Trong nháy mắt sắc mặt Kỷ Lâm Thâm trầm xuống, mày cau lại.
Anh cất bước đi về phía cô, nén giận châm chọc nói: "Đàn ông bên cạnh cô cũng không ít. "
Ôn Noãn không hề lui về phía sau, nghênh đón ánh mắt anh: "Tính luôn cả anh sao? "
"......"
Hứa Dật đi tới gần hai người.
'Tiểu Noãn!"
Cậu vẫy tay với cô, vừa rồi đang tham dự hội nghị đột nhiên nhận được tin nhắn của cô, nói có việc gấp muốn tới tìm cậu, cho nên cậu dành thời gian ra ngoài đón cô.
Ôn Noãn không bận tâm đến Kỷ Lâm Thâm nữa, lướt qua anh đi về phía Hứa Dật.
Hai người đi cạnh nhau, vào sảnh khách sạn. Nhìn bóng lưng cũng thấy xứng đôi.
Kỷ Lâm Thâm đứng tại chỗ, gương mặt càng ngày càng tối, cả bóng người tối đen.
Trần Lượng đứng chờ một lát, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nghe nói trong khách sạn còn đang tổ chức một buổi hội nghị dự án khu nghỉ dưỡng Dật Cảnh Sơn Thủy. "
"Dật Cảnh Sơn Thuỷ?" Anh thầm nhẩm lại cái tên này
"Hứa thị hợp tác phát triển cùng khách sạn Vân Đỉnh, hiện tại đang tiến hành góp vốn, trước mắt còn chưa khởi động,." Trần Lượng nói thêm.
Đi theo Kỷ Lâm Thâm lâu như vậy, Trần Lượng tự nhiên tai thính mắt tinh, trước đây ở tiểu khu nhà Ôn Noãn nhìn thấy Hứa Dật, cảm nhận được cảm xúc khác thường của ông chủ đối với vị kia, nên đã sớm cho người theo dõi
Kỷ Lâm Thâm nghe xong, biểu tình có chút thay đổi, khom người vào trong xe: "Để bộ phận phát triển viết bản kế hoạch "
Trần Lượng sững người lại, xác nhận ông chủ nghiêm túc.
Kỷ Lâm Thâm luôn thận trọng, coi trọng thành quả cuối cùng. Phàm là lĩnh vực không thể thu lợi nhuận tối đa, anh sẽ không đặt chân vào.
Từ hai năm trước, anh đã nhận định xu hướng thị trường bất động sản sẽ suy thoái, bây giờ thị trường càng ế ẩm, các dự án bất động sản sẽ không xem xét.
Trước đó trưởng phòng phát triển mắc sai lầm, đưa ra quyết định đầu tư bất động sản, bị anh trực tiếp cắt chức.
Chưa kể các chi phí lớn để cướp từ tay người khác.
Trừ khi mất trí.
Trần Lượng âm thầm lắc đầu, đóng cửa xe lại, đi tới ghế ngồi phía trước.
Chóng mặt quá đi!.
——
Ngày hôm sau, Ôn Noãn không tới Văn Tinh, mà đi tới Trí Viễn.
Cô chuẩn bị cuộc họp báo vào tuần sau nên cần thông tin từ công ty trong những năm gần đây. Nên xin Tần Lâm nghỉ nửa ngày, đến phòng cơ sở tư liệu Trí Viễn tìm tài liệu cần thiết.
Trước đó cô đã liên lạc với quản lý, cũng nộp danh sách các tài liệu mình cần, nên lúc đến nơi, trên bàn đã đặt một khối tài liệu dày.
Ôn Noãn đặt túi xuống rồi đi pha một tách trà, sau đó toàn tâm toàn ý lao vào công việc.
Hôm nay tâm trạng cô rất tốt.
Ngày hôm qua đi tìm Hứa Dật, cô không quanh co lòng vòng trực tiếp nói rõ dụng ý,
cậu ấy vui vẻ sẵn lòng giúp đỡ.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cả người thoáng chốc thả lỏng, gánh nặng trong lòng tan biến.
Chỉ cần gom góp được đủ tiền là ổn rồi, bởi vì mảnh đất nhỏ, hơn nữa vị trí tương đối hẻo lánh, công ty lớn sẽ không hao phí sức lực cạnh tranh. Với trình độ của cha, vẫn có cơ hội, thậm chí có ưu thế.
