Có ra sao thì Trình Tố cũng không nghĩ rằng, ba giờ sáng, sự thiện chí của mình lại đổi lấy kết quả như vậy.
Cửa bị gió đóng sầm lại rồi, còn anh thì...
Không chỉ không mang chìa khóa, ngay cả điện thoại cũng để ở trong nhà.
Bây giờ có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, chẳng có cách nào.
Trình Tố bất lực thở dài, xoay người, đúng lúc nhìn thẳng vào ánh mắt tìm tòi của Lộ Tri Nghi.
Lộ Tri Nghi nhìn anh, tầm mắt chậm rãi di chuyển từ trên xuống dưới, đang tìm kiếm đáp án mà mình muốn.
Rất nhanh sau đó cô liền khẳng định, quả thực Trình Tố không mang chìa khóa.
Thậm chí quần áo ở nhà của anh còn không có túi.
Lộ Tri Nghi biết, trong chuyện ngoài ý muốn này mình có trách nhiệm rất lớn, vì vậy cô chủ động lấy điện thoại ra trấn an Trình Tố:
“Thầy đừng sốt ruột, em sẽ lập tức gọi người mở khóa đến cho thầy.”
Nhưng lướt app một lượt, tất cả hàng mở khóa đều hiển thị tạm thời “đang nghỉ ngơi”.
Lộ Tri Nghi xấu hổ xin lỗi, ban đêm lối đi thì lạnh, cô đang cảm nên bỗng chợt hắt xì một cái, cơ thể mảnh khảnh co rúm lại, Trình Tố nhìn thấy nhíu mày.
“Thôi.” Anh nói, vòng qua Lộ Tri Nghi đi vào trong phòng cổ, “Để tôi vào.”
Lộ Tri Nghi: “Dạ?”
Cô ngẩn người, còn chưa phản ứng lại thì Trình Tố đã vào trong nhà.
Tim Lộ Tri Nghi đập nhanh hơn, cô vội vàng đi theo vào, đặt thuốc lên bàn sau đó mất tự nhiên đi rót một cốc nước, “Vậy, vậy thầy ngồi một lát đi ạ, để em rót cho thầy cốc nước.”
“Không cần đâu.” Trình Tố nhìn một vòng quanh nhà, tuy cùng tầng nhưng bố cục của hai căn hộ lại hoàn toàn khác nhau. Anh xoay người hỏi Lộ Tri Nghi, “Phòng ngủ của em là phòng nào.”
Lộ Tri Nghi khựng lại: “... Gì cơ ạ?”
Trình Tố nhìn ra sự căng thẳng trong mắt cô, anh chỉ ra ngoài cửa sổ giải thích: “Để tôi xem có nhảy qua đó được không.”
“...”
Lúc này Lộ Tri Nghi mới nhớ ra là phòng ngủ của mình đối diện với ban công nhà anh.
Cô cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ của mình khi nãy, nhân lúc cúi người đặt cốc nước xuống, cô che vết đỏ trên gương mặt mình đi, “Là phòng trong cùng ạ.”
Trình Tố đi thẳng đến đó.
Lộ Tri Nghi nhắm mắt, hít vài hơi sâu rồi mới hiểu ra điều gì đó, cô vội vàng đuổi theo.
Sao lại nhảy qua ban công được? Tầng chín cao như thế, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Cô không muốn ngày mai xuất hiện tin tức giáo viên cấp ba nhảy ban công ở nhà học sinh mà rơi xuống đâu.
Trên ban công, Trình Tố đang quan sát khoảng cách giữa hai phòng, may mà có một cái xà ngang nối liền, đi qua không phải vấn đề gì lớn.
Anh chuẩn bị sẵn sàng, trước khi nhảy, theo bản năng anh muốn xắn cổ tay áo lên để không bị vướng, nhưng nghĩ đến hình xăm trên cổ tay, động tác khựng lại.
“Thầy Thành!” Giọng của cô gái vang lên từ phía sau.
Trình Tố lặng lẽ rũ cổ tay áo xuống, giây tiếp theo, cánh tay đã bị cô gái túm chặt.
“Thầy đừng làm vậy.”
Bỗng có một xúc cảm nhẹ nhàng mà mềm mại.
“Nguy hiểm lắm, đừng nhảy ạ.” Lộ Tri Nghi túm chặt cánh tay Trình Tố, hình như cô còn dùng sức, cố gắng kéo anh lại.
