Lộ Tri Nghi
Tin tức Lộ Tri Nghi ở khoa ngoại ngữ tay trong tay với Thái Tử nhà họ Lâm trong lúc phát phần thưởng gần như trong giây lát truyền khắp toàn trường.
Buổi phát sóng trực tiếp kỷ niệm ngày thành lập trường bởi vì quả bom này mà đi lệch hướng, tất cả sinh viên đều đăng video và ảnh chụp trong buổi livestream ở trên các diễn đàn lớn.
Nhóm bạn cùng phòng gửi tin nhắn Wechat và điện thoại liên tục, Thạch Lan liên tiếp gửi cho Lộ Tri Nghi mấy trăm dấu chấm hỏi tỏ vẻ khiếp sợ.
Bài đăng trước đó của Lộ Tri Nghi càng bị đẩy lên đầu trang, số lượng bình luận đã lên đến hàng ngàn.
[Trước đó ai nói bạn trai người ta là đại ca xã hội đen đó? Mắt mù thì trị đi!]
[Đồng ý! Tôi còn đang suy nghĩ Lộ Tri Nghi thông minh như vậy sao có thể mù quáng mà tìm xã hội đen chứ?]
[Con mẹ nó tôi mới bảo cố gắng lên năm bốn lấy học bổng này để quen biết với trai đẹp một chút, giây tiếp theo người ta đã công khai ở trước mặt tôi?]
[Nói bạn trai là người thường? Người đẹp Lộ không phải đang khoe khoang đấy chứ?]
[Có lẽ thật sự không phải đâu, Lộ Tri Nghi vẫn luôn rất khiêm tốn, bốn năm qua chưa từng lộ mặt bạn trai mà, người ta muốn khoe đã sớm khoe rồi.]
[Tôi chụp hình rồi, nhìn thấy đồng hồ bọn họ đeo không? Là đồ đôi đó!!!!]
[Mẹ, Lộ Tri Nghi thật tốt số quá.]
[??? Cái gì mà tốt số, đừng có lên tiếng ghen tức. Cậu cho rằng cô ấy giống những bình hoa của giới giải trí kia à? Nhà họ Lâm có bối cảnh như vậy đều thích những cô gái có học thức, Lộ Tri Nghi không hề trèo cao!]
[Khoa ngoại ngữ lại hăng hái tranh giành rồi ha ha ha ha ha!]
[Cười chết mất! Tôi cũng muốn có bạn trai bình thường như vậy, đi chỗ nào nhận nhỉ?]
[Đi nhận trong mơ đi ha ha ha ha ha ha!]
…
Mãi đến khi từ hội trường ra, Lộ Tri Nghi còn cảm thấy mình đang nằm mơ. Cô hoảng hốt, ngay giây phút Trình Tố cầm tay cô trên sân khấu, đến khi cô đi xuống, lại đến đi ra khỏi tòa nhà.
Anh chưa từng buông lỏng tay.
Bạn học đi qua người cô đều tò mò nhìn lén, thậm chí là chụp ảnh, Lộ Tri Nghi lập tức trở thành tiêu điểm, cô không quen kéo tay ra khỏi tay Trình Tố:
“Anh buông em ra trước đã.”
Trình Tố lại bất động: “Không phải không ai tin em có bạn trai à?”
“...”
Lập quỹ học bổng cho mẹ là chuyện Trình Tố đã sớm quyết định ở Thụy Sĩ. Quan hệ của anh và Lâm Chính Quốc đã hòa giải, hai ông cháu đều muốn làm chút gì đó cho Lâm Quân Tụng đã qua đời, sau đó vẫn do Trình Tố đề nghị lấy danh nghĩa bà lập một quỹ học bổng ở trường cũ của bà.
Trình Tố vốn định làm việc khiêm tốn, quyên tiền là được. Anh cũng không phải là người thích khoe khoang phách lối.
Nhưng từ lúc Lộ Tri Nghi nói những lời kia, từ khi biết bốn năm này cô bị bao nhiêu hoài nghi và phỏng đoán, Trình Tố đã quyết định muốn cho mỗi người trong trường học này đều thấy rõ ràng rốt cuộc có phải Lộ Tri Nghi đang ảo tưởng không.
Anh không thể để Lộ Tri Nghi chịu bất kỳ uất ức gì.
