“Chỉ mong nàng nhất định phải ghi nhớ một điều rằng nàng chính là vợ của ta!” Chàng vẫn âm thầm lặp đi lặp lại câu nói ấy, trong lòng xót xa khôn nguôi.
Ôn Yến hát xong cũng cảm thấy lòng xót xa vô cùng.
Suốt đêm hôm đó, chàng thì nằm trên giường còn cô thì nằm trên cái sạp nhỏ, hai người thức trắng đêm không ngủ nhưng cũng không nói với nhau câu nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Gia Cát Minh đến, chàng ta kiểm tra vết thương cho Tống Vĩnh Kỳ rồi nói: “Tạm thời không được xuống giường, nếu không vết thương sẽ khó lành lại.”
Tống Vĩnh Kỳ thờ ơ nói: “Vết thương này lành thì vết thương mới lại xuất hiện.”
Ôn Yến ở bên cạnh nghe thấy nhưng không nói gì mà chỉ khẽ cau mày.
Gia Cát Minh lắc đầu: “Trong cung cử người hỏi thăm, nếu ngươi không nhanh chóng lành bệnh thì hoàng thượng và hoàng hậu sẽ lo lắng.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Gia Cát Minh, hỏi: “Ngươi đã sớm biết thân phận của nàng rồi phải không?”
Tối hôm qua chàng đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Gia Cát Minh và Ôn Yến nên đã nổi giận với chàng ta bởi nói gì thì cũng là bạn thân của nhau nhưng biết chàng luôn nhớ nhung Ôn Yến mà khi biết Ôn Yến đã trở về lại không nói với chàng tiếng nào, bạn thân cũng chỉ đến thế mà thôi.
Gia Cát Minh quay đầu nhìn Ôn Yến, Ôn Yến vẫn cúi đầu vân vê cây kim trong tay, đó là cây kim dài mà cô đặt vào áo lót để tự vệ, không dễ gì lấy ra, có điều lúc này, chân tay của cô luống cuống lại còn xách theo không ít đồ nên không biết phải để hai tay vào đâu.
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng thốt lên: “Đừng nhìn nàng ấy nữa, nàng ấy chỉ là một người câm mà thôi.”
Gia Cát Minh thở dài một tiếng: “Biết thì sao? Nói cho cậu biết để làm gì?”
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói với Ôn Yến: “Ngươi ra ngoài đi, bản vương không muốn nhìn thấy ngươi.”
Ôn Yến không biết nói gì đành quay lưng rời đi.
Gia Cát Minh lắc đầu: “Ngươi hà tất phải tức giận với nàng ấy?”
Tống Vĩnh Kỳ sẵng giọng nhìn Gia Cát Minh, chàng vẫn chưa quên được ánh mắt của Gia Cát Minh khi nhìn Ôn Yến suốt những ngày qua, chàng biết chỉ cần là chuyện liên quan đến Ôn Yến, chàng liền trở nên ích kỷ.
Gia Cát Minh thản nhiên nhìn chàng: “Ngươi không cần phải đóan già đoán non nữa, đúng là ta thích nàng ấy.”
Tống Vĩnh Kỳ lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc ngươi cũng chịu thừa nhận rồi, ngươi không nói cho bản vương biết là vì sự ích kỷ của ngươi!”
Gia Cát Minh lắc đầu: “Ta không nói cho ngươi biết là vì đã biết quan hệ giữa nàng ấy và Chung Phục Viễn từ lâu rồi.” Chàng ta đem chuyện ngày đó nhìn thấy Chung Phục Viễn và Ôn Yến vô cùng thân thiết trong phòng Ôn Yến kể lại cho Tống Vĩnh Kỳ biết, chàng ta che giấu tư tâm của mình, là bởi vì, chàng ta không muốn đánh mất tình bạn này.