Trình Tố bất đắc dĩ xoay người, “Em làm gì vậy?”
Lộ Tri Nghi nhìn anh, liên tục lắc đầu, “Thầy đừng nhảy ạ, ngộ nhỡ bị ngã thì phải làm sao ạ.”
“Không ngã được.”
“Nhỡ đâu ạ!”
“Không có cái nhỡ đó.”
“Dù sao, dù sao thì không được.” Lộ Tri Nghi lại kéo Trình Tố mạnh hơn một chút, “Nếu thầy ngã thì em phải làm sao ạ.”
“...”
Nhận ra những lời này khá mờ ám, mặt Lộ Tri Nghi nóng lên, cô vội vàng buông tay giải thích: “Ý của em à, nếu thầy ngã xuống từ ban công nhà em, người nhà thầy truy cứu em thì sao ạ, biết đâu em còn phải chịu trách nhiệm pháp luật nữa…”
Nói xong, cô lại nhanh chóng túm lấy Trình Tố.
Nhưng mà lần này, cô đổi thành nhẹ nhàng túm lấy cổ tay áo anh.
Thấy động tác cực kỳ cẩn thận của cô, bỗng dưng Trình Tố không thể tức giận nổi.
Một tiếng cười khẽ bất đắc dĩ tràn ra từ cổ họng anh, “Không cho tôi về, thế em bảo tôi đi đâu.”
Sau một lúc im lặng thật lâu.
Lộ Tri Nghi lấy hết can đảm: “Nếu không ngại, thầy tạm thời ở phòng khách nhà em được không ạ?”
Trình Tố: “...”
-
Đến khi ngồi xuống sô pha nhà Lộ Tri Nghi, Trình Tố vẫn chưa thoát ra khỏi tình cảnh huyền ảo lúc nửa đêm này.
Có lẽ là đang ở nơi xa lạ, cũng có lẽ là mùi thơm thuộc về thiếu nữ trên thảm lông quấy nhiễu anh, tóm lại!
Căn bản anh không ngủ được.
Trên bàn trà cạnh sô pha được đặt một chồng tài liệu chỉnh tề, Trình Tố nhìn lướt qua, là thư giới thiệu tuyển sinh của mấy trường đại học hàng đầu trong nước.
Giá sách nhỏ bên cạnh cũng để đầy tác phẩm nổi tiếng trên thế giới, thậm chí có cả bản tiếng Anh.
Tất cả mọi thứ ở nơi đây đều có bóng dáng của Lộ Tri Nghi.
Không hề hợp với thế giới của Trình Tố.
Nhưng lúc anh nằm xuống sô pha, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ cùng với tiếng ho khan thỉnh thoảng truyền đến từ cô gái, hai âm thanh lại dung hòa một cách kỳ lạ.
Yên tĩnh, dịu dàng an ổn, giúp người ta thả lỏng.
Lúc đó, Lộ Tri Nghi cách một cánh cửa cũng không ngủ.
Cô uống thuốc, uống một cốc nước ấm đầy, quấn chăn, cơ thể càng ngày càng nóng.
Không biết rốt cuộc là do bị cảm, hay là do cảm xúc kỳ lạ khác đang quấy phá.
Lộ Tri Nghi nhớ lại cảnh mình túm lấy cánh tay Trình Tố, nhớ lại nụ cười khẽ của anh.
Hóa ra anh biết cười, hơn nữa còn cười rất dịu dàng.
Lộ Tri Nghi lại nghĩ tới bàn tay đẹp của anh, nhớ đến những lời đám Sở Nghiên nói, anh đàn dương cầm rất đẹp.
Tự nhiên, Lộ Tri Nghi bắt đầu liên tưởng đến dáng vẻ đôi tay ấy lấy các dụng cụ, làm thí nghiệm hóa học.
Những hình ảnh lung tung tuôn trào trong đầu, Lộ Tri Nghi khịt cái mũi bị tắc kín, bản thân cô còn không biết cô đang cười trộm cái gì.
Tối nay chắc chắn là cô đã làm một chuyện to gan nhất trong cuộc sống ngây ngô 17 tuổi của mình.
Có lẽ, cũng sẽ là chuyện khó quên nhất trong tương lai.
Cách một cánh cửa ở chung một nhà, hai người trải qua một đêm một cách hòa thuận.
