CHƯƠNG 97: TRUY TÌM MANH MỐI
Tống Vĩnh Kỳ trầm mặc, thở dài một tiếng sau đó nói: “Nếu là phụ hoàng gây nên, bản vương đời này đều sẽ không tha thứ cho hắn.”
An Nhiên là Tôn nhi của hắn, nó mới chỉ có ba tuổi, một đứa bé cái gì cũng không hiểu, nên ở bên người cha mẹ mặc sức vui chơi, thế nhưng giờ lại cuốn vào bên trong trận phân tranh hoàng gia này.
Ôn Yến không ngủ lại được, trong lòng thình thịch đột nhiên nhảy loạn, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh.
Nàng rất sợ cái cảm giác này, cuộn tròn trong lồng ngực Tống Vĩnh Kỳ, nàng rất muốn tự mình đi tìm An Nhiên, theo dấu giacs mộng của nàng đi tìm bé.
Sau khi Tống Vĩnh Kỳ tỉnh dậy, lại tiếp tục đem người đi ra ngoài tìm kiếm khắp thành.
Ôn Yến ở trong phủ ngồi một hồi, nói với Thiên Sơn: “Ta muốn đi ra ngoài tìm An Nhiên.”
Thiên Sơn nói: “Chủ nhân có thể hạ lệnh để Phi Long phái người đi tìm, không cần thiết tự mình đi ra ngoài.”
Ôn Yến suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được, ngươi tới hạ lệnh, để Phi Long kêu người đi tìm An Nhiên.”
Thiên Sơn chắp tay lui ra: “Dạ!”
Thiên Sơn đi rồi, trong lòng Ôn Yến vẫn khó có thể yên ổn.
Nàng suy nghĩ một chút, thay đổi một thân xiêm y, mang theo Đầu Than, đi ra ngoài Vương Phủ.
Nàng ở cửa sau Trí Viễn Vương Phủ, cách không lấy một kiện quần áo của An Nhiên, cho Đầu Than ngửi một hồi, nói: “Đầu Than, chúng ta đi tìm An Nhiên, ta không biết An Nhiên ở nơi nào, ngươi phải giúp ta.”
Đầu Than tựa hồ nghe hiểu lời của nàng, dùng sức mà ngửi một hồi xiêm y của An Nhiên, sau đó lưng uốn cong dẫn Ôn Yến đi.
Đầu Than mang theo Ôn Yến hướng về đi đến Phương hướng thành Bắc. Thành bắc là khu vực khá là xa xôi kinh thành, có rất nhiều làng nghèo khó, dọc theo đường đi, khắp nơi đều là phòng ốc đơn sơ bùn gạch cùng nhà tranh, Ôn Yến không nghĩ tới dưới chân thiên tử phồn hoa, vậy mà cũng có địa phương nghèo khó cỡ này.
Đi tới vào buổi trưa, bầu trời lại bắt đầu trở nên âm trầm, trong nháy mắt, hoa tuyết liền bắt đầu phiêu dật mà xuống.
Ôn Yến lần nữa đạp ở trên tuyết, dưới bàn chân vang lên tiếng kẽo kẹt, có một sự thoải mái kỳ lạ.
Đầu Than cong lưng lên kêu loạn, vèo một tiếng liền vọt ra ngoài.
Ôn Yến trong lòng thình thịch nhảy lên một cái, cho rằng Đầu Than đã có phát hiện gì, gấp vội vàng đuổi theo.
Lại phát hiện Đầu Than ở trước cửa một nhà tiểu viện nông gia, hí hửng gặm một miếng thịt xương.
Ôn Yến ôm lấy Đầu Than, thở dài nói: “Đi cả một buổi sáng, ngươi cũng nên đói bụng, cũng là ta không tốt, không để ngươi ăn no đã mang ngươi đi ra.”
Nàng nhìn chung quanh một lần, dõi mắt nhìn lại nơi này đều là nhà tranh, ở phụ cận có tiểu hài tử nô đùa, cũng có vài phụ nhân nông gia đi ra thu quần áo, vừa thu quần áo vừa ở một bên lầu bầu: “Còn tưởng là ông trời thương xót, kết quả lập tức lại có tuyết, đây là là muốn lạnh người chết sao?”