Huống hồ anh vẫn nhớ rõ bốn năm trước khi Lộ Tri Nghi đỗ thủ khoa nhận phỏng vấn đã tỏ tình với mình.
Bây giờ, coi như lời đáp lại muộn màng của anh.
Lộ Tri Nghi không nghĩ tới Trình Tố sẽ để ý một câu mình thuận miệng nói như vậy, cô bất đắc dĩ cười: “Thế mà anh thật sự để ở trong lòng.”
Trình Tố nhìn cô: “Mỗi từ, mỗi câu em nói, anh đều sẽ nhớ kỹ.”
“...” Lộ Tri Nghi bó tay với anh đành nhích lại gần, hạ giọng nói: “Vậy bây giờ có thể đi rồi chứ? Rất nhiều người đang nhìn em đó.”
“Không thể.”
“Còn làm gì?”
“Mang anh đi dạo trường học.” Trình Tố dừng một chút: “Em nói.”
“...”
Lộ Tri Nghi không có cách nào, chỉ có thể chống lại ánh mắt mọi người mang theo Trình Tố tham quan trong trường học.
Nhưng sau đó cô mới muộn màng phát hiện, Trình Tố căn bản không muốn tham quan trường học gì cả. Anh cố ý nắm tay Lộ Tri Nghi đi khắp mỗi góc của đại học A xinh đẹp, đưa tới vô số học sinh vây xem.
Một buổi chiều, cả đại học A đều bị bắt tiếp nhận cảnh Trình Tố công khai khoe khoang.
Từ đây, “Bạn trai” khó biết thật giả của Lộ Tri Nghi khoa ngoại ngữ cuối cùng đã xuất hiện, mọi người sôi nổi kinh ngạc cảm thán trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.
-
5 giờ rưỡi chiều, hai người rời khỏi trường học.
Ngày kỷ niệm thành lập trường sôi động kết thúc, chờ Lộ Tri Nghi chính là người nhà của Trình Tố.
Tuy rằng cô đã đồng ý với Trình Tố sẽ đi gặp bọn họ, nhưng trước đó không biết thân phận, bây giờ ngồi trên xe, tóm lại Lộ Tri Nghi vẫn có chút căng thẳng và luống cuống.
Tuy cô coi như được ngậm thìa vàng lớn lên, nhưng so với nhà họ Lâm vẫn khác nhau như trời với đất.
“Sao anh không nói sớm cho em biết anh là người nhà họ Lâm.” Trên xe, Lộ Tri Nghi hỏi Trình Tố.
Trình Tố trả lời cô: “Nói sớm hay nói muộn thì có ý nghĩa gì đặc biệt à?”
Lộ Tri Nghi mấp máy môi: “Dù sao nhà họ Lâm của anh…”
Cô thở dài, nhìn Trình Tố: “Thật ra bây giờ trong lòng em hơi loạn, đột nhiên cảm thấy anh cách em thật xa, anh biến thành người thừa kế tôn quý nhất ở Thành Bắc này. Em...”
Trình Tố hiểu cảm nhận của cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô nói: “Nhưng lúc trước là em đã chọn Trình Tố ở trong vũng bùn kia.”
Có lẽ có người sẽ hâm mộ Lộ Tri Nghi tốt số.
Nhưng lúc ban đầu khi Trình Tố hai bàn tay trắng, chỉ là một người bình thường đấu tranh lấy cái tiếng ở An Ninh, là Lộ Tri Nghi không màng tất cả, kiên định lựa chọn anh.
Nhân quả hiện hữu, trước có kiên định của Lộ Tri Nghi, mới có kết quả của bọn họ bây giờ.
“Tri Nghi!”, Trình Tố nói: “Đừng nghĩ mấy thứ phức tạp làm mình áp lực. Em chỉ cần nhớ kỹ anh là Trình Tố, Trình Tố của em là đủ rồi, không ai có thể thay đổi điểm này, cũng không ai có thể thay đổi tình cảm của anh với em.”
Lộ Tri Nghi không khỏi bị câu này của anh làm cho sống mũi cay cay, trái tim bất an dần dần an ổn. Cô gật đầu, nắm chặt tay anh: “Vâng.”
Xe chạy băng băng một đường, xuyên qua trung tâm thành phố phồn hoa ầm ĩ, dần dần đi về vùng ngoại ô yên tĩnh.