5 rưỡi sáng, đồng hồ báo thức của Lộ Tri Nghi reo.
Cô mơ màng thức dậy, bị cảm thêm cả kỳ kinh đến cuồn cuộn, tuy đã uống thuốc nhưng người vẫn rất mệt. Cũng bởi vậy mà đại não hơi trì trệ trong vài giây, định ngủ tiếp một lúc nhưng nhắm mắt lại cô mới đột nhiên nhớ ra.
Trong phòng khách của cô vẫn còn một người đàn ông.
Lộ Tri Nghi bật dậy khỏi giường.
Kéo màn ra, trời vẫn chưa sáng, sớm như vậy có lẽ hàng mở khóa chưa mở cửa.
Lộ Tri Nghi khoác một chiếc áo khoác mở cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng đi ra phòng khách, nhờ vào nắng sớm yếu ớt, cô nhìn thấy Trình Tố nằm trên sô pha.
Anh vẫn chưa dậy.
Một nửa chăn trên người rơi xuống đất.
Tuy thời tiết đầu xuân không lạnh lắm, nhưng đêm qua nhiệt độ giảm, thời tiết vẫn hơi rét.
Lộ Tri Nghi bước đến bên sô pha, lặng lẽ ngồi xổm xuống.
Rõ ràng chỉ muốn đắp chăn cho anh, nhưng cô lại như làm chuyện gì đó không thể công khai, cô căng thẳng đến nỗi tim cứ đập thình thịch.
Người đàn ông an tĩnh nằm trên sô pha, hai mắt nhắm lại, dù không có ánh sáng nhưng Lộ Tri Nghi vẫn có thể nhìn rõ hình dáng ngũ quan của anh, anh điển trai kiểu dịu dàng nhã nhặn.
Không biết có phải do hiệu ứng tâm lí hay không, Lộ Tri Nghi cứ cảm thấy trên người anh có một khí chất khó miêu tả, rất cuốn hút.
Lặng lẽ nhìn lén thêm vài lần, Lộ Tri Nghi mới nhẹ nhàng đắp chăn rơi xuống lên cho Trình Tố.
Vừa đắp xong, mũi đột nhiên ngưa ngứa, một cảm giác không khống chế được muốn tuôn ra ngoài.
Lộ Tri Nghi nhanh chóng che miệng đứng dậy, sợ tiếng hắt xì đánh thức Trình Tố, càng sợ hơn là anh tỉnh lại phát hiện mình đang ngồi xổm bên sô pha nhìn lén anh.
Khó khăn chạy về phòng ngủ đóng cửa lại, cuối cùng cơn hắt xì bị nghẹn lại cũng bật ra.
Lộ Tri Nghi dựa vào cửa, ảo não lấy giấy lau mũi, nghĩ thầm ông trời biết chọn thời gian thật, suýt thì bị phát hiện.
Mà trong phòng khách.
Trình Tố chậm rãi mở mắt.
Anh nhìn chăn bị cô đắp kín mít lên tận cổ, nghe thấy tiếng hắt xì bị cố gắng kìm nén phát ra từ trong phòng ngủ.
Màn đêm và hửng sáng đan xen, không biết vì sao, có lẽ là do một loại cảm xúc đột nhiên đến.
Trình Tố cụp mắt, lần đầu tiên anh cong môi thật nhẹ nhàng.
Bởi vì chuyện này, Lộ Tri Nghi không còn buồn ngủ nữa, cô ở trong phòng ngủ chờ đến 6 giờ, đang định gọi người đến mở khóa giúp Trình Tố thì nhận ra người đàn ông đã không còn ở trong nhà nữa.
Lộ Tri Nghi đứng trong phòng khách trống không mà sửng sốt, hô lên với không khí: “Thầy Thành?”
Không có ai trả lời.
Như thể chưa từng có ai đến đây.
Bấy giờ Lộ Tri Nghi mới chắc chắn rằng, anh đã đi thật.
Cô cũng nên nghĩ đến điều này sớm, chắc chắn anh không phải kiểu người đàn ông chờ người khác làm mọi việc cho anh.
Nhưng anh đi lúc nào mà cô không hề nhận ra.
Ngây ngốc một lúc, Lộ Tri Nghi lại nằm xuống giường.
Tối qua vạ vật một đêm ngủ không ngon, vừa kì kinh vừa bị cảm, cô bèn gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ nửa ngày.