Ôn Yến ôm Đầu Than đi trở về, nói: “Chúng ta tìm một tiệm ăn ăn một chút gì đi, ăn xong lại tiếp tục tìm.”
Hiện tại nàng không có đầu mối. Trước khi đi ra cửa, trong lòng còn có chút trực giác, hiện tại, cái trực giác kia đã biến mất không còn một mống. Hoàng Đế nếu như bắt được An Nhiên, chắc hẳn cũng sẽ không đưa tới nơi như thế này, đây rốt cuộc vẫn là cháu trai ruột của hắn, hiện nay hắn cũng chỉ có một người cháu An Nhiên này.
Nhưng mà, ngay lúc nàng xoay người đi mấy bước, trong lòng bỗng nhiên thình thịch địa đau đớn mấy lần, trong đầu dao động mạnh một hình ảnh, một khu nhà gạch xanh, tiếng khóc của một đứa bé nỉ non. Nàng ngồi xổm người xuống, nhắm mắt lại, cái phòng ốc kia dần dần rõ ràng lên, tường ngoài màu xanh, có một cây hoa mai vươn ra khỏi tường, ngoài cửa có buộc một con chó, trước cửa, có hai tên mặc trang phục người trông coi canh chừng.
Hình ảnh trong đầu biến mất, Ôn Yến đứng lên, liếc nhìn bốn phía, nơi này cơ bản toàn bộ đều là gian nhà tranh nhà gỗ cùng bùn gạch, không có màu xanh tường ngoài sân.
Nàng nhắm mắt lại, muốn lại nhìn thêm tình huống bốn phía của căn nhà kia, thế nhưng lại không thu hoạch được gì.
Nàng suy nghĩ một chút, đi tới chỗ người phụ nhân đang thu quần áo ngoài sân hỏi: “Vị đại tẩu này, ta muốn hỏi ngươi một chuyện!”
Phụ nhân kia đem quần áo ôm vào trong ngực, đến gần vài bước, hỏi: “Chuyện gì nha?”
Ôn Yến hỏi: “Ta muốn hỏi ngươi một chút, phụ cận nơi này có gian nhà có tường ngoài màu xanh hay không?”
Phụ nhân kia vén một sợi tóc trên trán, nói: “Chung quanh đây không có, ngươi đi thẳng về phía trước một hồi, đi tới Thạch thôn, gần bờ sông có một khu nhà, đó là sân người giàu có, tựa hồ tường ngoài là có màu xanh!”
Ôn Yến vui vẻ, liên tục nói cám ơn, sau đó ôm Đầu Than đi.
Đầu Than một đường đều vô cùng ngoan ngoãn, không kêu một tiếng, mặc cho Ôn Yến ôm nó đi.
Đi được ước chừng nửa canh giờ, rốt cục đi ra khỏi vùng thôn xóm này, cảnh sắc cũng dần dần trở nên hoang vu hơn, lá cây bốn phía cơ bản đều thưa thớt, cành cây ở trong gió rét run run.
Phía trước là một lối rẽ, hai bên trái phải, Ôn Yến chần chờ một chút, không biết nên đi bên trái hay là đi bên phải.
Bên trái đi tới một tên tiều phu đang cõng một cái rừu, Ôn Yến tiến lên hỏi: “Vị đại ca này, xin hỏi chung quanh đây nơi nào có một khu nhà có tường ngoài nhà màu xanh?”
Gã tiều phu kia ngẩng đầu liếc nhìn nàng một hồi, chỉ vào bên phải nói: “Ngươi hỏi chắc là biệt viện của Tiền viên ngoại có phải không? Từ bên phải đi thẳng khoảng chừng đi nửa canh giờ, liền có thể nhìn thấy.”
Ôn Yến nói tiếng cám ơn, sau đó theo hướng tiều phu chỉ đi về bên phải.
Gã tiều phu kia thấy nàng đi rồi, liếc nhìn chung quanh sau đó đè thấp mũ, tiếp tục đi về phía trước.