Nửa tiếng sau, xe ngừng trước lối vào của một trang viên kiểu Trung Quốc.
Trình Tố giúp Lộ Tri Nghi mở cửa xe, đưa tay cho cô: “Tới rồi.”
Lộ Tri Nghi nắm tay anh đi xuống. Tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy kiến trúc trước mắt, cô vẫn có chút khiếp sợ.
Hai tòa nhà trước và sau, ở giữa được nối bằng vườn hoa thật lớn.
Trình Tố nói với Lộ Tri Nghi: “Nơi này chỉ có ông ngoại và dì nhỏ ở, thân thích chi thứ ở chỗ khác. Lần sau lại đưa em đi làm quen.”
Cuối cùng Lộ Tri Nghi đã biết được sự danh giá tôn quý trong miệng đám bạn học ngày thường rồi.
Tim cô đập hơi nhanh, trong đầu không khỏi vẽ ra mấy hình huống máu chó hay thấy trên TV.
Ví như sau khi vào cô bị lạnh nhạt và khinh thường, ví như người thân của Trình Tố cảm thấy bọn họ không môn đăng hộ đối, vứt quà của cô đuổi cô đi.
Đây còn nghiêm túc hơn so với lúc đi gặp Lương Mỹ Lam nhiều.
Lộ Tri Nghi đi theo phía sau Trình Tố, không ngừng hít sâu.
Từ chỗ dừng xe đến sảnh trong trang viên, ngắn ngủi mấy chục mét, Lộ Tri Nghi đã nhìn thấy năm sáu người hầu.
Bọn họ đều gọi Trình Tố là cậu chủ nhưng hình như Trình Tố không thích xưng hô này nên không đáp lại ai cả.
Một người mặc đồng phục màu đen hỗ trợ mở cửa lớn ra, Lộ Tri Nghi đi theo Trình Tố vào. Trong phòng sáng lên ánh đèn ấm áp, trang hoàng và sắp xếp không xa hoa như trong tưởng tượng, nhưng lại lộ ra hơi thở văn nhã.
Tranh chữ, đồ cổ, bàn cờ, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy sự yêu thích của chủ nhân.
Một ông lão lớn tuổi ngồi ở trên sô pha gỗ đỏ, nghe được động tĩnh liền quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của ông, Lộ Tri Nghi lập tức nhận ra.
Là ông lão ngày đó cô nhìn thấy ở lãnh sự quán Pháp.
Trong tay ông lão cầm một quyển sách, thấy bọn họ vào, ánh mắt rơi xuống trên người Lộ Tri Nghi.
Trình Tố chỉ vào ông, nói với Lộ Tri Nghi: “Ông ngoại đã chờ em rất lâu.”
Tuy Lộ Tri Nghi căng thẳng, nhưng cũng may ngày thường cô đã quen với những trường hợp long trọng. Cô cúi thấp đầu với Lâm Chính Quốc, gọi theo Trình Tố: “Chào ông ngoại.”
Nói xong lấy ra quà mà mình mang đến: “Lần đầu gặp mặt, con có một chút quà nhỏ, hy vọng ông thích.”
Đây là món quà mà Lộ Tri Nghi đã chuẩn bị từ trước.
Lần đầu tiên gặp người thân của Trình Tố không thể để hai tay trống trơn, mua quà quá đắt tiền không tốt, quá bình thường lại thất lễ, đi dạo thật lâu cô mới chọn một lọ tinh dầu nhập khẩu cao cấp.
Nó có chứa thành phần an thần, trợ giúp giấc ngủ, rất thích hợp với người bệnh.
Lâm Chính Quốc chống ba toong đi đến trước mặt Lộ Tri Nghi, khuôn mặt vốn nghiêm túc của ông bỗng nhiên lộ ra tươi cười: “Đứa nhỏ này, đến là được rồi còn mang quà gì chứ.”
“Không cần thì cho cháu.” Trình Tố duỗi tay lấy tinh dầu đi.
Dù sao Lâm Chính Quốc đã từng đi lính, phản ứng cực nhanh, lấy quà về trước Trình Tố, trừng anh: “Ông có nói không lấy à?”
“Vậy đừng giả bộ.”
Đoạn đối thoại này làm Lộ Tri Nghi nghe mà phát ngốc.
Sao phong cách lại... Không giống như trong tưởng tượng của cô vậy?