Mơ màng ngủ đến giữa trưa, sự khó chịu trong người mới giảm bớt.
Lộ Tri Nghi không phải người lười nhác, khỏe hơn một chút liền dậy sửa soạn rồi chạy đến trường, chỉ là không ngờ rằng, lời đồn về cô đã lan truyền đến khắp các khối lớp.
Những tin bát quái như “Cố Tử Hàng điên cuồng theo đuổi Lộ Tri Nghi” “Cố Tử Hàng đưa Lộ Tri Nghi về nhà” “Cố Tử Hàng bung ô cho Lộ Tri Nghi”..., Sở Nghiên nói bên ngoài lan truyền ít nhất cũng phải mấy chục phiên bản khác nhau.
“Nhưng mà Cố Tử Hàng rất tốt, chưa nghe nói cậu ấy theo đuổi ai bao giờ.” Sở Nghiên nói đùa, “Hay là cậu cân nhắc người ta đi.”
Lộ Tri Nghi vẫn chưa hết cảm hẳn, cô cạn lời, bất đắc dĩ đáp, “Nói lung tung gì vậy.”
Sở Nghiên: “Không có hứng thú với cậu ấy à?”
“Không.”
"Vậy...” Sở Nghiên hứng thú nhìn cô, “Cậu thích kiểu con trai thế nào? Đẹp trai? Ngầu? Hư hỏng?”
Lộ Tri Nghi: “...”
Lộ Tri Nghi không thể phủ nhận rằng, lúc nghe được câu hỏi này trong đầu cô thoáng hiện lên một gương mặt.
Như thể chột dạ, Lộ Tri Nghi lập tức cầm bài thi lên ngăn cách với Sở Nghiên, “Không thích ai cả.”
Sở Nghiên vừa mới cười né ra thì có người bước đến cửa phòng học đưa một cốc đồ uống nóng, mấy học sinh đứng ở cửa sổ đùa giỡn thâm thúy, “Khụ khụ! Cố Tử Hàng tặng trà sữa tình yêu cho Lộ Tri Nghi nè!”
Quần chúng ăn dưa thích nhất là xem thể loại náo nhiệt này, bèn nháo nhào xúm lại xem.
Nhưng trong mắt Lộ Tri Nghi, cảnh tượng như vậy sẽ chỉ làm mình xấu hổ.
Lộ Tri Nghi ghét cái kiểu yêu thích tự cho là đúng này, giống như ghét bố mẹ không bao giờ hỏi ý kiến cô mà đã sắp xếp cuộc đời của cô.
Trong tiếng ồn ào, Lộ Tri Nghi bước đến, không hề nhận cốc trà sữa đó. Cô mở miệng nói chuyện, giờ phút này giọng nói mềm mại ấm áp ngày thường không hề có một chút cảm xúc nào: “Nhờ cậu chuyển lời cho cậu ấy, đừng đến quấy rầy mình nữa.”
Dùng từ “quấy rầy”, Lộ Tri Nghi đã ám chỉ lập trường một cách rõ ràng.
Mọi người xem náo nhiệt nhìn nhau, thấy không có dưa để ăn, đều ào ào tản ra.
Dẹp loạn xong trò cười, Lộ Tri Nghi cũng thở phào. Cô ngồi về vị trí, lại nghĩ đến chuyện tối qua.
Vì mình điền sai số nhà mà thầy Thành không được nghỉ ngơi suốt một đêm, còn mất tiền mở khóa vô cớ, bất kể thế nào, cô cũng nên làm gì đó để bày tỏ lòng xin lỗi của mình.
Vì vậy sau khi học xong tiết tự học buổi tối, trên đường về nhà Lộ Tri Nghi mua một ít hoa quả, định đích thân mang qua xin lỗi.
Nhưng sau khi về cô gõ cửa, phòng 902 lại không có động tĩnh gì, cô tưởng người đàn ông sẽ về muộn hơn một chút, nhưng Lộ Tri Nghi chờ đến tận 12 giờ đêm mà không có động tĩnh gì.
Ngày đầu tiên, ngày hôm sau.
Hai ngày liên tục đều như thế.
Thậm chí Lộ Tri Nghi còn nghĩ liệu không biết có phải anh chuyển nhà trong đêm rồi không…
Hoa quả để đến ngày thứ ba đã không còn tươi nữa, vỏ anh đào đỏ thẫm bắt đầu nhăn lại, Lộ Tri Nghi đành rửa sạch rồi ăn.