“Ngươi cũng thừa biết mà, ba năm trước, nàng ấy đã quen biết Chung Phục Viễn, xe đẩy mà nàng ấy đưa cho ngươi cũng chính là do Chung Phục Viễn làm.” Gia Cát Minh hơi tàn nhẫn khi nói vậy.
Sắc mặt của Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên trắng bệch, hai mắt tối sầm.
“Ý của ngươi là ngay từ lúc bắt đầu, bản vương đã bị nàng ấy lừa gạt, đúng không? Nàng ấy chưa từng thích bản vương.” Tống Vĩnh Kỳ cười nhạo: “Đúng là vậy rồi, bản vương còn tưởng rằng nàng ấy một lòng một dạ với bản vương.”
“Kỳ, nàng ấy không lường gạt ngươi, ngươi đừng quên rằng nàng ấy không phải là Dương Bạch Lan, không phải là Vương phi của ngươi.” Gia Cát Minh cau mày nói.
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng cười khẩy: “Đúng vậy, cũng nhờ ngươi đã thức tỉnh ta, ngươi là người ngoài nên có thể nhìn thấu mọi chuyện. Nếu nàng chưa từng là vương phi của bổn vương thì một khi ngươi đã thích nàng, ngươi cứ mặc tình theo đuổi.”
Gia Cát Minh lắc đầu: “Từ trước đến nay, chuyện gì ta cũng nhường cho ngươi, chắc ngươi cũng biết, trong lòng ta luôn ghi nhớ tình bạn của chúng ta!”
Tống Vĩnh Kỳ đang muốn mỉa mai lại thì Ôn Yến đẩy cửa vào, cô vẫn trưng ra bộ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ta đã sớm được gả cho người ta làm vợ thì Cát đại phu có theo đuổi, ta cũng sẽ không bao giờ ngoại tình.”
Gương mặt của Tống Vĩnh Kỳ cứng đơ còn trong đầu thì trống rỗng, trong lòng là một mớ hỗn độn.
Chàng tuy trong lòng thì đau đớn khôn nguôi nhưng ngoài miệng thì lại cay nghiệt chì chiết: “Nếu nàng đã thành thân thì quay lại để làm gì? Ngược lại bản vương sẽ coi như nàng đã chết mất xác rồi, và nàng hãy tự sinh tự diệt bên ngoài là được.”
Ôn Yến ngước mắt nhìn chàng nhưng trong ánh mắt ấy đang ẩn chứa điều gì thì không ai biết được: “Thiếp đã nói rồi, chân của chàng còn phải chữa trị nửa tháng nữa mới khỏi.”
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói: “Không cần, nàng có thể đi được rồi.”
Ôn Yến nhíu mày: “Thiếp hy vọng chàng sẽ không hành động theo cảm tính.”
“Bản vương rất bình tĩnh và càng không hành động theo cảm tính, Ôn Yến, bản vương cũng chưa từng yêu thích gì nàng cả, sở dĩ ba năm nay bản vương đối xử với nàng như vậy là bởi vì bản vương luôn nghĩ rằng mình chính là người đã hại chết nàng, nhưng nếu đã không phải như vậy thì bản vương không cần phải… Hổ thẹn, nàng cũng chẳng mắc nợ bản vương mà bản vương cũng không thiếu nợ gì nàng cho nên không cần nàng phải ở lại chữa trị cho bản vương.” Tống Vĩnh Kỳ nhắm hai mắt lại, khẽ nói với Gia Cát Minh: “Gia Cát, hãy bảo nàng ấy lập tức rời khỏi vương phủ, bản vương không muốn nhìn thấy nàng ấy nữa.”
Gia Cát Minh đứng dậy, quay sang nhẹ nhàng nói: “Hay nàng cứ ra ngoài trước đi, để ta nói chuyện với hắn xem sao.”
Ôn Yến lắc đầu: “Ta không đi!”