Ôn Yến trốn ở mặt sau tảng đá, chờ cái gã tiều phu kia đi rồi, mới lộ ra đầu ra. Vốn dĩ là nàng không có nghi ngờ gì thế nhưng trong nháy mắt cái gã tiều phu kia chỉ tay một cái, nàng nhìn thấy ngón tay của hắn thon dài trắng nõn, móng tay cũng sạch sẽ, một gã tiều phu đốn củi kiếm sống, tuyệt đối không thể có bàn tay trắng nõn như vậy.
Nàng bước nhanh đi về phía bên trái, sợ gã tiều phu kia quay đầu lại đuổi theo nàng, liền ôm Đầu Than chạy đi.
Khoảng chừng một khắc, nàng nhìn thấy một cái sông nhỏ quanh co khúc khuỷu, nàng dõi mắt nhìn về phía xa, quả nhiên thấy bên trái ngọn núi, bên dưới có một khu nhà tường ngoài màu xanh, cùng với hình ảnh mà nàng nhìn thấy giống như đúc.
Trong lòng nàng thình thịch nhảy loạn, rón ra rón rén tới gần ngôi nhà, nàng nằm nhoài lên mặt sau một khối đá lớn, lộ ra hai con mắt nhìn tình huống ở ngoài ngôi nhà. Bên ngoài ngôi nhà quả thực có hai tên hộ viện đang đi lại, nàng nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe, nghe được trong phòng có tiếng khóc của hài tử truyền đến, là An Nhiên, Ôn Yến gần như kinh ngạc muốn thốt lên thành tiếng, nhất định là An Nhiên, nhất định!
Nàng tuy rằng không có chính thức cùng An Nhiên từng ở, thế nhưng không biết tại sao, nàng vừa nghe thấy tiếng khóc này, liền nhận định đây là An Nhiên. An Nhiên là do nàng đỡ đẻ, lại nhận nàng làm nghĩa mẫu, ba năm nay, nàng khi rảnh rỗi đều sẽ nhớ tới An Nhiên, đó là một loại rất tình cảm kỳ quái. Tuy không có huyết nhục tình, nhưng có cảm thụ liền tâm.
Đầu Than rất ngoan ngoãn, nó đại khái cũng biết tình hình nghiêm trọng, vì lẽ đó trốn ở trong lòng Ôn Yến, lộ ra hai con mắt chó canh gác mà nhìn bên ngoài.
Ôn Yến suy nghĩ một chút, nhẹ giọng đối với Đầu Than nói: “Đầu Than, ngươi đi tới chỗ cửa sau, ở cửa sau làm ra chút tiếng vang thu hút sự chú ý của hai người kia, ta muốn lẻn đi vào!” Nàng tuy rằng chưa từng chính thức bay, thế nhưng nàng nhìn cao cái tường vây kia một chút, tin tưởng mình có thể bay vào bên trong.
Đầu Than tựa hồ thật sự có thể nghe hiểu nàng, từ trong lòng nàng thật nhanh chạy ra ngoài.
Nàng nằm nhoài sau tảng đá lớn, nhìn Đầu Than bỏ qua cửa lớn, đi về phía cửa sau.
Nàng lo lắng đề phòng chờ đợi, hết thảy sự chú ý đều đặt ở trên người hai người đang đứng ở cửa. Một lát sau, hai người kia cảnh giác liếc nhìn chung quanh một hồi, sau đó bước nhanh đi về phía cửa sau.
Ôn Yến nhìn thấy có cơ hội, vội vàng đứng lên, nàng nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng, phía sau tựa hồ có tồn tại một hơi thở xa lạ, nàng đột nhiên quay đầu lại, còn không nhìn rõ ràng người phía sau, liền cảm thấy đầu một trận đau đớn, nàng khó chịu kêu một tiếng, té xỉu xuống đất.
Không biết qua bao lâu, nàng chậm rãi tỉnh dậy, đau đớn sau não đã biến mất, nàng mở mắt ra, bốn phía một màu đen kịt, trên người nàng còn có một đoàn đồ vật vô cùng mềm mại, còn có âm thanh vô cùng oải đánh.