Ăn rồi mới thấy hơi chua.
Giống như tâm trạng của cô vậy.
Lúc lên lúc xuống, mông lung.
Cuộc sống của Lộ Tri Nghi lại quay về yên tĩnh như bình thường, chuyện ngoài ý muốn tối đó thoáng như một giấc mơ, tỉnh giấc, người trong mơ cũng đã đi mất.
Thời gian trôi rất nhanh, lại sắp đến lúc được nghỉ.
Vốn nên về nhà, nhưng Lộ Hoằng đi công tác chưa về, Giang Ánh Nguyệt thì càng chẳng thèm gọi điện một cuộc, Lộ Tri Nghi cũng không nhắc đến chuyện về nhà.
Chạng vạng tối thứ sáu sau khi tan học, cô đi tìm Dư Đồng.
Trường học Dư Đồng quản không nghiêm lắm, Lộ Tri Nghi và cô ấy đã hẹn địa điểm gặp mặt, tiện thể tham quan cửa hàng nhà cô ấy.
Hôm nay là cuối tuần, là lúc buôn bán thuận lợi, mọi người bận đến mức không kịp nấu cơm, Dư Đồng còn phải kiêm chức làm người mẫu phát sóng trực tiếp cho bố mẹ.
Nhìn thấy nhà người khác hòa thuận vui vẻ, Lộ Tri Nghi rất ngưỡng mộ.
So sánh với Dư Đồng, quả thực nhìn cô giống “Con nhà người ta”, từ nhỏ đã được hưởng chất lượng giáo dục tốt, học giỏi, không thể đếm được giải thưởng và vinh dự mà cô nắm trong tay…
Nhưng Lộ Tri Nghi 17 tuổi, hình như cũng chỉ có vậy.
Điều mà những người khác khao khát chỉ là một chút cằn cỗi còn sót lại của cô.
Lộ Tri Nghi giúp đỡ ở cửa hàng đến gần 10 giờ tối mới hết việc.
Bố mẹ Dư Đồng băn khoăn, vốn định mời Lộ Tri Nghi về nhà ăn cơm, nhưng Dư Đồng lại xua tay nói: “Con dẫn Tri Nghi đi ăn Trương Ký, chắc chắn bạn ấy sẽ thích.”
Cái tên này hơi quen tai, Lộ Tri Nghi tạm thời không nhớ ra là đã nghe từ đâu, hỏi Dư Đồng: “Trương Ký bán cái gì vậy?”
Dư Đồng ra vẻ thần bí: “Top 1 quán ăn đêm ở Thành Đông chúng ta.”
-
Mười phút sau, Lộ Tri Nghi được Dư Đồng dẫn đến Trương Ký.
Trước khi đến, Lộ Tri Nghi tưởng quán ăn đêm ngon như thế chắc là một cửa hàng rất độc đáo, không ngờ xuống xe mới thấy chỉ là một xe đồ ăn di động của một cặp vợ chồng, vậy mà lại nổi tiếng như thế.
Xem ra chắc chắn hương vị không bình thường.
Đã có sáu bảy khách ngồi ở quán, Dư Đồng dẫn Lộ Tri Nghi ngồi xuống một góc, đưa thực đơn cho cô: “Cậu muốn ăn gì?”
Đây là lần đầu tiên Lộ Tri Nghi đến đây, cô nói: “Gì cũng được, cậu gọi đi.”
“Được, vậy cậu ở đây đợi tớ.”
Dư Đồng đến chỗ bà chủ gọi đồ ăn, Lộ Tri Nghi tò mò nhìn xung quanh.
Tuy từ nhỏ lớn lên ở An Ninh nhưng cô chưa đến Thành Đông lần nào, lúc nhỏ bố mẹ luôn nói với cô rằng Thành Đông nhiều người xấu, hàng năm sự cố an ninh luôn nhiều nhất là ở Thành Đông, sau đó cô rời nhà sáu bảy năm, bây giờ nhìn lại…
Tuy con đường này hơi cũ nhưng vẫn sạch sẽ, ở bên cạnh có bán đồ nướng và hoa quả, đối diện đường có tiệm uốn tóc, tiệm bán bàn mạt chược tự động.
