Nụ hôn kéo dài như đã trôi đi cả một mùa hè, Trình Tố mới buông Lộ Tri Nghi ra.
Môi cô gái hơi đỏ lên, ánh mắt dường như không biết nên đặt ở đâu sau khi trải qua cuộc thân mật, mà nhìn anh thì lại có phần xấu hổ.
Trình Tố dừng một chốc, rồi kiên nhẫn hôn lần lượt từ trán xuống mắt và mũi cô. Cuối cùng, chất giọng khàn khàn của anh rơi vào tai cô: “Đóng dấu rồi đấy, là của anh nhé.”
Hơi thở anh thiêu đốt cô. Lộ Tri Nghi cụp mắt, mím môi trả lời rất khẽ: “Ừm.”
Cô vốn là của anh, vẫn luôn như vậy.
Dù đã bên nhau khá lâu nhưng chỉ sau khi thật sự trải qua nụ hôn này, h4m muốn mập mờ kèm theo mới chân chính trào dâng giữa nhau.
Hai người kề nhau thật gần đến mức một cảm giác nào đó cuộn lên trong cơ thể họ, nóng bừng không kìm nén được.
“Anh bế em đi tắm nhé.” Trình Tố buộc phải chủ động cắt đứt những suy nghĩ xấu xa kia.
Lộ Tri Nghi hé miệng, vốn dĩ định nói không cần, nhưng giờ phút này chẳng những cô không còn đủ sức để nói chuyện, mà còn bị Trình Tố hôn đến nỗi mềm nhũn cả người, chỉ có thể để mặc anh bế vào phòng tắm.
Đóng cửa lại, trái tim đang đập lên liên hồi của Lộ Tri Nghi mới dần dần ổn định lại.
Cô mở nước để tạo ra âm thanh như mình đang tắm, trong khi cô vẫn đứng trước gương, khe khẽ sờ lên môi mình.
Hình ảnh Trình Tố hôn cô hiện lên trong đầu, Lộ Tri Nghi bất giác cúi đầu cười bẽn lẽn.
Hóa ra đây chính là cảm giác khi hôn ư.
Lộ Tri Nghi vô cùng hạnh phúc vì nụ hôn đầu của cô đã diễn ra trong một đêm nhuốm màu lãng mạn như vậy.
Mười tám tuổi, cô đã thử uống rượu và hôn người mình yêu.
Đi ra sau khi tắm xong, phòng khách đã được Trình Tố dọn dẹp sạch sẽ. Thấy cô ra ngoài, Trình Tố nói: “Em đi ngủ trước đi, anh tắm xong sẽ tới.”
Lộ Tri Nghi cúi đầu: “Ờm.”
Cô đi chậm rì về phòng. Nằm dài trên giường, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh mà lòng còn hơi lâng lâng.
Không biết do cồn hay do... nụ hôn kia của Trình Tố có tác động quá lớn.
Cảm giác này khiến Lộ Tri Nghi không còn buồn ngủ nữa. Cô hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra giết thời gian. Vừa mở Wechat, cô đã thấy danh thiếp mà Lương Triển Triển gửi cho cô một tiếng trước.
Là số Wechat của Thành Lan.
-
Mười phút sau, Trình Tố cũng tắm xong và về phòng ngủ.
Đèn trong phòng đã tắt, Lộ Tri Nghi yên lặng nằm một bên, cảm nhận được đệm lún xuống, là Trình Tố nằm bên cạnh.
Như ngày thường, anh nằm xuống rồi đưa tay qua gáy cô, ôm cô vào lòng.
Trong bóng tối, trái tim Lộ Tri Nghi lại đập nhanh hơn một cách khó hiểu.
Rõ ràng trước đó cũng ôm thế này, nhưng tối nay từ sau nụ hôn đó, mọi cảm giác đã trở nên khác trước.
“Em ngủ chưa?” Trình Tố thì thầm hỏi cô.
Lộ Tri Nghi hơi khựng lại: “Chưa anh.”
Cả hai lại ôm nhau không nói gì. Qua một lúc lâu, khi Lộ Tri Nghi cho rằng Trình Tố đã ngủ thì anh đột nhiên mở lời:
“Chuyện của Lương Triển Triển, em cần làm gì thì cứ làm vậy đi, đừng quan tâm tới anh.”