Nếu thực hiện được bước đầu tiên, con đường tiếp theo sẽ dễ dàng hơn.
Đám mây đen che khuất nhà họ Ôn gần được xoá sạch, nhìn thấy ánh trăng sáng, tương lai có chút ánh rạng đông.
Bận rộn cả buổi sáng, Ôn Noãn đem tư liệu mình cần sắp xếp xong. Duỗi thắt lưng, xoay cổ vài cái, cô đứng lên, ôm xấp tư liệu đến văn phòng quản lý.
Nhân viên công tác rất nhiệt tình, nghe cô nói không cần tư liệu khác, cứ nói để đó một hồi sẽ dẹp vào phòng kho.
Ôn Noãn sợ làm phiền người khác, chủ động đem đi cất.
"Không có việc gì, tôi làm được. Bất quá có một số tư liệu trợ lý Trần mượn từ văn phòng tổng giám đốc. Cô có thể giúp tôi mang trả không, tôi cũng đỡ chạy lên, dù sao tôi và trợ lý Trần cũng không quen biết. "
Ôn Noãn sửng sốt, có chút do dự.
Nhưng vừa rồi cô chủ động giúp đỡ, hiện tại người ta nhờ việc, cô không tiện từ chối nên gật đầu đáp ứng.
Đến tầng phòng làm việc tổng giám đốc, Ôn Noãn giải thích cho nhân viên quầy thư ký, rồi gõ cửa văn phòng Kỷ Lâm Thâm.
Lúc mở cửa đi vào, Kỷ Lâm Thâm đang định đứng dậy, cầm ly đi rót nước.
Thấy cô bước vào, bước chân anh khựng lại. Ánh mắt rơi xuống người cô, lạnh lùng không chút thân thiện.
"Kỷ tổng, những tư liệu này tôi dùng xong rồi, đến trả lại cho ngài." Ôn Noãn tránh khỏi tầm mắt của anh, nói ngắn gọn công việc.
Kỷ Lâm Thâm không đáp lại, đặt ly xuống đẩy về phía cô: "Vừa lúc, giúp tôi lấy nước."
Hiển nhiên sai khiến
Ôn Noãn không biết anh có ý gì, nhưng không muốn tranh cãi với anh, đem tư liệu trên tay đặt lên bàn sau đó cầm ly đi đến máy lọc nước rót cho anh sau đó đặt trở lại.
Cô không định nói nhiều với anh, xoay người muốn rời đi.
"Tiểu Noãn."
Giọng điệu hơi trầm, rõ ràng là xưng hô thân mật mà như trêu chọc.
Ôn Noãn giật mình, dừng bước, cô quay đầu lại, tưởng mình bị ảo giác.
Anh vừa gọi cô là gì?
Kỷ Lâm Thâm cầm văn kiện trong tay, thờ ơ nói: "Cậu ta gọi cô như vậy sao? "
"Cậu ta" này là ai không cần nói cũng biết.
"..." Cô trầm mặc "Đúng vậy, có vấn đề gì sao? "
Anh không trả lời, hừ lạnh một tiếng.
Cô biết tính tình người này kỳ quái, cô lười so đo. Thừa dịp anh chưa nói chuyện, tính toán nhanh chóng rời đi.
Lúc thu hồi tầm mắt vô tình đảo qua mặt bàn làm việc của anh, nhìn thấy một phần tài liệu đấu thầu đặt trên cùng xấp tài liệu, địa điểm đánh dấu chính là mảnh đất mà cha cô muốn đấu thầu.
Người cô run lên.
"Trí Viễn cũng muốn đấu thầu mảnh đất lâm giang thủy thành sao?" Ôn Noãn theo bản năng thốt ra.
Anh hơi ngạc nhiên, nghi hoặc liếc cô, nhưng vẫn ừ một tiếng.
"Nhưng... không phải công ty của anh chuyên về khoa học công nghệ sao? "
"Có liên quan gì?"
Cô ngập ngừng: "Mảnh đất đó diện tích rất nhỏ, hơn nữa vị trí cũng không tốt lắm. "
"Nhưng giá cả không cao, mua về để đó." Anh thuận tay đặt văn kiện đã ký xong sang một bên, rồi giương mắt nhìn cô đứng trước bàn làm việc.
"Thế nào?"
Cô do dự một lát, nhỏ giọng nói: "Cha tôi cũng muốn đấu thầu..."