Vào ban đêm cuối tuần, thường có người chạy xe đạp điện đi qua, thỉnh thoảng xuyên qua tiếng vui đùa ầm ĩ của trẻ con, gần đó còn có cả xe nhún phát nhạc thiếu nhi.
Ồn ào, nhìn như không có kết cấu, nhưng lại ngập tràn hương vị cuộc sống, khiến người xem có một cảm giác chữa lành.
Lộ Tri Nghi nghĩ, tối nay đến tìm Dư Đồng quả là một quyết định chính xác.
Cô mím môi, quay đầu đi tìm Dư Đồng, nhưng một giây trước khi tầm mắt hướng lên người bạn thân, cô bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nói đúng ra, thứ đầu tiên mà Lộ Tri Nghi thấy là một hình xăm vật tổ.
Suy nghĩ khựng lại vài giây, bỗng chốc Lộ Tri Nghi mới hoàn hồn từ hình xăm ngập tràn lệ khí kia.
… Là người đàn ông lần trước gặp ở Toản Hào.
Bọn họ có rất nhiều người, ghép ba cái bàn.
Anh ngồi ở góc trong phía đằng xa, gần như gương mặt đã bị che đi bởi người hút thuốc bên cạnh.
Chỉ chừa lại một cánh tay cầm chén rượu bất cẩn lộ ra một nửa, bị Lộ Tri Nghi vừa nhìn đã thấy.
Là anh.
Lộ Tri Nghi cực kỳ chắc chắn, chính là anh.
Cuối cùng Lộ Tri Nghi cũng nhớ ra vì sao mình lại thấy cái tên “Trương Ký” này quen tai.
Lần trước lúc gặp nhau ở ngoài Toản Hào, nhóm người bọn họ nói muốn đến Trương Ký ăn, mà lúc ấy va phải Lộ Tri Nghi làm rơi bánh kem của cô, bọn họ còn mời cô đi ăn cùng.
Lộ Tri Nghi lập tức trở nên căng thẳng, hảo cảm đối với Thành Đông mới xuất hiện mấy phút trước của cô đột nhiên bị thay thế bởi nỗi sợ, cô nhớ đến cảnh tượng hỗn loạn ở Toản Hào tối đó, nhớ đến những lời cảnh cáo mà Dư Đồng từng nói với cô.
“Đang nghĩ gì thế.” Lúc này Dư Đồng đã gọi món xong về chỗ, “Tớ gọi riêng cho cậu hoành thánh cá viên được hoan nghênh nhất tiệm bọn họ, lát nữa nhất định cậu phải nếm thử tay nghề của bà chủ đấy.”
“Đồng Đồng…”
“À, cậu đợi tớ một chút, tớ qua bên kia mua ít đồ nướng!”
“...”
Lộ Tri Nghi vốn định hỏi Dư Đồng có muốn đổi chỗ khác ăn không, nhưng nhìn thấy bạn mình hưng phấn như vậy, cô lại nuốt lời muốn nói vào.
Thôi, bọn họ ngồi bàn bên cạnh, không thấy mình đâu.
Hơn nữa mạch ai người nấy ăn, không can thiệp vào chuyện của nhau, đây là nơi công cộng, không có gì phải sợ.
Nghĩ vậy, Lộ Tri Nghi bình tĩnh trở lại. Cô cúi đầu đợi đồ ăn lên, trong hơi thở phố phường ầm ĩ, chốc chốc cuộc đối thoại bàn kia lại truyền đến bên tai.
“Anh Tố, mẹ nó, lúc anh không ở đây, thể loại đầu trâu mặt ngựa gì cũng đến.”
“Lần trước nhân lúc bọn em không chú ý, Lưu Nhị dẫn theo một đám người đến lén mở tiệc, có thằng như kiểu bị phê ấy, c0i sạch chạy lung tung, làm em phải vội vàng đi báo cảnh sát.”
“Mẹ nó nếu anh Tố có ở đó, bọn nó dám vào đụng thử xem?”
“Chẳng thế còn gì, cái tên phế vật bị tẩn lần trước nhìn thấy anh Tố là sợ đến mức phải đi đường vòng.”
“... Ha ha ha ha mẹ nó thằng đấy còn sống à?”
Tiếng nói chuyện trộn lẫn tiếng cười, cùng với âm thanh ầm ĩ nhốn nháo xung quanh, Lộ Tri Nghi không nghe rõ lắm.
Nhưng lại nghe rõ mấy từ mấu chốt khiến người ta sợ hãi.