Đây cũng là kết quả Trình Tố mới vừa nghĩ thông.
Dù quả thật sẽ khó chịu nhưng anh không muốn vì mình mà làm xáo trộn kế hoạch lẫn cuộc sống của Lộ Tri Nghi.
Lộ Tri Nghi chẳng ngờ người này tắm rửa sạch sẽ lại trở nên hào phóng đến vậy. Cô khẽ bật cười: “Anh không ghen nữa à?”
Trình Tố: “Không thấy sẽ không ghen.”
“...”
Lộ Tri Nghi nhịn cười, vùi sâu hơn vào lòng anh: “Ban nãy em đã nói với Triển Triển rồi, bảo em ấy chuyển lời rằng thầy Thành cứ sắp xếp là được, giờ nào em cũng rảnh, không cần thêm Wechat đâu.”
Lộ Tri Nghi biết rất rõ Thành Lan chính là nút thắt trong lòng Trình Tố. Tuy rằng từ trước tới nay người này chỉ tồn tại trong những cuộc nói chuyện giữa họ chứ thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng ngay cả một cái tên thôi, mỗi lần xuất hiện đều sẽ liên tục nhắc nhở Trình Tố rằng anh đã từng chỉ là thế thân trên tinh thần của anh ta.
“Em thích anh, nhất định sẽ quan tâm đến cảm nhận của anh, cũng như anh quan tâm đến em vậy.” Cô nhẹ nhàng bày tỏ tiếng lòng của mình với Trình Tố.
Trong phòng ngủ tĩnh lặng, Trình Tố hồi lâu không đáp lại.
Lộ Tri Nghi khẽ chớp mắt, ngẩng đầu lên muốn thấy rõ vẻ mặt của anh trong bóng tối, thì chợt phát hiện người ấy đang từ từ đến gần mình: “Vậy em có thể quan tâm đến cảm xúc hiện tại của anh không.”
Lộ Tri Nghi giật mình, nghiêm túc hỏi: “Anh sao vậy?”
Giọng đàn ông trầm thấp rơi xuống: “Cái dấu vừa nãy vẫn chưa đủ.”
“...”
Không chờ Lộ Tri Nghi kịp hoàn hồn, Trình Tố nhanh chóng xoay người đè lên.
“Trình Tố, ưm…”
Cô vô thức hé miệng, nhưng đã không còn kịp nữa.
Trình Tố đã niêm phong tất cả cảm kích bằng một nụ hôn, để nó lưu lại thật sâu trong đêm nay và cả trong ký ức của anh.
-
Ngày hôm sau, Trình Tố quyết định dẫn Lộ Tri Nghi đến nhà họ Lương một chuyến.
Ngoài việc cô sắp trở thành gia sư tiếng Anh cho Lương Triển Triển nên đến làm quen với môi trường ra, Trình Tố, với tư cách là con trai nuôi của Lương Mỹ Lam, đã có bạn gái nên anh phải chính thức dẫn cô đến gặp Lương Mỹ Lam một lần mới được.
Cuối cùng, còn cả chuyện anh muốn từ chức, anh mong rằng có thể nói chuyện này với Lương Mỹ Lam một cách thẳng thắn trung thực.
Chuyện Trình Tố muốn cho Lộ Tri Nghi một tương lai không chỉ là nói suông.
Dẫu anh không biết chuyến này sẽ có kết quả gì nhưng dù thế nào anh vẫn muốn thử một lần.
Trên đường đi, Trình Tố kể sơ với Lộ Tri Nghi về quan hệ giữa mình và Lương Mỹ Lam. Nghe xong, Lộ Tri Nghi rất kinh ngạc: “Không ngờ mẹ của Triển Triển nhận nuôi anh và Trì Duệ, nhưng chẳng phải bà ấy giàu lắm ư, tại sao không cho hai anh đi học tiếp vậy?”
Về điểm này, Trình Tố không biết nguyên nhân.
