Lộ Tri Nghi
Dẫu thế nào Lộ Tri Nghi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại tự đào hố cho mình.
Còn là một cái hố không đáy.
Tối hôm đó, cô chỉ mới hơi khôi phục một chút sức lực, lại bị Trình Tố tiêu hao sạch sẽ.
Lộ Tri Nghi quả thật đã đánh giá thấp anh.
Hoặc có lẽ là, cô đánh giá cao mình.
Cuối tuần này trước khi cô thực tập chính thức, Trình Tố dường như trút hết sức lực mà anh đã kìm nén suốt bốn năm trời vào hai ngày này. Lộ Tri Nghi bị hành đến mức không dám ra khỏi cửa, còn phải năn nỉ dỗ dành anh đừng lưu lại tác phẩm của mình lên cổ cô.
Cũng may đêm đó là chủ nhật, Trình Tố rất kiềm chế chỉ làm một lần, tới mười giờ tối hai người đã tắt đèn ôm nhau ngủ.
Mặc dù đã làm nhiều việc bán thời gian ở Thành Bắc, đã chứng kiến đủ loại tình huống, nhưng Lộ Tri Nghi vẫn có chút lo lắng về kỳ thực tập sắp tới.
Dù sao cô cũng mới hai mươi hai tuổi, vậy mà cô phải dạy cho đám trẻ chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi.
“Ngày mai là ngày đầu tiên em đi làm.” Lộ Tri Nghi lặng lẽ dựa vào l0ng nguc của Trình Tố: “Anh nói xem em có thể quản được bọn chúng không anh? Học sinh thời nay có cá tính lắm đó.”
Trình Tố đáp lại cô: “Không sao đâu.”
“Sao anh biết?”
Trình Tố vuốt tóc cô, hờ hững nói: “Em còn quản được anh mà, sao có thể không quản được mấy đứa nhóc kia chứ.”
“...”
Lộ Tri Nghi bị anh dỗ phải bật cười: “Cũng đúng, anh Tố tiếng tăm lẫy lững còn phải nghe lời em mà.”
Trong bóng tối cô ôm eo Trình Tố, làm nũng hỏi: “Phải không anh?”
Trình Tố dừng một lát, quay người về phía cô, hơi nóng phả vào mặt cô.
“Ban ngày nghe em.” Anh thì thầm, đượm chút ít hài hước: “Tối thì nghe anh.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Ở trong chăn Lộ Tri Nghi đá anh một cú, dỗi: “Anh xấu quá.”
Đêm khuya thanh vắng, căn hộ một phòng ngủ ấm cúng này thậm chí còn ngọt ngào hơn so với bốn năm trước.
-
Thứ hai, Lộ Tri Nghi chính thức bắt đầu thực tập ở học viện ngoại ngữ đại học A.
Trình Tố đưa cô đến cổng trường thì cô vẫn đang kiểm tra lại tài liệu giáo án của mình.
Trình Tố buột miệng hỏi: “Em không hồi hộp à?”
Lộ Tri Nghi bỏ đồ vào túi hồ sơ: “Cũng tạm, không có vấn đề gì.”
“Tự tin vậy sao?” Trình Tố cười khẽ, lát sau lại bẹo má cô: “Có muốn anh đi với em không.”
“Muốn cũng vô dụng, anh không phải là sinh viên, dù vào trường cũng chỉ có thể đợi ở ngoài, không vào lớp học được.” Tạm dừng, Lộ Tri Nghi quan sát Trình Tố: “Hôm nay anh ăn mặc trang trọng vậy, có chuyện quan trọng gì sao?”
Trình Tố “ừ” đáp: “Anh phải đi gặp bạn làm ăn.”
Nghe vậy, Lộ Tri Nghi hôn lên môi anh như muốn động viên: “Vậy anh mau đi làm việc chăm chỉ đi, đừng lo cho em.”