Tống Vĩnh Kỳ cười khẩy: “Tại sao nàng lại mặt dày như vậy chứ? Đuổi mà vẫn không đi sao? Nàng còn biết xấu hổ là gì không? Hãy quay về chui vào lòng phu quân của nàng rồi cùng nhau sống hạnh phúc, đừng bao giờ quay lại đây trêu chọc bản vương nữa.”
Gia Cát Minh nhíu mày, mở miệng định nói gì đó nhưng Ôn Yến lại mở cửa đuổi khách: “Gia Cát, ngươi hãy ra ngoài đi.”
Gia Cát Minh có chút lo âu nhìn cô nhưng Ôn Yến lại nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương chàng ấy đâu.”
Gia Cát Minh đành gật đầu rồi liếc mắt nhìn Tống Vĩnh Kỳ: “Hãy bình tĩnh mà nói với nhau.” Nói xong liền quay đi.
Ôn Yến đóng cửa lại rồi chầm chậm đi về phía chàng, khi đến trước giường, cô liền hỏi: “Tống Vĩnh Kỳ, chúng ta nhất định phải đối đầu với nhau gay gắt vậy sao?”
Trong ánh mắt của Tống Vĩnh Kỳ lóe lên một tia đau xót, không nổi giận mà chỉ cười: “Vậy ngươi nghĩ chúng ta nên đối xử với nhau thế nào đây?”
Ôn Yến cầm cây kim trong tay, nhân lúc chàng đang nói chuyện liền đâm vào huyệt vị phía trên đan điền của chàng nhanh như chớp để khống chế nội lực của chàng, xong đâu đó cô lại tiếp tục châm kim để phong bế kinh mạch khiến toàn thân chàng bất động, ngay cả nói cũng không thể nói được mà chỉ có thể đảo mắt nhìn.
Ôn Yến vén quần của chàng lên, vết thương trên đùi chàng vẫn thế, vẫn đập vào mắt, đâm vào tim cô, cô cố gắng trấn tĩnh lại rồi liên tục châm mười sáu cây kim lên hai chân chàng, sau đó châm vào huyệt Bách Hội và huyệt Dũng Tuyền.
Châm cứu bằng kim phải đợi mười lăm phút sau mới được rút kim ra nên Ôn Yến ngồi xuống, nhìn chàng đỏ mặt tía tai vì tức giận còn ánh mắt thì như bốc lửa, cười cười: “Trừng cái gì? Biết võ công thì có gì to tát chứ, chỉ cần một cây kim nhỏ ta cũng có thể thu phục được chàng.”
Thấy chàng vẫn tức giận khôn nguôi, Ôn Yến đành thở dài, không chế nhạo nữa mà tỏ vẻ nghiêm nghị nói: “Thân thể là của chàng mà chàng còn không thương tiếc thì còn trông mong ai yêu thương chàng nữa đây?”
Ánh mắt của chàng trừng lớn như cái chuông đồng, nếu ánh mắt có thể bắn ra lửa thì có lẽ Ôn Yến đã bị cháy rụi lâu rồi.
Ôn Yến lặng lẽ thở dài: “Thôi, ta không chọc tức chàng nữa, nửa tháng này, chúng ta phải sống với nhau thật hòa thuận, được không? Chúng ta đã bỏ lỡ ba năm rồi, có lẽ sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, lẽ nào chàng lại nhẫn tâm giận ta mãi để rồi chúng ta lại lãng phí thêm nửa tháng nữa sao?”
Châm cứu cho chàng mà chàng lại vừa tức giận trừng mắt với cô, vừa muốn há mồm mắng cô thế nhưng cô vẫn cúi xuống hôn chàng: “Thiếp nói thiếp đã được gả làm vợ người ta từ lâu là bởi vì ba năm trước thiếp đã tự xem mình là vợ của chàng rồi.”
Tống Vĩnh Kỳ hấp háy đôi mắt, không tin nhìn cô.