Tay anh khựng lại, lúc này mới hiểu cô nói dài dòng như vậy là vì cái gì.
Đuôi lông mày anh hơi nhướng lên, biểu tình có chút hứng thú.
Anh không phải quân tử, quả thật âm thầm cản trở dự án của Hứa Dật, để chuỗi tài chính Hứa thị xảy ra vấn đề. Nhưng lúc trước quyết định đấu thầu mảnh đất này, cũng không phải nhằm vào Ôn gia, chỉ là muốn mua mảnh đất đó làm đất dự phòng cho khu công nghiệp mới.
Trong nháy mắt, anh hiểu hôm qua cô đi tìm Hứa Dật làm cái gì.
Thu hoạch ngoài ý muốn.
Anh lạnh nhạt cười: "Cô có ý gì? "
Ôn Noãn do dự không lập tức tiếp lời, nếu như công ty Trí Viễn tham gia đấu thầu, mảnh đất này không cần nghĩ cũng biết sẽ về tay ai.
Nhưng...
Trong đầu cô hiện lên vẻ mặt lo lắng của mẹ cùng bóng dáng mệt mỏi của cha, khó khăn lên tiếng: "Mảnh đất kia đối với công ty lớn như Trí Viễn mà nói không phải vật gì quý giá phải tranh giành, nhưng nó là mấu chốt để công ty cha tôi hồi sinh, lần này là cơ hội cuối cùng..."
Nếu lúc trước Kỷ Lâm Thâm trả thù một máu trả lại bằng máu, mục đích của anh đã sớm đạt được, không cần thiết phải...
"Cho nên ý cô muốn công ty tôi chủ động rút lui?" Kỷ Lâm Thâm không nghe cô nói nhiều, còn chưa đợi cô nói xong đã trực tiếp cắt ngang.
Mặc dù chỉ hỏi một câu, nhưng ngữ khí khẳng định anh sẽ không rút lui.
Ôn Noãn mím môi.
Thương trường chém giết, kẻ thắng làm vua, cô tự nhiên biết yêu cầu của mình không hợp lý. Nếu công ty của cha không ngã xuống, khối thịt này anh nhất định không chắp tay nhường đi.
Huống chi đã tiết lộ Ôn thị đấu thầu, anh càng không buông tay.
Cô có chút hối hận, không nhịn được lúc nãy đã kích động.
Văn phòng yên tĩnh lại, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào cửa sổ, đồng hồ ở góc tường phát ra tiếng tích tắc.
Hơi thở cô dồn dập. Cô không di chuyển, không muốn rời đi
Cô phải nghĩ ra cách.
Bỗng nhiên anh mở miệng: "Kỳ thật không phải là không thể. Ngay cả tiền đặt cọc, tôi cũng có thể giúp cha cô chuẩn bị."
Cô nhìn anh, mi hơi run run, chờ đợi câu nói tiếp.
Không có bữa ăn nào miễn phí, cô rất tỉnh táo.
Kỷ Lâm Thâm đẩy ghế về phía sau, đứng lên đi tới trước bàn làm việc, dựa vào.
Anh cao hơn cô nhiều, hơi nghiêng xuống, bao phủ cô vào trong bóng dáng của anh.
Anh nhìn cô, chậm rãi mở miệng: "Ôn Noãn, cầu xin tôi "
"Cái gì?"
"Cầu xin tôi, có thể tôi sẽ đáp ứng."
Anh nghiêng mặt song song cửa kính, ngũ quan ẩn hiện trong ánh mặt trời, khóe môi hơi cong lên
Cô nhìn anh một lúc lâu, lông mi nhẹ rung động. Cô cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Xin anh nhường cơ hội đấu thầu cho cha tôi. "
Anh muốn nhìn dáng vẻ cô cúi đầu, vậy cô cúi đầu.
Cô hiểu, có rất nhiều thứ còn lớn hơn lòng tự trọng.
Tầm mắt cô hướng xuống, nhìn chằm chằm vào những đường vân phức tạp trên thảm bên chân.
m thanh đồng hồ di chuyển, tích tắc, tích tắc...
Anh cười như không cười nhìn cô: "Ôn tiểu thư, nhiều năm như vậy cô vẫn không học được cách cầu xin người khác thế nào sao? "
Cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt tràn ngập thưởng thức của anh, con ngươi đen kịt lạnh lẽo.
Anh sẽ không dễ dàng từ bỏ miếng đất.