Khóe môi Trình Tố thoáng nở một nụ cười khó thấy, anh mở cửa xe giúp cô: “Được.”
Hai người chia tay ở cổng trường, ai nấy bắt đầu một ngày làm việc của mình.
Lộ Tri Nghi được chỉ định vào dạy tiếng Pháp tại một khóa học công của học viện, là môn ngoại ngữ hai mà một số sinh viên cảm thấy hứng thú.
Tiết học của lớp công được xếp không nhiều lắm, chỉ có hai đến bốn tiết mỗi ngày, nhưng Lộ Tri Nghi không ngờ rằng ngày đầu tiên tới trường của cô đã khiến cả học viện nhốn nháo.
Chẳng qua lần nhốn nháo này không phải do cô, mà là Lương Triển Triển.
Vì tham gia chương trình tuyển chọn tài năng nên đã có một khoảng thời gian Lương Triển Triển không về trường mà chỉ chăm lo diễn xuất hoặc tham gia chương trình. Gần đây cô ấy về An Ninh cũng vì phải đóng một quảng cáo du lịch.
Một thần tượng nổi tiếng đột nhiên xuất hiện tại sân trường, người vây xem gần như chật ních cả học viện ngoại ngữ.
Trợ lý đành phải đi theo cô ấy: “Tiểu thư à, chị có thể khiêm tốn chút được không ạ, chị đâu phải quay ở học viện ngoại ngữ, chạy tới đây làm gì thế?”
Lương Triển Triển đeo kính râm, tay cầm quyển sách tiếng Pháp một cách nghiêm trang: “Đùa à, ngày đầu tiên chị dâu chị đi làm, sao chị có thể không đến cổ vũ được chứ?”
Trợ lý: “...”
Những nơi Lương Triển Triển đến luôn đông đến nỗi nước chảy không lọt, trái lại cô ấy cứ bình thản, nghênh ngang ngồi ở lớp công của học viện ngoại ngữ mặc cho mọi người chú ý.
Thấy sinh viên bên cạnh liên tục chụp hình, cô ấy lễ phép mỉm cười, rồi sau đó tháo mắt kính xuống.
“Cô giáo mới của mọi người là chị dâu của tôi, xin mọi người nể mặt tôi mà săn sóc chị ấy nhiều hơn nhé.”
Sinh viên trong lớp bắt đầu bàn luận xôn xao, trao đổi ánh mắt với nhau:
“... Mía, chị dâu của Lương Triển Triển hả?”
Suy cho cùng, sau khi Lương Triển Triển thành danh qua cuộc thi tuyển chọn, hoàn cảnh gia đình của cô ấy cũng được đào bới ra. Tất cả mọi người đều biết cô ấy có một người mẹ lão đại đầu rồng hộp đêm, trưởng thành dưới sự che chở của các anh trai, tính cách cô ấy vừa đáng ghét vừa thanh cao, cấp ba còn là chị đại trong trường, từng làm rất nhiều chuyện hành hiệp trượng nghĩa.
Sau khi vào giới, với tính cách vừa chân thật vừa không giả tạo, cô ấy giúp đỡ các thí sinh bị bắt nạt, dập đồng đội trà xanh, xé nát những thương hiệu quảng cáo khốn nạn, việc này nối tiếp việc kia, vừa trẻ trung sung sức vừa liều lĩnh.
Hình tượng của Lương Triển Triển đã được mọi người gọi đùa là nữ thái tử hắc đạo của giới giải trí, ai không phục thì xử người đó đến khi phục mới thôi.
Vậy nên mọi người ở đây chợt nghĩ Lương Triển Triển đã vậy rồi, thế thì chẳng phải chị dâu của Lương Triển Triển sẽ còn phách lối hơn cả cô ấy sao.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều lo lắng rằng giáo viên chốc nữa đi vào sẽ là một bà cô dữ dằn.