Ôn Yến lệ lưng tròng, nói: “Kỳ, thiếp là người đã chết, có thể sống lại lần nữa đã là ông trời rộng lòng ban ân rồi, sớm muộn gì thiếp cũng phải ra đi. Thiếp đi không phải là vì thiếp nhẫn tâm bỏ rơi chàng mà là có một số chuyện, thiếp không thể tự mình quyết định được.”
Tống Vĩnh Kỳ hỏi: “Vậy cớ gì nàng phải rời đi? Rốt cuộc nàng là ai? Tại sao phải nhập hồn vào thi thể của Lạc Y? Và tại sao lại phải rời đi?”
Ôn Yến buồn bã nói: “Thiếp chỉ là một hồn ma từ vùng thời không khác lạc đến đây, ban đầu nhập vào Lạc Y, thiếp cũng nghĩ rằng mình có thể sống lại, tuy nhiên chàng có còn nhớ những lần trước khi thiếp bị thương không, khi ấy lúc nào cũng vô duyên vô cớ lành lặn rồi lại vô duyên vô cớ tái phát, vết thương thối rữa không cách nào khỏi hẳn không? Đó là bởi vì ta và thân thể của Lạc Y không hợp nhau. Sau khi chết ta đã ký gởi vào một thân thể khác nhưng chàng xem…” Cô kéo váy rồi vén ống quần lên để chàng xem vết thương trên hai chân cô: “Lần này cũng giống như lần trước, vết thương của thiếp không thể lành hẳn và thiếp cũng không cảm thấy đau đớn gì cả, dù bây giờ chàng có lấy dao chém thì thiếp cũng không cảm thấy đau chút nào.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn vết thương khiến người ta nhói lòng của nàng, hoảng sợ hỏi: “Cuối cùng nàng sẽ thế nào?”
Ôn Yến khổ sở lắc đầu: “Thiếp sẽ chết.”
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu, cất giọng run run: “Không thể nào, nhất định sẽ có cách mà.”
“Không có cách nào đâu, ngay cả sư phụ của thiếp cũng không có cách.”
“…” Sự hoảng sợ hiện rõ trong mắt chàng: “Sau khi nàng chết có thể tìm một cơ thể khác để nhập vào không?”
Ôn Yến lắc đầu: “Sự bất quá tam, sư phụ thiếp đã nói, nếu thân thể này không giữ được linh hồn của thiếp, thì sẽ không còn cơ hội mượn xác nhập hồn nào khác nữa.”
Tống Vĩnh Kỳ giơ tay giữ chặt lấy cô rồi hoảng loạn nói: “Sư phụ của nàng là cái thá gì chứ? Thiên hạ này có biết bao nhiêu người tài giỏi, những gì sư phụ nàng nói là đúng sao? Bản vương không tin, bản vương thật sự không tin, chúng ta vào cung tìm quốc sư, nếu ông ấy đã biết nàng là cô gái đến từ thế giới khác thì nhất định sẽ có cách giúp nàng.”
Nếu còn nói nữa thì sẽ xảy ra cãi vã nên Ôn Yến giơ tay ấn chàng xuống, giận lẫy: “Đừng lộn xộn nữa Kỳ, nếu chàng còn như vậy thì nửa tháng nữa thiếp sẽ đi thật đó.”
Tống Vĩnh Kỳ lập tức buông hai tay ra, giật mình nhìn cô: “Được, bản vương không lộn xộn nữa, nàng không được đi.”
Ôn Yến thở dài: “Lần nay quay về, thiếp còn nghĩ rằng các chàng sẽ không biết thiếp là ai và thiếp chỉ muốn chữa khỏi cho chàng rồi đi. Có điều thấy chàng như vậy thiếp làm sao nhẫn tâm ra đi đây? thiếp phân vân không biết nói với chàng những chuyện này liệu có đúng hay không nữa. Nói chung, thiếp muốn chàng hãy đồng ý với thiếp một chuyện, dù kết cục của thiếp có ra sao đi nữa thì chàng cũng phải bình tĩnh tiếp nhận, không được giống như trước kia, nếu không hồn phách của thiếp sẽ không ra đinh thanh thản được.”