Tim cô đập thình thịch, thậm chí cơ thể cũng không dám cựa quậy.
Bỗng nhiên lúc này bà chủ đi đến, đứng giữa bàn cô và bàn bên cạnh nói: “Xin lỗi mọi người, hôm nay hoành thánh cá viên bán hết mất rồi, chỉ còn một bát thôi, hai bàn các bạn đều gọi, thật sự…”
Lông mày Lộ Tri Nghi dựng lên, đúng là sợ cái gì thì cái đấy đến.
Cô còn chưa tỏ thái độ thì bên cạnh lên tiếng:
“Không được, hiếm khi anh Tố đến thăm mọi người một lần, gọi một bát hoành thánh mà không được ăn à?”
“Người đẹp, nhường đi. Em ăn cái gì khác đi, anh mời.”
Lộ Tri Nghi có thể cảm nhận được giờ phút này ánh mắt của bàn bên đã hướng hết lên người mình, thậm chí trực giác mách bảo.
Người đàn ông kia cũng nhìn qua.
Cảm giác này rất vi diệu, rõ ràng chưa xác nhận, Lộ Tri Nghi lại cực kỳ chắc chắn rằng đó là ánh mắt của anh.
Não cô loạn lên, vội vàng lắc đầu: “... Tôi không cần nữa.”
Vừa dứt lời, tên nhóc nhuộm đầu lam nhận ra cô, thích thú reo lên: “Ấy? Đây không phải là người đẹp đưa băng cá nhân cho anh Tố lần trước sao?”
Lộ Tri Nghi: “...”
Quần chúng ngồi xem không hiểu chuyện gì đều tò mò đứng lên nhìn Lộ Tri Nghi:
“Quen à?”
“Băng cá nhân gì, chuyện gì thế?”
“Mẹ ơi tránh ra, để tôi xem người đẹp trông thế nào.”
Nếu nói vừa nãy Lộ Tri Nghi vẫn giả vờ bình tĩnh, vậy thì bây giờ sau khi hoàn toàn trở thành tiêu điểm của nhóm người, cô bắt đầu thấy lúng túng, âm thanh bên tai cũng lúc gần lúc xa, lúc thì rõ ràng lúc thì mơ hồ.
Loáng thoáng, hình như nghe thấy có người lạnh lùng nói “Ngồi xuống.”
Nhưng Lộ Tri Nghi không muốn ở lại đây tiếp nữa.
Cô rề rà đứng dậy, vội vàng rời đi trong những ánh mắt tò mò xung quanh, chạy đến chỗ Dư Đồng mua đồ nướng.
Trình Tố liếc bóng lưng Lộ Tri Nghi, khi cô chạy xa mới đặt chén rượu xuống bàn, “Ồn ào cái gì.”
Tóc lam cười hi hi ha ha: “Chọc em ấy chơi thôi.”
“Có vui không.”
“...”
Nhận ra rõ ràng chính chủ không vui, mọi người lúng túng không cười nữa, ngồi nghiêm chỉnh.
Ở kia, Lộ Tri Nghi chạy đến quán nướng, thấy nét mặt cô hơi kì lạ, Dư Đồng hỏi: “Sao thế?”
Mặt Lộ Tri Nghi đỏ ửng, cô liếc mắt ám chỉ phía sau: “Anh Tố gì mà cậu nói lần trước cũng ở đó, bọn họ… nhiều người lắm.”
Ai ngờ ánh mắt Dư Đồng sáng lên, cô ấy lập tức nhìn về phía đó: “Thật không? Đâu?”
“Đừng...”
“Làm gì có nhiều người?”
Không có?
Lộ Tri Nghi sửng sốt, cô nghĩ sao lại như thế?
Cô xoay người nhìn, lúc này mới phát hiện đám người vừa nãy còn ngồi ở ba chiếc bàn ghép kia đã đi hết.
Dư Đồng cầm đồ ăn đã nướng, bát quái chạy về, Lộ Tri Nghi chần chừ một lát, cũng chỉ có thể chậm rì rì đi theo sau.
Bà chủ đang dọn ba cái bàn đó, thấy Lộ Tri Nghi về, bà chủ chỉ vào chỗ cô vừa ngồi.
Trên bàn đặt một bát hoành thánh cá viên nóng hổi.
“Em gái, bát đó anh Tố mời em.”