Mối lo lắng này kéo dài đến khi chuông vào học vang lên. Một bóng dáng mềm mại thon thả cầm sách đi vào lớp học.
Lộ Tri Nghi mặc một chiếc váy dệt kim màu oải hương, màu sắc rất hợp với làn da của cô, mái tóc dài được kẹp ở sau tai, đôi giày cao gót nhỏ và đôi chân thon dài, cô đứng trước bục cùng nụ cười nhẹ trên môi.
“Chào các bạn, cô là Lộ Tri Nghi, sau này mọi người có thể gọi cô là cô Lộ nhé.”
Tất cả các sinh viên sửng sốt mấy giây.
Rất nhanh, lớp học như sôi trào lên, mười bảy mười tám bạn trẻ kích động thảo luận:
“Đờ mờ, cô đẹp thật đấy!”
“Cứu với, cô giáo đẹp vậy mình thật sự xứng nghe tiết học của cô sao?”
“Giọng cũng thật dịu dàng, có thể véo ra nước được đó.”
“Tôi tuyên bố đây là giáo viên có nhan sắc nhất, không ai sánh bằng!”
Một nam sinh thì thầm tò mò hỏi: “Không biết cô có bạn trai chưa nhỉ?”
Đang đắc ý nghe mọi người ca ngợi, Lương Triển Triển nghe thế đột nhiên quay đầu rồi gõ lên mặt bàn nam sinh nọ: “Này, chị dâu của tôi đấy, chị dâu có nghĩa là gì hả bạn?”
Nam sinh dường như hơi tiếc nuối, ngậm miệng, lén lấy điện thoại ra chụp Lộ Tri Nghi.
Lương Triển Triển khẽ nhíu mày, vừa định lên tiếng ngăn cản thì trợ lý vội vàng ngăn cô lại: “Đại tiểu thư à, chị tới đi học thì có thể đừng nhiều chuyện được không, lỡ lại lên hot search thì làm sao.”
Tính cách này của Lương Triển Triển mười cái đầu bò còn không kéo lại nổi.
Nghĩ lại cách đây không lâu mới lên hot search mấy ngày, cô ấy kiềm chế cơn xúc động, hừ một tiếng rồi quay đi.
Nhưng vẫn không phục, cô ấy bèn lấy điện thoại nhắn Wechat cho Trình Tố:
[Đừng bảo em không nhắc nhở anh nhá, anh gặp phải nguy cơ lớn rồi!]
[Chị dâu của em mới dạy buổi đầu tiên mà đã có nam sinh chụp ảnh chị ấy rồi đó.]
[Đám người này cứ như chưa từng thấy người đẹp bao giờ ấy.]
[Anh coi chừng bị đám sói con phơi phới này cướp vợ đó nhá.]
...
Bấy giờ, Trình Tố đang ngồi trong văn phòng của hiệu trưởng đại học An.
Anh nhìn thấy tin nhắn của Lương Triển Triển, khóe môi hơi nhướng lên, rồi chỉ đáp lại cô ấy bằng ba từ gọn lỏn.
[Anh biết rồi.]
Đây không phải chuyện đáng kinh ngạc gì, hoàn toàn nằm trong dự đoán của Trình Tố.
Lộ Tri Nghi đã tỏa sáng từ thời trung học, đến đại học vẫn là một ngôi sao được săn đón trong trường, vì vậy không có gì bất ngờ khi cô được chào đón tại đại học An.
Trình Tố đã chuẩn bị tư tưởng từ sớm, thậm chí vì để tình huống này không xuất hiện tại đại học A nên anh đã có sẵn phương án đối phó.
Trong văn phòng đang diễn ra một cuộc gặp mặt.
Hiệu trưởng khách sáo nói: “Dù sao tôi cũng xin cảm ơn tập đoàn giáo dục LC đã lựa chọn đại học An cho dự án này. Chúng tôi vô cùng đánh giá cao điều đó và sẽ hợp tác với các anh trong tương lai để bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài.”