Lúc này Lâm Quân Á từ phòng bếp đi ra, người phụ nữ mạnh mẽ ngày thường bây giờ đang đeo một cái tạp dề bên hông: “Là Tri Nghi đến à?”
Trình Tố chỉ vào cô ấy giới thiệu với Lộ Tri Nghi: “Đây là dì út.”
Lộ Tri Nghi đã từng gặp Lâm Quân Á.
Hóa ra người phụ nữ trước kia đến tìm Trình Tố ở An Ninh là dì út của anh.
Lộ Tri Nghi có loại cảm giác người quen cũ gặp lại, lễ phép gọi một tiếng “Dì út”, xong lại xấu hổ sờ sờ tóc: “Thật xin lỗi, cháu không chuẩn bị quà cho dì, lần sau sẽ bổ sung được chứ ạ?”
Trình Tố không chút khách khí: “Không cần, dì ấy không thiếu cái gì.”
Lâm Quân Á chậc một tiếng: “Con càng ngày càng không lớn không nhỏ với dì út có phải không? Trước đó nếu không phải dì để Tri Nghi đi lãnh sự quán Pháp thì con có thể lập tức nhìn thấy con bé sau khi xuống máy bay à?”
Lộ Tri Nghi: “...”
Chả trách giáo viên nói là có người điểm tên muốn cô đi, hóa ra tất cả là do người ta sắp xếp.
Lâm Quân Á dường như nhìn ra Lộ Tri Nghi không tự nhiên nên kéo tay cô: “Tri Nghi qua bên này ngồi, dì để bọn họ làm đồ ăn rồi, nhân lúc còn nóng thì ăn thôi.”
Trình Tố cũng đỡ Lâm Chính Quốc vào nhà ăn.
“Hôm nay đều là người một nhà, ăn bữa cơm nhà, chủ yếu là hoan nghênh Tri Nghi đến làm khách.”, Lâm Quân Á đổ ly rượu vang đỏ cho Lộ Tri Nghi: “Cũng cảm ơn Tri Nghi.”
Lộ Tri Nghi vội đứng dậy đỡ lấy cái ly: “Dì út, cứ để cháu tự làm ạ.”
Lâm Quân Á không chịu, đưa ngược lại cho Lộ Tri Nghi: “Cảm ơn Tri Nghi đã đợi A Tố bốn năm, tác thành cho tiếc nuối của nó và ông ngoại.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Lâm Quân Á là người ngay thẳng, cho dù chuyện đã làm không vinh quang thì cũng không phủ nhận. Cho đến hôm nay, tâm nguyện của bà ấy đã hoàn thành, tình cảm của Trình Tố và bố rất tốt, dù ngày nào đó Lâm Chính Quốc đi rồi, bà ấy cũng sẽ không còn tiếc nuối gì nữa.
Chẳng qua trước kia, lấy chuyện trong nhà Lộ Tri Nghi ép Trình Tố đến đây là chuyện bà vẫn luôn cảm thấy mình đã mắc nợ đôi vợ chồng son.
Món nợ này, một lần nợ là bốn năm.
“Tri Nghi, đừng trách A Tố năm đó rời đi. Thật ra…”
“Còn chưa uống đã say à?” Trình Tố ngắt lời Lâm Quân Á.
Trình Tố không muốn để Lộ Tri Nghi biết những chuyện cũ kia, không hy vọng cô bởi vậy mà có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Anh gắp một miếng xương sườn cho Lộ Tri Nghi: “Dùng bữa đi.”
Lâm Chính Quốc nhìn ra tâm tư của cháu ngoại, biết anh không muốn nói nên cũng ra hiệu bằng mắt cho Lâm Quân Á.
Lâm Quân Á đổi đề tài: “Được rồi. Hôm nay nói mấy chuyện vui vẻ. Dì nhỏ hỏi một câu, hai cháu định khi nào kết hôn?”
Lộ Tri Nghi mới ăn miếng xương sườn, thiếu chút nữa thì nghẹn.
Cô xấu hổ nhìn về phía Trình Tố, lại thấy anh lười biếng cười nhìn cô: “Hỏi em đó, khi nào kết hôn với anh?”
Lộ Tri Nghi: “...”