Tống Vĩnh Kỳ che miệng cô lại: “Nàng đừng nói nữa, nàng nói những điều này, trong lòng bổn vương rất sợ.”
Ôn Yến lẳng lặng nhìn chàng, con ngươi thấm ướt.
Nàng nhẹ nhàng dựa vào vai chàng, im lặng không nói tiếng nào.
Tống Vĩnh Kỳ giơ tay ôm lấy nàng vào lòng, trong mắt chàng ngập tràn sự bất an. Những chuyện đã xảy ra từ hôm qua tới giờ đã khiến chàng như từ địa ngục bay lên thiên đường rồi lại từ thiên đường rớt xuống địa ngục còn hiện tại thì chẳng khác nào đang lơ lửng giữa thiên đường và địa ngục.
Chàng lẳng lặng nói: “Bất kể ra sao đi nữa thì từ nay về sau, bản vương cũng sẽ không để nàng một mình đối mặt với mọi chuyện nữa đâu, dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì bản vương cũng sẽ ở bên cạnh nàng, sống chết cũng không rời.”
Đổi lại là ba năm trước thì Ôn Yến sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc vì lời hứa này của chàng. Thế nhưng, lúc này đây khi nghe những lời ấy cô chỉ còn lại cảm giác lo sợ mà thôi.
Cô không muốn chàng cùng sống cùng chết với cô, cô chỉ muốn chàng sống thật tốt. Cô chỉ là một cô gái đến từ thế giới khác, lẽ ra không nên trêu vào chàng, nếu không có cô thì tánh mạng của chàng sẽ không lạc khỏi quỹ tích ban đầu, có thể đăng cơ làm vua cũng có thể làm thân vương hết đời này và cưới ba hoặc năm người thiếp xinh đẹp, sống hạnh phúc mỹ mãn suốt đời.
Nhưng giờ đây, có làm gì đi nữa chàng cũng không thể quay về cuộc sống như lúc trước nữa rồi.
Mà lúc này Ôn Yến đã ý thức được tất cả mọi chuyện nên cũng không lên kế hoạch sau này cho chàng nữa, tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra ngoài ý muốn, cô không biết con đường đang chờ cô phía trước sẽ gập ghềnh như thế nào, cô không thể thăm dò nên chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.
Có Ôn Yến bầu bạn nên tâm trạng của Tống Vĩnh Kỳ đã tươi sáng hơn nhiều, vết thương cũng khôi phục rất nhanh.
Còn Ôn Yến, lại dọn nhà lần nữa.
Khi trở lại phủ tướng quân, cô đã nói với Chung Phục Viễn chuyện này, Chung Phục Viễn có chút buồn bực: “Lúc trước ngươi quay về mai danh ẩn tích cùng vì lý do này sao?”
Ôn Yến cũng rất phiền muộn: “Ta không có mai danh ẩn tích, chẳng qua mọi chuyện không đi theo chiều hướng như ta nghĩ nên ta cũng hết cách.”
Chung Phục Viễn nói: “Bây giờ cô lại ở cùng với hắn, ngươi có nghĩ đến cảnh sau khi cô chết đi thì hắn sẽ như thế nào không? Ngươi chớ quên những chuyện mà hắn ta đã làm suốt ba năm nay sao, chẳng khác nào một tên điên, tuyệt đối là một tên điên.”
Ôn Yến ngồi trên ghế, hất hàm nói: “Khi ấy ta chẳng nghĩ xa được như vậy, chẳng qua ta cảm thấy thời gian không còn nhiều nữa nên muốn sống hạnh phúc với chàng trong những ngày còn lại.”
“Lúc ngươi cần hồ đồ thì không hồ đồ, lúc không cần thì lại hồ đồ. Tống Vĩnh Kỳ cũng vậy, sau này sẽ có lúc hắn phải khóc.” Chung Phục Viễn tức giận nói.