Nếu thành tích không ổn thì đành thôi, nhưng rõ là lúc ấy Trình Tố có nhiều cơ hội được cử đi học những trường có tiếng tăm giống như Lộ Tri Nghi bây giờ, thế mà đều bị Lương Mỹ Lam từ chối.
Sau đó Trình Tố nghĩ thứ Lương Mỹ Lam cần có lẽ không phải là con trai, mà là sâu độc từ nhỏ đã ở trong lồng phải chém giết lẫn nhau đến khi chỉ còn một con còn sống như anh và Trì Duệ vậy. Bà không cần họ đạt được thành tích gì, chỉ muốn đợi họ đủ mười tám tuổi để có thể làm việc giúp bà mà thôi.
Nhưng kể ra những chuyện này chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu năm mười hai tuổi, Lương Mỹ Lam không nhận họ, thì hiện giờ Trình Tố sẽ ở đâu và làm gì, chính anh cũng không biết nữa.
Chí ít, Lương Mỹ Lam đã cho anh cuộc sống yên ổn trong một quãng thời gian rất dài.
Họ lái xe đến nhà Lương Mỹ Lam. Trước đó Lương Triển Triển đã nhận được tin tức, đang vui mừng đứng ở cửa đón họ.
Nhà riêng của Lương Mỹ Lam trông khá khiêm tốn, nhưng nơi nơi đều thể hiện rõ sự xa hoa và hoành tráng hơn nhiều so với biệt thự của gia đình nhà họ Lộ.
Lương Triển Triển kéo Lộ Tri Nghi vào nhà. Cô bé vui vẻ nói: “Chị Tri Nghi, chị không biết đâu hè này em học thêm cả đống luôn, phải học thêm tiếng Anh, hóa, toán và lớp chuyên nhạc nữa. Cứ mỗi tám giờ sáng là em phải thức dậy luyện giọng, mấy ngày qua với em còn mệt hơn cả đi học nữa.”
Lộ Tri Nghi thân mật kéo tay em ấy: “Bây giờ em không cố gắng thì sao sau này làm ngôi sao nổi tiếng được chứ hả?”
Lương Triển Triển cười hì hì. Không biết nghĩ tới điều gì, trước tiên em ấy liếc ra sau lưng nhìn Trình Tố, rồi mới thầm thì hỏi Lộ Tri Nghi: “Có phải anh của em rất không thích thầy Thành đó không? Tối qua Trì Duệ đã cảnh cáo em mai mốt đừng nhắc tới anh ta trước mặt hai người đó.”
Lộ Tri Nghi sửng sốt, nhớ tới dáng vẻ ghen tuông tối qua của Trình Tố, bèn mím môi cười: “Chắc vậy.”
“Mé!” Lương Triển Triển tỏ vẻ đã đoán ra: “Chắc chắn anh ấy ghen tỵ vì người ta đẹp trai rồi.”
Em ấy nói hơi lớn, khiến Trình Tố đến xách cổ áo em ấy từ phía sau: “Nói gì đấy…”
Lương Triển Triển lập tức kêu la: “Mẹ! Anh con lại đánh con kìa, á buông ra! Trình Tố, anh sẽ mất vợ nhá! Ngày mai em sẽ giới thiệu anh đẹp trai cho chị Tri Nghi cho coi!”
Hiếm khi Lộ Tri Nghi thấy hai anh em đùa giỡn, dù chưa biết tình cảm “mẹ con” của Lương Mỹ Lam và Trình Tố nhiều bao nhiêu, nhưng ít nhất cô có thể nhìn ra rằng Lương Triển Triển, Trình Tố và Trì Duệ có lẽ đã cùng nhau trưởng thành nên tình cảm là có thật.
Lộ Tri Nghi cười, giúp Lương Triển Triển: “Trình Tố, không được bắt nạt học sinh của em.”
Lương Triển Triển trốn sau lưng Lộ Tri Nghi, làm mặt quỷ với Trình Tố. Bỗng dưng thấy Lương Mỹ Lam ra khỏi phòng, em ấy gọi: “Mẹ!”
Vẻ mặt Lộ Tri Nghi khựng lại, cô quay lại nhìn.