Vô luận cô cầu xin thế nào
Không biết vì sao, dây cung căng thẳng trong lòng ngược thoáng chốc được buông lỏng.
"Vậy thì quên đi." cô thản nhiên nói.
Dù sao cô có thể tìm Hứa Dật xin giúp đỡ. Nếu tiền đặt cọc có được, cộng với những mối quan hệ của cha trong ngành, có thể đánh liều một phen.
Không cần ở chỗ này bị anh trêu chọc, nhưng vẫn trắng tay.
Hôm nay tâm trạng anh rất tốt, không ép buộc cô "Tuỳ cô "
——
Buổi tối về nhà, Ôn Noãn ngồi vào bàn làm việc, theo thường lệ tiến hành luyện tập phiên dịch bản tin Trung-Pháp.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cô duỗi người, khép quyển sổ tay.
Lúc đứng dậy đi lấy nước, thấy màn hình điện thoại trên bàn trà trong phòng khách sáng lên. Phía trên hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Hứa Dật gọi tới.
Cô vội vàng đặt ly xuống, gọi lại.
"Hứa Dật, vừa rồi tớ ở thư phòng không nghe điện thoại, có chuyện gì sao?" Vừa mới kết nối, cô vội vàng hỏi.
Cô có dự cảm xấu, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh.
Quả nhiên, giọng điệu Hứa Dật ấp úng xin lỗi: "Tiểu Ôn, là như vậy, lúc trước tớ đáp ứng một khoản tiền cho cha cậu xoay xở. Nhưng bên tớ.. Có chút không ổn. "
"Gặp chuyện gì sao?" Cô thở gấp, siết chặt điện thoại
"Kỳ thật không biết vì sao lại như vậy, lúc trước rõ ràng đàm phán rất tốt, hai ngày nay nên ký hợp đồng sau đó nhận tiền đặt cọc. Kết quả bên kia đột nhiên thông báo cần phải xem xét lại, hiện tại không thể ký. Hiện tại bất động sản suy thoái, tiền công trình đều dựa vào vòng quay giữa các dự án, vốn hoạt động rất ít, cho nên bây giờ sổ sách công ty chỉ đủ dự cho trường hợp khẩn cấp, thật sự là.."
Giọng Hứa Dật áy náy, cô nghe xong cũng sốt ruột, con đường duy nhất của cô bị chặt đứt. Nhưng không có cách nào, cô không thể yêu cầu cậu mạo hiểm lấy vốn công ty để lo cho cô.
Hứa Dật chỉ có thể nói cố hết sức giúp cô gom được số tiền này. Cô biết cậu đã tận lực, nói cảm ơn rồi cúp máy.
Căn phòng im lặng.
Ôn Noãn bưng ly nước, nhìn chằm chằm nước gợn sóng bên trong. Cô hít sâu một hơi, trở lại thư phòng, mở quyển sổ ghi chép.
Suy nghĩ cũng không giải quyết gì được, cô tiếp tục bận rộn làm việc để quên đi
Hôm sau cô dành một ngày ở công ty, cố gắng lấp đầy công việc, không cho mình có cơ hội nghĩ lung tung.
Nhưng vào lúc tan tầm, nỗi sợ hãi và lo lắng không thể tránh khỏi ập đến.
Trên tàu điện ngầm, cô nắm thanh lan can, đứng ngây người trong đám đông.
Một người nhiệt tình vỗ lưng cô, ý bảo phía sau còn chỗ ngồi, cô cười nhạt lắc đầu từ chối
Cô chỉ muốn đứng, nắm chặt lan can này.
Cô cần có điểm tựa để không ngã xuống.
Giọng nữ trong loa vang lên, thông báo trạm sắp tới.
Những người xung quanh đến và đi, một số đi xuống, một số người đi lên. Nhưng tất cả đều không liên quan gì đến cô
Cô phải đối mặt với thực tế.
Một mặt là đối thủ cạnh tranh, mặt khác không có đủ kinh phủ.
Gần như đã tuyên bố trước, cha cô sẽ thất bại.
Thực ra cô biết tìm ai giải quyết khó khăn này, nhưng cô không có dũng khí.
Cô không muốn dễ dàng từ bò.
Loa vang lên, tàu điện ngầm dừng lại ở trạm nơi tiểu khu cô sống.
Cô nhìn cửa tàu mở ra, không cất bước.