“Này, đừng ác độc như vậy được không? Có lẽ ta sẽ không chết đâu? Có lẽ sẽ giống như chàng nói, sẽ có một thần tiên nào đó cứu ta để ta và chàng có thể sống đến khi đầu bạc răng long.” Ôn Yến giả vờ lạc quan nói.
“Nghe nói, sư phụ ngươi chính là thần tiên, nếu không có ông ấy cho ngươi một viên linh châu thì ngươi đã chết từ lâu rồi.” Chung Phục Viễn ngồi trước mặt cô, nhấn nhá từng câu từng chữ: “Dù kết cục có thế nào đi nữa thì chúng ta vẫn nên chuẩn bị kỹ càng, ta nghe người ta nói Gia Cát Minh từng nghiên cứu chế tạo một loại thuốc, có thể làm cho người ta quên đi những chuyện từng xảy ra, hay là chờ ngươi sắp chết ta sẽ cho hắn uống loại thuốc đó.”
Ôn Yến lắc đầu: “Ngươi bị ấm đầu hả, nếu thật sự có loại thuốc này thì Gia Cát đã cho chàng ấy uống từ lâu rồi, làm gì có chuyện để cho chàng ấy chịu khổ suốt ba năm nay chứ?”
Chung Phục Viễn nhún vai: “Nói thật, ta nghĩ Gia Cát Minh cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì đâu bởi vì hắn thích ngươi.”
“Thích ta thì là kẻ xấu sao? Ta nghĩ những người thích ta đều là người tốt. Nhưng ngươi thì chẳng phải là người tốt đẹp gì, còn không nhanh giúp ta thu dọn đồ đạc đi? Còn nấn ná thì lát nữa trời sẽ mưa to đó, không hiểu sao hôm nay lại như thế nữa, cứ như trời bị khoét mất một góc vậy ngày nào cũng mưa.” Ôn Yến rầu rĩ nhìn sắc trời, chạng vạng ngày hôm qua vừa mới hửng nắng được một chút giờ sắc trời lại tối sầm rồi. Mùa thu đáng lẽ phải khô ráo chứ, sao lại mưa nhiều như vậy nhỉ?
“Ngươi cũng chẳng có đồ đạc gì nhiều, chỉ có hai túi quần áo để thay đổi thôi mà, được rồi, áo lót mà ngươi tự chế đem đi giặt rồi, chưa có khô, ngươi đừng mang theo, ngày mai ta sẽ mang sang cho ngươi. Chung Phục Viễn nói.
“Ngươi giặt giúp ta hả?” Ôn Yến trợn mắt líu lưỡi.
Chung Phục Viễn cốc đầu cô: “Ngươi đừng có nằm mơ, ta là loại người đi giặt đồ lót cho phụ nữ sao? Hơn nữa, quần của ngươi còn dính “dì cả”, còn “dì cả” của ngươi sao đến lâu vậy mà vẫn chưa đi, hay ngươi đi khám xem sao? Cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ chết vì bị mất máu.”
Ôn Yến đá chàng ta một cước: “Đồ tâm thần nhà ngươi, để ý tới chuyện đó của người ta làm gì hả? Vứt ngay cái ý tưởng ngu ngốc đó của ngươi đi, ta là đại phu rồi còn đi xem đại phu gì nữa? Chẳng qua chỉ là hiện tượng bài xích giữa linh hồn và thể xác mà thôi.”
Chung Phục Viễn bất đắc dĩ nói: “Ta không muốn để ý cũng không được, những miếng vải bông mà ngươi may đều được dùng hết rồi.”
Ôn Yến tức giận nói: “Thôi đi, ta không muốn lải nhải với ngươi những chuyện này, xấu hổ chết đi được, đi thôi.” Cô tiện tay vác cái bao lên: “Ngươi bảo với Tiểu Hoa ngay mai mang đồ lót của ta sang đó nhé, còn nữa, bảo Tiểu hoa may thêm cho ta mấy miếng vải bông nữa rồi ngày mai tiện thể mang sang cho ta luôn, muốn sống qua những ngày này đành phải làm vậy thôi, “dì cả” mà đã đến thì sẽ ở lỳ cả nửa tháng trời mới chịu đi.”