Ở nhà Lương Mỹ Lam luôn thích mặc đồ thiền thoải mái, với một xâu chuỗi Phật xanh biếc vòng quanh tay. Thoạt nhìn, gương mặt bà ấy trông rất dễ gần, nhưng nhìn thêm vài lần sẽ có thể cảm nhận được khí chất không giận tự uy.
Trình Tố dắt tay Lộ Tri Nghi, đi tới trước mặt Lương Mỹ Lam: “Mẹ nuôi, đây là Tri Nghi.”
Lương Triển Triển nói xen vào: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi đó, thủ khoa tỉnh khoa xã hội của trường con năm nay, giỏi lắm đó ạ! Tiếng Anh được điểm tối đa luôn!”
Lộ Tri Nghi khẽ cúi đầu, lễ phép chào: “Chào dì Lương ạ.”
Lương Mỹ Lam khẽ quan sát cô từ trên xuống dưới, lát sau lại mỉm cười: “Chào con, ngồi đi.”
Thấy lòng bàn tay Lộ Tri Nghi đang túa mồ hôi, Trình Tố nhẹ nhàng nắm chặt, dẫn cô tới ghế sofa bên cạnh ngồi xuống.
Lộ Tri Nghi lấy quà đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra: “Thưa dì, đây là quà con biếu dì ạ.”
Một cây trâm cài áo vô cùng đẹp.
“Chỉ có điều hiện giờ con chưa có thu nhập, nên con chọn còn Trình Tố trả tiền, coi như là chúng con cùng tặng dì ạ.” Lộ Tri Nghi bổ sung.
Lương Mỹ Lam khẽ nhướng môi, nhận lấy trâm cài rồi ngắm nghía: “Có bạn gái đúng là khác nhỉ, nhiều năm qua đây là lần đầu con mua quà cho mẹ nuôi đấy.”
Trước đây khi có dịp gì, Trình Tố và Trì Duệ đều trực tiếp tặng bao lì xì, chưa bao giờ chu đáo như vậy.
Trình Tố không phủ nhận tất cả những chuyện này đều là nhờ Lộ Tri Nghi, giúp thế giới của anh dần trở nên mềm mại, tràn đầy tình yêu.
“Sau này bọn con sẽ thường xuyên biếu quà cho mẹ ạ.” Anh nói với Lương Mỹ Lam.
Lương Mỹ Lam cất trâm cài ngực, nhìn Lộ Tri Nghi: “Vậy hai tháng tới, tiếng Anh của Triển Triển phải nhờ con rồi.”
Lộ Tri Nghi gật đầu: “Dì yên tâm đi, con sẽ cố hết sức.”
Dứt lời, Lương Triển Triển đã nóng lòng muốn dẫn Lộ Tri Nghi đi thăm phòng của mình: “Chị Tri Nghi ơi, chị mau tới đây, em sẽ cho chị xem xích đu của em ở lầu hai, mẹ mới mua cho em đó.”
Lộ Tri Nghi nhìn thoáng qua Trình Tố, thấy anh khẽ gật đầu ra hiệu, bèn đi theo Lương Triển Triển lên lầu hai.
Khi hai cô gái rời đi cũng là lúc Trình Tố và Lương Mỹ Lam nói chuyện riêng với nhau.
Lương Mỹ Lam bảo người giúp việc rót hai chén trà bưng tới. Bà khẽ vuốt chén nhỏ, nói: “Vụ án của Chu Hành đã gần xong, tội cố ý gây thương tích cộng với việc thu được mai thúy có thể sẽ tăng lên hai ba năm đấy.”
Mới đầu Trình Tố không nghĩ sẽ thuận lợi vậy. Anh láng máng cảm thấy có bàn tay đang âm thầm đưa đẩy, đoán chừng cũng chỉ có thể là Lương Mỹ Lam. Vì vậy, anh hỏi: “Có phải mẹ đã chuẩn bị trước rồi không?”
Đang uống trà, Lương Mỹ Lam bỗng dưng bật cười như tự giễu: “Tay của mẹ duỗi không xa tới vậy đâu.”
Trình Tố không hiểu ý bà lắm, như thể bà muốn ám chỉ điều gì đó nhưng lại như không phải.