Cánh cửa đóng lại, cô tiếp tục đứng trên tàu điện ngầm cho đến khi đến trạm nơi cha mẹ cô sống.
Đứng ở dưới lầu khu nhà cha mẹ thuê, Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn ánh đèn cửa sổ, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại.
Lúc cô bất lực nhất, trở lại bến đỗ này, bỗng có một chút an ủi.
Cô cảm thấy may mắn, ít nhất cô vẫn còn một nơi để về.
Tường vy nở rộ sân, biệt thự rộng lớn, xe sang thời thượng, những mất mát này không quan trọng.
Cha mẹ cô ở đâu thì nơi đó là nhà của cô.
Cha mẹ vô cùng ngạc nhiên, sau khi một nhà ba người vui vẻ ăn tối, cô tắm rửa trở về phòng ngủ.
Nhưng cô không ngủ được, nằm trằn trọc trên giường, nửa đêm cảm thấy có chút khát nước, ra khỏi phòng ngủ định uống chút nước. Từ phía nhà bếp trở về phòng ngủ, tay vừa đặt lên nắm cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng cha mẹ.
Cô dừng lại.
Tường nhà thuê loang lổ, hiệu quả cách âm rất kém, cô đứng trước cửa, nghe lời nói trong phòng cố ý hạ thấp.
"Ông còn muốn vay tiền à?"
"Không có biện pháp, đấu thầu phải có vốn, bằng không bên đầu tư không để ý tới. Tôi biết rất mạo hiểm, nhưng không đánh một trận, nợ nần nhà chúng ta không có khả năng trả hết, chẳng lẽ đều đặt trên vai Tiểu Noãn sao? "
"Nhưng rủi ro quá lớn, vạn nhất không đấu thầu thành công, khoản vay này làm sao trả hết..."
"Tôi biết. Bất quá đến lúc đó chúng ta làm thủ tục ly hôn, nợ nần chuyển hết cho tôi, bà cùng con..."
"Ông đang nghĩ gì vậy? "
"Bà không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ đến con gái. Con bé gánh nhiều nợ nần như vậy, sau này làm sao lập gia đình, chẳng lẽ muốn con bé mất đi hạnh phúc cả đời sao?
......
Mẹ còn lải nhải khuyên, Ôn Noãn không nghe vào nữa.
Cô ngơ ngác đứng thật lâu, tay vẫn đặt trên nắm cửa.
Khí lạnh từng chút một từ mặt đất thấm vào lòng bàn chân cô, cô mới trở về phòng.
Ngồi trên giường, cô ôm gối vùi đầu, cả người ngâm mình trong bóng tối.
Cô nghĩ đến mười năm trước Kỷ Lâm Thâm cao ngạo lạnh lùng
Cô đột nhiên phát hiện, anh chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của cô.
Vô luận là ở trong ngõ nhỏ, khi cô lạc đường được anh dẫn ra ngoài, hay ở trong sân bị bong gân được anh ôm trở về, hay ở trong bùn đất, giày trắng của cô bị bẩn được anh rửa sạch, hay là cô muốn hái một đóa hoa tường vy...
Mặc dù anh chưa từng đáp ứng, nhưng đều thỏa mãn cô.
Nhưng khi đó, nói là thỉnh cầu không bằng nói là mệnh lệnh.
Bởi vì là đại tiểu thư Ôn gia, cô chưa bao giờ biết cầu xin ai
Ngày đó ở phòng làm việc, Kỷ Lâm Thâm hỏi cô: "Nhiều năm như vậy, cô vẫn không học được cách cầu xin người khác thế nào sao? "
Cô biết cầu xin như thế nào?
Cô nhìn bên ngoài cửa sổ, con ngươi đờ đẫn phản chiếu ánh đèn lấp lánh trong cảnh đêm mênh mông.
Mây mù tản đi, ánh trăng rọi vào.
Đôi mắt cô khẽ loé lên.
______________________
Spoil ep21🌟
Cô lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, bước nhanh qua, giơ hai tay lên ôm lấy cổ anh.
Động tác liền mạch, không chút do dự
Anh kinh ngạc, thân thể bỗng chốc cứng đờ, nhưng không kéo cô ra. Sống lưng thẳng tắp, không hề dao động.
Ôn Noãn kiễng chân, ngửa mặt, hôn lên khóe môi anh.
Đôi môi màu nhạt được cánh hoa Tường Vy nhuộm đỏ.
"Tôi cầu anh."