Hai người sau khi ăn tối xong, tay trong tay đi dạo ngoài bờ biển.
"Sao không nói gì hết? Còn giận?"
"Không".
"Vậy em làm sao?"
"Có phải ngay từ đầu chúng ta không nên thế này?"
Hắn dừng cước bộ, bản thân đột nhiên lại loé lên một tia sợ hãi.
"Em muốn nói gì?"
"Hay là...." Cậu không nhìn hắn để tránh bị bại lộ trạng thái cảm xúc của mình. Rồi lại nói: "Mình dừng ở đây đi. Anh đi tìm một nữa của anh, tôi đi tìm mảnh ghép của đời tôi".
"Em..có gan thì lập lại lần nữa".
Dù hắn có nói gì cậu cũng không nhìn.
"Tôi nói tụi mình từ nay về sau đừng liên quan gì nhau nữa".
"Nhìn anh. Hạ Tuấn Lâm! Anh nói em nhìn anh!"
Lúc này cậu bị hắn hai tay áp mặt buộc phải nhìn hắn, đối diện với hình ảnh này của hắn cậu lại cảm thấy đau lòng, tim nhói như kim đâm.
Hắn như vậy mà lại khóc.
Cậu đưa tay gạt nhẹ giọt nước mắt lăn trên má hắn, rồi gục đầu vào ngực hắn.Đừng vậy mà. Em chỉ đùa thôi, không phải thật. Xin lỗi".
Hắn ôm lấy cậu rồi nói:
"Anh rất sợ có một ngày, hai chúng ta sẽ phải quay trở về nơi bắt đầu. Em sẽ quên anh, dù là trước kia anh đối với em có điểm không tốt nhưng anh cũng không muốn em quên tất cả. Càng không muốn em không có ký ức về anh".
"Ngốc. Em nhất định sẽ không quên anh. Cho dù có thì linh cảm cũng sẽ tự động tìm đến anh. Thế nào hả?"
"Phải không?"
"Hạ Tuấn Lâm này nói được làm được".
Hắn cong khoé môi cười thật tươi, nét cười này hẳn sẽ dọa nhiều người hồn bay phách lạc. Trông hắn bây giờ hoàn toàn khác so với bình thường. Không phải là đại ca hắc bang gan to bằng trời, cũng không phải là tổng tài chiếm lĩnh 1/3 thị trường thế giới được người người kính nể. Mà chỉ đơn thuần là lão công không chức không quyền bên cạnh người quan trọng nhất đời mình.