Thật ra Lương Mỹ Lam không chắc đối phương có mục đích gì. Bà đặt chén trà xuống, ung dung che giấu quá khứ: “Có lẽ năm nay Chu Hành gặp vận xui chăng.”
Trình Tố không nghĩ sâu hơn nữa. Dù sao luật pháp không cho phép ta thách thức, Chu Hành tự đạp lên vạch trước thì bị trừng phạt là chuyện thường.
Anh nhớ tới mục đích của mình, chợt ngồi thẳng rồi bình tĩnh nói với Lương Mỹ Lam: “Con có chuyện muốn thương lượng với mẹ ạ.”
“Nói đi.”
Trình Tố và Trì Duệ là con do Lương Mỹ Lam nhặt về, cả đời này bán mạng cho bà, tuy nhiên bây giờ anh lại muốn rời đi.
Trình Tố không tài nào biết trước được hậu quả sau khi nói ra quyết định này, nhưng khó khăn nhường nào anh cũng phải nói ra, dẫu cho chỉ có chút hi vọng ít ỏi thì anh vẫn muốn đánh cược một lần.
“Con định làm ở Toàn Hào tới cuối năm rồi thôi việc ạ.”
“Hả?” Hình như Lương Mỹ Lam chẳng mảy may tức giận, trái lại giọng nói rất bình tĩnh: “Vậy con thôi việc rồi thì định làm gì.”
“Trước tiên con sẽ đăng ký học một lớp quản lý, sau đó hẵng tính tiếp.”
Đây là kế hoạch ban đầu của Trình Tố. Sau khi làm ở mấy cửa tiệm thuộc sở hữu của Lương Mỹ Lam nhiều năm qua, thật ra anh đã sớm có kinh nghiệm quản lý các tụ điểm ăn chơi giải trí. Vậy nhưng để thành thạo hơn, anh vẫn cần phải học hỏi thêm nhiều mới được.
Suy cho cùng, học hành là vô bờ, cô gái của anh đang tiến bộ nên anh không thể giậm chân tại chỗ được.
Lương Mỹ Lam gật đầu, dường như đồng ý với suy nghĩ của anh.
Hồi lâu sau, bà thở dài rồi cười: “Nếu con thật lòng muốn ra đi, mẹ sẽ không ép con.”
Trình Tố hơi bất ngờ, không ngờ Lương Mỹ Lam sẽ dễ dàng cho anh đi như vậy.
Dẫu thế, Lương Mỹ Lam lại nhìn ra ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ rồi bổ sung một câu: “Nếu như, con có thể đi.”
-
Câu nói cuối cùng của Lương Mỹ Lam khiến Trình Tố không khỏi bồn chồn.
Dù sau đó anh hỏi bà nghĩa là thế nào, nhưng bà chỉ mỉm cười đáp rằng sợ anh em trong quán không nỡ xa anh khiến anh đi không đành.
Trình Tố lại cảm thấy vốn không phải là lý do này.
Tuy vậy, anh cũng không nghĩ ra cách giải thích nào hợp lý hơn.
Trình Tố chỉ có thể ghi nhớ câu này, tóm lại Lương Mỹ Lam không làm khó anh đã là kết quả tốt nhất rồi.
Lúc anh đi lên lầu hai đón Lộ Tri Nghi, cô và Lương Triển Triển đang ngồi chơi trên xích đu mới mua. Vào buổi xế chiều, hai cô gái đong đưa xích đu trên ban công, cười trông rất vui vẻ.
Trình Tố tựa vào cạnh cửa nhìn một lúc, đột nhiên cảm thấy nụ cười không buồn không lo của Lộ Tri Nghi thế này có lẽ là điều duy nhất anh mong cầu trong tương lai.
Anh không có dã tâm gì, dã tâm duy nhất chính là cô.
Có được cô, bảo vệ cô, toàn bộ tương lai luôn có cô.
Trình Tố khẽ gõ lên cửa hai cái: “Đi thôi, Tri Nghi.”
Lương Triển Triển chớp mắt: “Hai anh chị không ở nhà ăn cơm tối sao?”
“Không được.” Trình Tố rất tự nhiên dắt Lộ Tri Nghi qua: “Bọn anh còn có việc.”