Lâm Chính Quốc ở bên cạnh xì một tiếng: “Loại chuyện này hỏi Tiểu Lộ người ta làm gì? Con muốn cưới người ta thì tự mình phải biết tranh thủ!”
Lâm Quân Á nghe được liền cười không ngừng, gắp đồ ăn cho ông, nói với Trình Tố: “Nghe được chưa? Ông ngoại con bảo con tranh thủ, đừng làm cho ông ngoại thất vọng.”
Lộ Tri Nghi sắp vùi đầu vào trong bát cơm rồi, Trình Tố nhìn mặt cô đỏ lựng, cười khẽ, không hề trêu cô: “Được, con sẽ cố gắng.”
Lúc này Lâm Chính Quốc khụ một tiếng, quay đầu nhìn Lộ Tri Nghi, quan tâm hỏi: “Công việc chắc chắn chứ?”
Lộ Tri Nghi gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Qua mấy ngày con sẽ về An Ninh, thực tập ở khoa ngoại ngữ đại học An Ninh. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chờ học xong con sẽ ở lại giảng dạy ở bên đó.”
Lâm Quân Á thuận miệng nói: “Ở lại Thành Bắc đi, dì út sắp xếp công việc tốt hơn cho cháu.”
Còn không đợi Lộ Tri Nghi mở miệng, Trình Tố đã giúp cô từ chối: “Tri Nghi muốn làm cái gì thì tùy em ấy.”
Lâm Quân Á và Lâm Chính Quốc trao đổi ánh mắt: “Bố nhìn thấy không?” Bà cười nói: “Thằng nhóc thối này còn rất biết bênh người.”
Lâm Chính Quốc cũng xua tay: “Người trẻ tuổi chí ở bốn phương, chúng nó muốn làm gì thì theo chúng nó đi.”
Lâm Quân Á gật đầu, lại nói: “Tóm lại về sau Thành Bắc cũng có nhà của cháu, không phải còn về học nghiên cứu sinh à? Đến lúc đó có chỗ nào cần dì giúp thì cứ việc mở miệng.”
Lâm Quân Á làm như vậy không hoàn toàn vì Lộ Tri Nghi là bạn gái của Trình Tố.
Bà vẫn cảm thấy mắc nợ việc lấy nhà họ Lộ ra uy hiếp Trình Tố, chưa kể, bà thật sự thích Lộ Tri Nghi.
Bốn năm yêu xa, cô gái này cứ ngây ngốc mà kiên định đợi bốn năm.
Điều này thật sự làm người phụ nữ mạnh mẽ coi lợi ích là trên hết như Lâm Quân Á cảm động.
Cho nên, dù xuất phát từ nguyên nhân gì, đền bù cũng được, yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng vậy, bà sẵn lòng cung cấp cho Lộ Tri Nghi cơ hội học tập thăng tiến tốt nhất.
Một bữa cơm cứ như vậy ăn xong trong bầu không khí hài hòa.
Trong lòng Lộ Tri Nghi trước đó còn quanh quẩn với thấp thỏm và căng thẳng đã dần rút đi theo thiện ý và ấm áp của mọi người với cô.
Sau khi ăn xong, người một nhà lại ở trong phòng khách hàn huyên một lúc lâu. Tới 9 giờ Lộ Tri Nghi đứng dậy chào: “Không còn sớm, con về trường trước.”
Lâm Quân Á sửng sốt: “Đã trễ thế này rồi đừng về nữa. Ở nhà một đêm, ngày mai dì để A Tố đưa cháu về trường học.”
Lộ Tri Nghi cảm thấy không tốt lắm: “Không được đâu ạ, cháu...”
Vừa dứt lời, tiếng sấm mùa xuân ầm một cái đánh xuống, sáng cả bầu trời.
Lâm Quân Á: “Xem đi, ông trời cũng không cho cháu đi. Đều là người một nhà, đừng khách khí.”
“...”
Lộ Tri Nghi nhìn Trình Tố, phát hiện anh không có ý đưa cô về.
Cô chỉ có thể đồng ý: “Vậy... Được ạ, quấy rầy ông ngoại và dì út rồi.”
“Không quấy rầy! Không quấy rầy.” Lâm Quân Á đưa mắt ra hiệu với Trình Tố: “Vậy Tri Nghi sẽ giao cho con sắp xếp. Dì đưa ông về phòng nghỉ ngơi.”