Trợ lý ngồi bên cạnh Trình Tố lễ phép trả lời: “Trước mắt chúng tôi vẫn chưa xác định được chuyên ngành cụ thể, hôm nay chúng tôi xin nghiên cứu đánh giá ngẫu nhiên, không biết có thuận tiện cho nhà trường không.”
Hiệu trưởng rất nhiệt tình: “Dĩ nhiên là thuận tiện rồi! Không biết các vị đã nghĩ đến chuyên ngành nào chưa? Tôi sẽ cho các giáo viên chuẩn bị.”
Một người đàn ông mặc Âu phục khác đi theo bên cạnh Trình Tố lấy một bản kế hoạch trong cặp ra, rồi bước lên nói với hiệu trưởng: “Trước mắt là mấy cái này...”
Trong khi họ đang trao đổi, Trình Tố lặng lẽ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về một tòa nhà cách đó không xa.
Ban nãy lúc anh mới tới, hiệu trưởng đã giới thiệu rằng bên kia là tòa nhà của học viện ngoại ngữ.
Hiện giờ hẳn là Lộ Tri Nghi đang dạy học ở bên đó.
“Được, vậy trước tiên bắt đầu từ học viện nghệ thuật nhé.” Kết thúc trao đổi, hiệu trưởng làm tư thế mời với Trình Tố: “Mời anh Trình đi bên này.”
-
Tám giờ bốn mươi lăm, Lộ Tri Nghi dạy xong tiết đầu tiên.
Trong lúc nghỉ giữa giờ, rất nhiều sinh viên vây quanh cô hỏi đủ loại vấn đề khác nhau. Hầu hết các sinh viên đều không thể cưỡng lại một cô giáo hiền lành tốt bụng như vậy.
Ở Lộ Tri Nghi có một phẩm chất đặc biệt là luôn thu hút mọi người về phía mình, ưa thích cô và muốn hiểu thêm về cô.
Những đứa trẻ này cũng không ngoại lệ.
“Cô Lộ, cô học tiếng Pháp ở đại học A ạ?”
“Cô Lộ cô Lộ, bình thường mình phải rèn luyện khẩu ngữ thế nào ạ, em có thể tới tìm cô trò chuyện không ạ!”
“Cô Lộ ơi, váy này của cô đẹp quá, là nhãn hiệu nào vậy ạ?”
“Cô Lộ, cô thật sự là chị dâu của Lương Triển Triển sao?”
Lộ Tri Nghi bị đám đông vây quanh, cô thật sự không ngờ mình sẽ gặp phải tình cảnh hừng hực như vậy trong ngày đầu tiên đi làm.
Lúc này Lương Triển Triển vừa hay tới nói lời tạm biệt cô, nghe được câu hỏi cuối cùng của bạn kia, cô ấy chép miệng nhíu mày: “Sao thế, chẳng lẽ tôi lại đi nói xạo à? Nói cho em biết há, chị dâu tôi và anh tôi sắp kết hôn rồi đó, tình cảm của người ta tốt lắm nha.”
Lộ Tri Nghi nhỏ giọng kêu cô ấy: “... Triển Triển.”
Lương Triển Triển không quan tâm người khác nhìn thế nào, kéo tay Lộ Tri Nghi: “Chị dâu, em phải đi rồi, người đại diện hối em, hôm nay em tới đây để đặc biệt hỗ trợ chị đó, dù em chả hiểu một câu ngoại ngữ nào chị nói nhưng vẫn cảm thấy chị đỉnh lắm đấy ạ!”
Dừng một lát, cô ghé sát kề tai Lộ Tri Nghi: “Thảo nào anh của em yêu chị vậy, em cũng yêu chị chết luôn nè.”
Lộ Tri Nghi được nịnh đến bật cười: “Em đi làm việc của mình đi, chị ở đây không sao đâu.”
