cười ghê, anh đi ở rể nhà người ta còn có thể đi ra ngoài chơi à? Cái chỗ như hội đấu giá này mà anh cũng có thể tới? Anh có tiền cạnh tranh không?”
Lăng Thành cười cười: “Không có tiền thì không thể tới hội đấu giá à? Hình như không có cái quy định này đâu.” Lăng Thành hiểu ra, tên này là người theo đuổi Tiêu Diệu Vân, muốn ở trước mặt nữ thần khoe khoang tài lực của mình. Hơn nữa hắn ta còn xem Lăng Thành như tình địch.
“Ha ha, cũng đúng, người nghèo cũng có thể đi vào.” Trương Quyền cùng nhẹ nhõm nói, sau đó nhìn Lăng Thành một cái: “Con người của tôi ấy à, đối xử với người khác phóng khoáng lắm. Anh là bạn của Diệu Vân, lát nữa tôi có thể cho anh mượn ít tiền, để anh nhìn trúng thứ gì thì đấu giá thứ ấy.”
“Vậy sao? Vậy thì không hay lắm đâu.” Lăng Thành cười ha hả nói. Trương Quyền cười lạnh: “Không cần ngại đâu. Thứ người vô dụng như anh thiếu nhất chính là tiền. Mà tôi đây không thiếu nhất cũng là tiền. Ông đây chẳng có gì ngoài điều kiện cả, như vậy đi, anh gọi tôi một tiếng ba, gọi Diệu Vân một tiếng mẹ, tôi sẽ cho anh 200 triệu, sao nào?”
Lăng Thành cười nhạt một tiếng, không trả lời. Mà Tôn Đại Thánh đứng ở một bên cuối cùng không nhịn được nữa: “Mẹ kiếp thằng nhãi con, mày có bệnh à?” Tôn Đại Thánh vốn tính nóng nảy, bây giờ nhìn thấy có người xem thường Lăng Thành, hắn thật sự không nhịn nổi nữa, một lời không hợp bèn muốn động thủ.
“Ha ha ha, con rể ở rể còn có người giúp đỡ kìa.” Trương Quyền cười một tiếng, hắn không biết Tôn Đại Thánh cho nên cũng không sợ. Người chơi cùng một bọn với tên con rể ở rể kia thì chắc chắn cũng là đồ bất tài thôi. Nghĩ tới đây, hắn lại đưa đầu tới: “Tới đi, anh đánh tôi một cái thử xem, đánh chỗ này này, đánh lên đầu tôi này! Anh dám động tôi một cái, tôi sẽ khiến nửa đời sau của anh phải ngồi bóc lịch trong tù đó... Anh...”
Phanh! Tôn Đại Thánh mặc kệ tên kia, một quyền đập tới. Mẹ nó, nhìn thôi cũng thấy đau rồi. Trương Quyền gào lên một tiếng kêu, trên đầu sưng thành một cái bọc lớn, quả thực là khóc không ra nước mắt!
“Chờ đó, mấy người cmn chờ đó cho tôi!” Trương Quyền oa oa kêu to: “Chờ đến lúc hội đấu giá kết thúc, tôi sẽ làm cho hai ngươi toàn bộ nằm xuống đất!” Mẹ nó, tên này ra tay thật cmn ác, một quyền này suýt chút nữa đã đập cho hắn ngất đi!
“Trương Quyền, anh quậy đủ chưa hả?” Lúc này, Tiêu Diệu Vân sốt ruột, nhấc giày cao gót trực tiếp đi vào phòng đấu giá. “Diệu Vân, chờ tôi với!” Trương Quyền gào lên một tiếng.