Lương Triển Triển hơi chán nản: “Được rồi, vậy lần sau anh chị nhất định phải ở lại ăn cơm nha.”
“Được.”
Rời khỏi nhà họ Lương, Lộ Tri Nghi quan sát vẻ mặt Trình Tố, rồi lặng lẽ hỏi anh: “Anh và dì Lương nói chuyện gì ở lầu dưới vậy?”
Trình Tố ghé mắt nhìn cô, chợt bật cười: “Sao thế, muốn biết ấn tượng của bà ấy dành cho em à?”
Lộ Tri Nghi: “...”
Trình Tố là cô nhi, người thân duy nhất chính là mẹ nuôi Lương Mỹ Lam. Chuyến thăm hôm nay của mình ít nhiều mang ý nghĩa “ra mắt người lớn” mà.
Muốn biết mình để lại ấn tượng gì cho người lớn chẳng phải rất bình thường sao.
Có gì hay đâu mà cười chứ.
Lộ Tri Nghi xoay qua chỗ khác vờ tức giận: “Không nói thì thôi.”
Trình Tố khẽ nhướng môi, lái xe một hồi, đợi đèn đỏ dừng lại anh mới nắm lấy tay Lộ Tri Nghi dỗ dành cô: “Yên tâm đi, bà ấy rất thích em.”
“...” Lộ Tri Nghi mím môi, hơi ngượng ngùng, nhưng mắt vẫn lộ vẻ mong đợi: “Thật sao? Mẹ nuôi anh thích em sao?”
“Dĩ nhiên.” Trình Tố xoa nhẹ đầu cô, ấm áp nói: “Có ai không thích bạn gái của anh chứ.”
Lộ Tri Nghi vui vẻ nhướng môi, đang định nói thêm điều gì thì bất chợt trong đầu hiện lên cảnh tượng như đã từng quen biết.
Cách đây rất lâu, trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng ấy, Lộ Hoằng cũng từng nói vậy:
“Có ai không thích con gái của bố chứ? Không đời nào!”
Lúc ấy vẻ mặt ông giống hệt Trình Tố bây giờ, là yêu chiều.
Tất cả cảm xúc của Lộ Tri Nghi bỗng dưng bị hụt hẫng.
Trình Tố nhìn ra điều khác thường, hỏi: “Sao thế.”
Cụp mắt, Lộ Tri Nghi thở dài: “Nhớ đến bố em, lâu rồi không liên lạc với ông ấy, không biết có phải ông ấy còn trách em không nữa.”
Trình Tố lái xe. Im lặng một lúc, anh lấy điện thoại di động ra bấm số của Lộ Hoằng rồi đưa cho Lộ Tri Nghi:
“Nhớ ông ấy thì gọi cho ông ấy đi, giữa cha và con gái làm gì có mối thù lâu dài đâu.”
Lộ Tri Nghi do dự vài giây, nhận lấy điện thoại di động và nhẹ nhàng áp lên tai.
Thế nhưng, một giọng nói máy móc lạnh băng lại vang lên trong đó: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Lộ Tri Nghi sợ Lộ Hoằng đã kéo số của Trình Tố vào danh sách đen nên vội đổi sang điện thoại di động của mình, nhưng khi gọi qua vẫn nhận được kết quả y hệt.
Cô có phần buồn bã: “Chắc không phải bố em cũng kéo em vào danh sách đen rồi chứ.”
Trình Tố không biết phải an ủi cô thế nào, đành nắm tay cô: “Hay ngày mai anh về nhà với em nhé, rồi lại trò chuyện với ông ấy một lát.”
Dù Lộ Hoằng nói những câu đại loại như muốn cắt đứt quan hệ, nhưng Lộ Tri Nghi biết ông chỉ đang tức giận thôi. Bây giờ cô thi được điểm cao, còn sắp trúng tuyển vào đại học A rồi. Đại học A cũng trao cho cô một phần học bổng khổng lồ nữa.
Mọi việc đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Cô đã trở thành niềm tự hào của tất cả mọi người, vậy thì sao không thể trở thành niềm tự hào của Lộ Hoằng đây.