Lương Triển Triển gật đầu: “Chị thì không sao, nhưng em đoán anh của em sẽ nhanh có sao cho coi.”
“Hả?”
Lương Triển Triển chỉ vào đám nam sinh phía dưới: “Coi chừng họ tới tấp tấn công chị đó, con trai bây giờ khủng khiếp lắm.”
Lộ Tri Nghi hơi sửng sốt, cười bất đắc dĩ: “Em đừng nói với anh em mấy chuyện này, kẻo anh ấy lại nghĩ lung tung đấy.”
Lương Triển Triển nháy mắt mấy cái: “Em đã bảo anh ấy phải cẩn thận trông chừng mấy con sói non phơi phới này rồi.”
“...”
Lộ Tri Nghi dở khóc dở cười, đành thôi: “Thôi, em mau đi làm việc của mình đi, khi nào rảnh chị em mình lại hẹn nhau.”
Sau khi Lương Triển Triển rời đi, Lộ Tri Nghi nhớ tới lời cô ấy nói, bèn bật Wechat của mình lên.
Với tính cách của Trình Tố, nếu nghe Lương Triển Triển nói vậy thì anh sẽ hơi rục rịch cho xem.
Nhưng bật Wechat, cô không thấy anh gửi cho mình bất kỳ tin nhắn nào.
Trái lại, trong nhóm công việc có một thông báo mới:
[Các thầy cô chú ý, chúng tôi đã được ban giám hiệu nhà trường thông báo rằng hôm nay tập đoàn giáo dục LC sẽ chọn ngẫu nhiên một số lớp để nghiên cứu dự án. Nếu các thầy cô gặp phải nhóm dự án, xin mọi người vui lòng tiếp tục giảng dạy như bình thường và làm tròn bổn phận công việc của mình.]
Trong nhóm Wechat có nhiều giáo viên nhắn hỏi:
[Tập đoàn giáo dục LC? Là làm gì? Nghiên cứu cái gì vậy?]
[Cùng câu hỏi, nghe có vẻ ghê gớm nhỉ.]
[Trả lời cho hai thầy cô bên trên, tập đoàn giáo dục LC ký kết kế hoạch giao lưu bồi dưỡng nhân tài với nhà trường, đồng thời sẽ thiết lập các bộ môn chủ chốt và trao đổi học thuật với đại học Zurich ở Thụy Sĩ hàng năm, giáo viên và sinh viên đều sẽ có cơ hội tiếp tục đi học chuyên sâu!]
[Trời đất, thật không vậy? Đại học Zurich?]
[Mặt khác, họ cũng đầu tư vào thư viện mới sẽ sớm được hoàn thành sắp tới đây.]
[Thật tốt quá, hi vọng người của họ tới thăm khoa bọn tôi!]
[Họ vừa mới ra khỏi học viện nghệ thuật, bây giờ không biết sẽ đến học viện nào, mọi người cứ chuẩn bị là được!]
Lộ Tri Nghi chỉ vội vã lướt qua thông báo bên trên, bởi vì lại có sinh viên đến tìm cô, cho nên cô không bận tâm xem tiếp phần thảo luận của các giáo viên ở bên dưới nữa.
Mấy phút sau, tiết thứ hai bắt đầu.
Thật ra ngày đầu tiên của khóa học không có quá nhiều tính chuyên ngành mà chủ yếu tập trung vào việc làm quen lớp, giới thiệu ngôn ngữ, bối cảnh và văn hóa Pháp cho mọi người, khơi gợi hứng thú học tập của sinh viên.
Vì vậy, vào đầu tiết thứ hai, Lộ Tri Nghi đã cho các sinh viên tự lấy những cái tên hay bằng tiếng Pháp, dịch một số từ phổ biến trên internet. Mọi người cùng có một khoảng thời gian giao lưu tuyệt vời với nhau.