Phòng đấu giá rất lớn, lớn chừng ba bốn sân bóng rổ, bây giờ trong đó đã có không ít người, mỗi một người đều có thân phận bất phàm. Trâm Hy đại biểu cho công ty Hoa Ngưu, ngồi ở hàng thứ nhất. Lăng Thành không có đi qua mà là cùng hai vợ chồng Tôn Đại Thánh tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
“Tôi, tôi có thể ngồi ở đây không?” Tiêu Diệu Vân đi tới, thấp giọng hỏi. Cô muốn ngồi ở đây là do có hai lí do. Thứ nhất, thời điểm đấu giá đồ cổ có thể tham khảo ý kiến của Lăng Thành. Thứ hai, mấy ngày nay cô thật sự rất nhớ Lăng Thành…
“Diệu Vân, vị trí phía trước không tệ, tầm nhìn tốt, chúng ta qua bên đó ngồi đi.” Lúc này Trương Quyền đi tới, lấy lòng nói. Vừa nói xong, hắn lạnh lùng lườm Lăng Thành một cái. Mẹ nó, tên này rốt cuộc có cái mị lực gì mà có thể để cho Tiêu Diệu Vân bỏ đi vẻ kiêu sa, đi theo hắn như tùy tùng nhỏ thế chứ.
“Không cần, tôi ngồi ở chỗ này.” Tiêu Diệu Vân hời hợt mở miệng. Trương Quyền rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở một bên khác. Người tới càng ngày càng nhiều, đã gần 100 người! Danh tiếng của cuộc bán đấu giá này thật đúng là lớn. Chỉ chốc lát sau, hội đấu giá bắt đầu.
Mấy thứ vật phẩm đấu giá phía trước đều là vài thứ châu báu và đồ cổ nhỏ. Giá cả cuối cùng cũng chỉ có mấy triệu mà thôi. Tiêu Diệu Vân thân là đại tiểu thư của thế gia đồ cổ, những món đồ cổ kia cô đều biết, cho nên đều không thấy hứng thú. Đợi đến khi vật phẩm đấu giá thứ năm được đưa lên sàn đấu giá, phái nữ trong cả căn phòng cũng nhịn không được thấp giọng kêu một tiếng, hai mắt phát sáng.
Một đôi giày cao gót được gia công tinh xảo, óng ánh trong suốt được đặt trên đài đấu giá. Chính là Mộng Như Ý! Trong nháy mắt này, Tiêu Diệu Vân cũng nắm chặt tay, ánh mắt hơi lay động. Cô từ lâu đã muốn có một đôi Mộng Như Ý, thế nhưng nhân mạch lại không đủ mạnh, cơ bản là không mua được. Bây giờ trên hội đấu giá xuất hiện một đôi, cô khẳng định muốn giành về tay mình!
Bây giờ nhìn Mộng Như Ý, Tiêu Diệu Vân cơ hồ là đứng ngồi không yên. Nhưng nhìn thấy giá khởi điểm là 5 tỷ, gương mặt tinh xảo của Tiêu Diệu Vân lập tức hiện lên vẻ thất vọng. Giá khởi điểm là 5 tỷ? Phải biết rằng, trước đây thời điểm Mộng Như Ý ra mắt mới có 3 tỷ một đôi. Thế nhưng giá khởi điểm ở nơi này lại là 5 tỷ! 5 tỷ thì cũng thôi đi, vấn đề là, rất nhiều cô gái ở đó đều kích động, rất rõ ràng, lát nữa sẽ xảy ra một cuộc cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Tiền mặt của cô cũng chỉ có 6 tỷ.
“Diệu Vân, tôi biết em vẫn luôn muốn có một đôi Mộng Như Ý, yên tâm đi, lát nữa tôi nhất định sẽ giúp em mua về.” Trương Quyền biết, cơ hội cho hắn thể hiện tới rồi. Sau khi nói xong, Trương Quyền lập tức nhấc tay. “5 tỷ, Trương tiên sinh ra giá 5 tỷ!” Trọng tài đấu giá là một cô gái đẹp, lúc này đôi môi đỏ hơi hé ra, hời hợt nở nụ cười. “6 tỷ.” “7 tỷ.” “7 tỷ rưỡi!” “8 tỷ!”
Ngắn ngủn vài giây đồng hồ, giá cả trong nháy mắt bị đẩy lên 8 tỷ! Gì? Trương Quyền có chút ngơ ngẩn. Tình huống gì đây? Mấy cái cô này điên rồi à? 8 tỷ mua một đôi giày cao gót vớ vẩn? Có điều vừa rồi chính hắn đã khoe khoang khoác lác, giờ đành nhắm mắt ra giá thôi!