Trình Tố dẫn Lộ Tri Nghi lên tầng hai hậu viên, chỉ vào hai phòng nói:
“Phòng này anh ở, phòng kia cho khách. Em muốn ở phòng nào.”
Lộ Tri Nghi nghiêm túc nhìn, vừa muốn quay người sang nói với Trình Tố thì lại phát hiện trong mắt người đàn ông có chút cảm xúc đang quay cuồng.
Lộ Tri Nghi mẫn cảm cảm nhận được gì đó, lời đến bên miệng lại dừng. Cô nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi anh: “... Em có thể chọn à?”
Trình Tố nhìn cô, hơi khựng lại: “Không thể.”
“...”
Trình Tố kéo Lộ Tri Nghi vào trong phòng mình.
Đóng cửa lại lập tức đè người lên trên tường.
Có lẽ không nghĩ tới anh sẽ trắng trợn táo bạo như vậy, Lộ Tri Nghi hơi căng thẳng, nhẹ nhàng đẩy anh: “Đừng như vậy, ông ngoại và dì út anh còn ở đây đó.”
“Bọn họ ở tiền viện.”
“...”
Nghe anh nói như vậy, thân thể Lộ Tri Nghi dần thả lỏng.
Dù sao lúc mới đi vào, cô nhìn thấy giữa viện trước và viện sau còn có một vườn hoa, cách rất xa.
Ban đêm yên tĩnh, Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng nâng mi nhìn người đàn ông trước mặt.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gần gũi dựa vào nhau như vậy sau bốn năm xa cách.
Khuôn mặt Trình Tố thêm vài phần trưởng thành thản nhiên, ánh đèn đường mờ ảo dừng ở trên mặt anh, đường cong của anh dịu dàng lại cũng mang theo một chút xa cách, cứng rắn lạnh lùng.
Lộ Tri Nghi có thể từ trên người anh nhìn thấy ảo tưởng với “Thầy Trình” ở quá khứ, cũng có thể nhìn thấy bóng dáng “Anh Tố”.
Thời gian bốn năm lắng đọng, Trình Tố dường như đã dung hòa hai thân phận này với nhau.
Trình Tố cúi đầu nhìn cô, đôi tay ôm eo cô, giọng khàn khàn: “Tri Nghi.”
Cổ áo sơ mi của anh mở hai nút, mang theo hơi rượu mê người.
Thân thể Lộ Tri Nghi nóng lên, tim đập rất nhanh, dừng một chút, cô cam chịu nhắm mắt lại.
Cô yêu anh, tất nhiên bằng lòng cùng anh làm tất cả.
Nụ hôn của Trình Tố chậm rãi rơi xuống môi cô, rất nhẹ rất nhẹ. Lộ Tri Nghi vươn tay ôm lấy anh, ngửa đầu đáp lại.
Phòng ngủ yên tĩnh, người yêu xa cách lâu ngày thả ra nỗi nhớ và khát vọng của hai bên.
Nụ hôn nồng cháy dài dằng dặc kéo dài thật lâu, Trình Tố bế Lộ Tri Nghi lên. Anh vừa muốn đi về phía giường thì tiếng đập cửa thùng thùng bỗng truyền đến.
Trình Tố hơi dừng lại: “Ai đấy?”
“Ông.” Giọng ông cụ mạnh mẽ có lực.
Trình Tố: “...”
Lộ Tri Nghi lập tức từ trên người anh nhảy xuống, chỉnh lại váy áo lộn xộn của mình.
Đột nhiên bị gọi dừng lại, Trình Tố bất đắc dĩ đi mở cửa: “Có việc gì ạ?”
Lâm Chính Quốc liếc thấy quả nhiên Lộ Tri Nghi ở trong phòng Trình Tố thì hừ một tiếng: “Thằng nhóc thối, còn chưa kết hôn đấy! Đừng có học hư như bố của con!”
Nói xong ông kéo Lộ Tri Nghi ra, quan tâm nói: “Tiểu Lộ, về tiền viện với ông ngoại nào. Con ngủ cùng dì út ấy, con ở đây, ông không yên tâm.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Bạn gái vừa rồi còn ở trong ngực cứ bị lôi đi một cách khó hiểu, Trình Tố đứng ở cạnh cửa vài giây, kéo kéo cổ áo sơmi, chợt rất muốn mắng chửi người.
- -----oOo------