Bầu không khí lớp học đang dâng cao thì hiệu trưởng dẫn bảy tám người tới cửa phòng học, rồi lặng lẽ tiến vào từ cửa sau của lớp.
Trừ những bạn ngồi ở hàng sau thì hầu như không ai phát hiện họ đến.
Lộ Tri Nghi đang viết những chữ cái cơ bản của bảng chữ cái tiếng Pháp lên bảng đen, viết xong, cô quay lại…
“Về phần ngữ âm của tiếng Pháp, tiếng Pháp có tổng cộng 6 chữ cái nguyên âm là a, e, i, o, u, y...”
“Âm vị dùng để phát âm và là đơn vị ngữ âm, trong khi chữ cái chủ yếu dùng để ghép âm cũng là đơn vị nhỏ nhất của các ký tự chữ viết.”
"Trong bài tiếp theo cô sẽ giới thiệu đặc điểm phát âm của nguyên âm và phụ âm với các bạn.”
Nói rồi, Lộ Tri Nghi ngẩng đầu, đang định nói tiếp thì bỗng nhiên cô thấy được đoàn người đang ngồi chỉnh tề cuối lớp học.
Cô nhất thời sửng sốt.
Không phải vì nhìn thấy hiệu trưởng ra ám hiệu cho cô “Cứ nói tiếp đi, nói cho tốt nào”, mà vì trong đoàn người ấy…
Có cả Trình Tố.
Anh ngồi ở trung tâm, bộ Âu phục phẳng phiu lạnh lùng tôn lên đường nét cơ thể anh, đôi mắt vô cùng tĩnh lặng như thể anh đã chuẩn bị sẵn trước khi đến đây.
Lộ Tri Nghi khựng lại vài giây, rồi theo bản năng tiếp tục giảng bài, chẳng qua thỉnh thoảng cô lại nhìn xuống hàng sau, đầu không ngừng suy nghĩ lung tung.
Vừa nãy hình như trong nhóm chat có thông báo tập đoàn giáo dục nào đó đến điều tra nghiên cứu.
Bỗng dưng, Lộ Tri Nghi nhớ lại những gì giáo viên đồng nghiệp của cô đã nói vào hôm cô tới trình diện rồi được đưa đi thăm quan trường học: “Năm nay hiệu trưởng có ý thức cố gắng cải tạo thúc đẩy trường học, đã ký kế hoạch hợp tác với tập đoàn giáo dục rồi.”
Chẳng lẽ chính là tập đoàn giáo dục LC này à?
Nhưng tại sao Trình Tố lại ở đây...
Chẳng lẽ công việc kinh doanh mà trước đây anh luôn không tiết lộ chính là…
“Cô Lộ!” Chợt có bạn học đưa câu hỏi: “Chào hỏi trong tiếng Pháp có phải là Bonjour không ạ?”
Lộ Tri Nghi hoàn hồn, định thần lại và gật đầu đáp: “Bonjour có thể sử dụng như một lời chào hỏi chung, nó cũng là cách được sử dụng nhiều nhất và phù hợp với hầu hết các tình huống. Nếu là bạn bè với nhau có thể dùng Salut, quan hệ cực tốt thì có thể...”
Nhờ sự tương tác này, rất nhiều học sinh dưới bục giảng đã rối rít hỏi cách phiên dịch của một số từ dùng hằng ngày.
Có người hỏi ngủ ngon nói thế nào, có người hỏi cảm ơn và tạm biệt, và một số thậm chí còn hỏi trước cách chúc mừng năm mới ra sao.
Các sinh viên rất năng nổ, sau khi liên tục hỏi rất nhiều câu thì cuối cùng cũng yên lặng rồi tự thảo luận riêng với nhau.
Lộ Tri Nghi tranh thủ lén nhìn Trình Tố, thấy anh vẫn ngồi đấy nhìn mình.