Lộ Tri Nghi không nghĩ ra lý do nào khiến Lộ Hoằng tiếp tục tức giận nữa.
Vậy nên, cuối cùng cô gật đầu, đón nhận lời đề nghị của Trình Tố: “Được, ngày mai chúng ta về nhà một chuyến.”
Trước khi quay về Toàn Hào, hai người tìm một nhà hàng để ăn tối.
Khi ngồi xuống gọi món, Lộ Tri Nghi mới phát hiện có một sân khấu giữa nhà hàng, một cô gái xinh đẹp đang ngồi chơi piano ở đó.
Hầu hết các nhà hàng Tây đều vậy, thường đi kèm với vài bản nhạc nhẹ nhàng êm ái.
Lộ Tri Nghi cười chỉ lên cây đàn piano nói với Trình Tố: “Anh có nhớ lần trước lúc bọn mình chơi dù lượn về không, cũng trong một nhà hàng thế này, em đã nhờ anh đánh đàn cho em nghe đó?”
Đương nhiên Trình Tố nhớ.
Lúc ấy, Lộ Tri Nghi xin anh đàn cho cô nghe bài hát mình thích.
Lúc ấy, cô những tưởng anh là Thành Lan.
Nếu phải nói điều Trình Tố tiếc nuối với Lộ Tri Nghi thì có lẽ chính là điều này, bởi anh không thể thực hiện được mong muốn của cô.
Trình Tố gật đầu: “Anh nhớ chứ.”
Lộ Tri Nghi chớp mắt, như đang phỏng vấn: “Lúc đó tâm trạng anh thế nào, có phải hoảng hốt lắm không.”
Trình Tố lắc đầu bật cười: “Chưa đến mức hoảng hốt, nhưng mà.” Anh hơi chững người, nhớ lại cảm giác ngay lúc đó: “Quả thật anh đã luống cuống vài giây.”
Bấy giờ, nhân viên phục vụ bưng đồ lên. Lộ Tri Nghi vừa ăn vừa nhìn hướng người ta đang đánh đàn, rồi tùy ý hỏi Trình Tố:
“Vậy sau đó anh có nghe lại bài hát mà em đề cập không?”
“Anh có nghe.” Trình Tố đáp.
“Có phải rất êm tai không anh?”
Thật ra Trình Tố đã không còn ấn tượng gì mấy. Lúc ấy, anh và Tần Tiêu Nam vô tình đụng mặt, lo sợ Lộ Tri Nghi biết sự thật sẽ rời xa mình nên khuya hôm đó anh đã ngồi nghe bài piano nọ trong xe.
Anh mơ hồ nhớ ra khúc nhạc này rất du dương, nhưng không hiểu sao anh lại thấy bùi ngùi.
Thấy Trình Tố không lên tiếng, Lộ Tri Nghi chợt đứng dậy: “Anh chờ em một chút.”
Cô đi đến chỗ chiếc piano trên sân khấu, không biết nói gì với người chơi đàn đang nghỉ ngơi, rồi nhanh chóng quay lại.
“Lát nữa chị ấy sẽ đàn, em đã nhờ chị ấy đàn cho chúng ta nghe rồi.”
Trình Tố khẽ ghé mắt nhìn về hướng sân khấu.
Không lâu sau, âm thanh nhẹ nhàng từ những phím đàn đen trắng vang lên, từng chút chảy xuôi trong lòng nghe rất êm dịu.
Chỉ có điều, tuy nghe cảm động nhưng lại như nhuốm màu sương sớm và phảng phất một nỗi buồn man mác.
Khác hẳn với lần đầu nghe của Trình Tố.
Anh quên tên bài nhạc nên hỏi Lộ Tri Nghi: “Thế khúc nhạc này tên gì?”
Lộ Tri Nghi đang đắm chìm trong âm nhạc. Lúc cô quay sang, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào mặt cô trông có đôi phần hư ảo.
“Em có thể gặp lại anh không.” Cô đáp.
Trình Tố cau mày, trái tim bỗng như bị véo nhẹ: “Gì cơ?”
“Là tên bài hát đấy ạ.” Nhoẻn cười, Lộ Tri Nghi dịu dàng nhìn anh: “May I See U Again.”