“An Nhiên?” Nàng nhẹ giọng kêu một tiếng.
Tay nhỏ bụ bẫm đặt trên cổ của nàng, ánh mắt nàng lóe lên, trong phòng nhất thời có một ngọn đèn sáng lên, cửa sổ khẽ mở ra, có một cơn gió thổi vào, thổi đến mức ánh sáng như hạt đậu dao động.
Hai tay nàng bị trói, tay nàng nhẹ nhàng co rụt lại, liền thoát khỏi buộc chặt, đưa tay ôm lấy bé con trước mặt.
An Nhiên mở to hai mắt nhìn nàng, bé con bị trói trụ hai chân, một thân bẩn thỉu, trên mặt tất cả đều là bùn, nàng ôm An Nhiên kiểm tra một chút, may là không phát hiện ngoại thương, chứng minh những người này cũng chưa từng có làm chuyện gì với nhóc.
An Nhiên hỏi: “Ngươi là ai?” Tiếng nói của nhóc bởi vì khóc thét quá độ, có chút khàn khàn, trong mắt vẫn kinh hoảng bất định.
Ôn Yến nhu hòa nở nụ cười, nói: “An Nhiên, ta là nghĩa mẫu của con, nghĩa mẫu là đến đưua con rời khỏi đây.”
An Nhiên miệng ngoạc ra ô ô khóc ròng nói: “Ta muốn gặp mẫu phi, ta muốn gặp mẫu phi.”
Ôn Yến che miệng của nó lại, nhẹ giọng nói: “Được, được, nghĩa mẫu dẫn con đi gặp mẫu phi, thế nhưng con phải đống ý với nghĩa mẫu, nhìn thấy cha mẹ mới có thể khóc, khóc là quyền lợi của con cái, thế nhưng hiện giờ có người xấu ở bên ngoài, chúng ta phải kiên cường.”
An Nhiên nháy nháy mắt to, kêu rên hai tiếng đồng ý.
Ôn Yến thả nhóc ra, có chút kỳ lạ tại sao không có người trông coi? Nàng thả An Nhiên xuống, lặng yên đi tới mặt sau cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một chút.
Phía bên ngoài cửa sổ là một gian nhà, trong sân có mấy người đang đi lại, ánh sáng trăng mờ ảo, nàng cũng không nhìn rõ ràng được dáng dấp những người kia.
An Nhiên nhớ tới thời điểm nàng bị đánh ngất xỉu là buổi trưa, hiện tại cũng đã là trời tối, nàng ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời một chút, tính toán bây giờ khoảng chừng là giờ tý.
Trong lòng nàng mơ hồ lo lắng, Tống Vĩnh Kỳ chắc hẳn đã không tìm thấy nàng, không biết sẽ gấp dấp tới mức nào.
Ôn Yến nhìn thấy mấy người kia từ từ đi tới, còn nghe được bọn họ nói chuyện âm thanh: “Ồ? Làm sao lại có ánh sáng?”
Ôn Yến bước nhanh xoay người lại, thổi tắt đèn, ôm An Nhiên nằm ở trên giường, ra hiệu An Nhiên không được lên tiếng.
An Nhiên tuy rằng chỉ có ba tuổi, thế nhưng không hổ là nhi tử Trí Viễn Vương gia, vô cùng thông minh, nhóc nhắm mắt lại, im lặng nằm.
Phía bên ngoài cửa sổ, có một người thò đầu vào, có người nhỏ giọng nói: “Nơi nào có ánh sáng? Ngươi hoa mắt rồi.”
Ánh sáng ngọn đèn này vốn là vô cùng yếu ớt, người kia khác ngượng ngùng nói: “Đại khái là ta nhìn lầm rồi.”
Bước chân lại dần dần đi xa, Ôn Yến âm thầm suy đoán thân phận của bọn họ, như nếu chỉ có mấy người này, ứng phó cũng không khó. Linh lực của nàng vận dụng vẫn chưa thành thạo, có lúc còn có thể mất linh, vì lẽ đó, cẩn tắc vô ưu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!