Ban nãy đắm chìm trong việc dạy học nên không nhận thấy, bây giờ đột nhiên yên lặng nhìn thẳng vào mắt anh, Lộ Tri Nghi bất chợt thấy ngượng ngùng khó tả.
Cô ho khan, thoáng nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện chỉ còn vài phút là hết tiết, bèn hỏi:
“Các bạn còn câu hỏi nào không?”
Đoán chừng vừa rồi các sinh viên hỏi quá dồn dập đến nỗi hỏi gần như hết những từ ngữ được sử dụng hằng ngày. Vì vậy, lần này Lộ Tri Nghi dứt lời, mươi giây sau cũng không có ai lên tiếng.
Cô hít một hơi thật nhẹ, đang thầm đếm ngược đến tiếng chuông tan học thì một giọng nam nhàn nhạt đột ngột vang lên từ hàng sau.
“Cô Lộ.”
“...”
Lộ Tri Nghi quá quen với chất giọng này rồi.
Thần kinh nhạy cảm giật thót, cô nhìn về phía Trình Tố.
Anh đeo kính lộ vẻ lạnh lùng và cao quý, khiến người ta trông thấy vô cùng xa cách, nhưng ánh mắt anh nhìn Lộ Tri Nghi lại đầy dịu dàng.
Nghe được giọng nam đột nhiên vang lên, các bạn hàng trước đồng loạt quay lại, bấy giờ mới phát hiện không biết đoàn người này đã vào lớp học từ lúc nào, rồi họ lao nhao kề tai thì thầm…
“Đờ mờ ai vậy? Đến đây lúc nào thế.”
“Ai biết đâu nè!”
“Người đàn ông đeo kính đẹp trai quá đi, mẹ ơi con xỉu đây, là thầy giáo mới tới hả?”
“Không giống lắm, hiệu trưởng đi theo kìa, thầy nào mà có mặt mũi đến vậy chứ.”
“Cười xỉu, may mà hôm nay tui không cúp tiết đó, mới gặp một cô giáo mỹ nhân, giờ lại gặp một anh đẹp trai cực phẩm, số mình đỏ thế chứ lị!”
“Suỵt... Nghe xem thầy ấy muốn hỏi gì.”
Trong sự bàn tán xôn xao, Lộ Tri Nghi cũng hơi sững sờ, không biết Trình Tố gọi cô làm gì.
Anh chàng này làm việc không có trình tự, Lộ Tri Nghi không nắm chắc được, chỉ đành hé miệng: “Vâng?”
Trình Tố thoáng ngồi thẳng, bóng lưng cao ngất. Nhìn cô, anh hơi khựng lại rồi rất nghiêm túc hỏi: “Anh yêu em nói bằng tiếng Pháp thế nào.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Dưới bục giảng, các sinh viên hai mặt nhìn nhau, dường như đánh hơi được mùi gì đó kỳ lạ mập mờ, rồi tập thể đều nhìn về phía Lộ Tri Nghi.
Khoảnh khắc Trình Tố mở lời, Lộ Tri Nghi đã hiểu dụng ý của anh.
Cô cúi thấp đầu, che giấu nụ cười lúm đồng tiền thẹn thùng nơi khóe môi.
“Je t "aime.” Cô khẽ đáp, nhẹ nhàng phát âm những từ đó với một tình yêu mà chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Ánh mắt của tất cả sinh viên lập tức hết nhìn Lộ Tri Nghi, rồi lại ngoái đầu nhìn về phía Trình Tố.
Như đang mong đợi điều gì.
Cả lớp tĩnh lặng vài giây.
Gần như yên ắng như tờ.
Chỉ nghe Trình Tố “ừ”, cười rất nhẹ.
Sau đó, xuyên qua tất cả học sinh, anh nhìn Lộ Tri Nghi như đang đáp lại, càng giống như học được cách để tỏ tình:
“Je t "aime.”
- -------------------