“Có muốn đưa Thán Đầu và Chủ Nhiệm Mao theo không?”
“Không mang theo đâu, ngươi cứ để lại mà nuôi, dù sao ngươi cũng sống một mình nên ngươi cần bọn chúng hơn ta.” Ôn Yến nói xong liền vác túi lên đi thẳng một lèo không quay đầu lại.
Chung Phục Viễn ngồi trên ghế ngẫm nghĩ, cô đơn sao? Đúng vậy, đúng là rất cô đơn, câu nói cuối cùng của Ôn Yến đã nói trúng tâm sự của chàng rồi, đúng là không biết phải sống sao cho qua ngày đoạn tháng.
Lại quay về sống trong Chỉ Nghi Các, Ôn Yến thầm cảm thán, hai lần sống lại, cô đều đến đây, nơi này giống như nhà của cô vậy.
Thương thế của Tống Vĩnh Kỳ cũng đã đỡ, chàng để Ôn Yến sống tại Chỉ Nghi Các còn mình thị dọn đến Thu Lăng Các ở sát vách, để tiện gặp nhau.
Nhu Phi đã đến thăm Ôn Yến, nàng ta cho rằng Ôn Yến vào Chỉ Nghi Các ở là để chữa bệnh cho Tống Vĩnh Kỳ nên mới đến cảm ơn Ôn Yến, đồng thời nói với cô nếu có cần gì cứ nói, đừng khách sáo. Nhu phi làm vậy thật sự khiến Ôn Yến cảm thấy hơi áy náy.
Tống Vĩnh Kỳ sau khi khỏe lại liền dẫn Ôn Yến đến chỗ Khanh Nhi xem bệnh.
Đây là lần đầu tiên Ôn Yến được gặp Khanh Nhi.
Nơi ở của Khanh Nhi hơi ẩm ướt, bởi vì bên ngoài có một cái hồ, thêm vào đó mấy ngày gần đây mưa to nên không khí quanh đây cũng ẩm thấp hơn.
Vừa nhìn thấy Khanh Nhi, Ôn Yến liền ngơ ngẩn cả người, mãi một lúc lâu vẫn chưa tỉnh lại.
Trên đời này có cô gái xinh đẹp như vậy sao? Gương mặt của nàng ấy, trên toàn bộ gương mặt không thể tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào, một chi tiết không hoàn hảo dù là nhỏ nhất cũng không có, sóng mũi tinh tế, đôi môi không dày không mỏng, cong lên rất đẹp, chân mày rậm phúc hậu, nhưng làn da thì lại hơi tái nhợt, trắng bệch gần như trong suốt, đây là do lâu ngày không được nhìn thấy ánh mặt trời.
Ôn Yến không kềm được than một câu hồng nhan bạc phận, Tống Vĩnh Kỳ hỏi: “Muội ấy đã hôn mê hơn bốn năm rồi, mỗi ngày đều chỉ dựa vào bát súp kéo dài tánh mạng, ngày xưa muội ấy cũng có da có thịt lắm nhưng bây giờ thì gầy như da bọc xương, trông rất đáng thương.”
Ôn Yến kiểm tra xong liền phát hiện vì não bộ thiếu oxy nên mới hôn mê, may mà mấy năm nay vẫn dùng nhân sâm cho nên những bộ phận khác của cơ thể vẫn chưa bị tổn thương sâu.
Chỉ châm cứu không thôi thì chưa chắc sẽ trị khỏi mà còn phải dùng thêm những phương thuốc khác nữa.
Ôn Yến nói: “Thiếp cần phải thương lượng với Gia Cát một chút mới được, chàng cũng đừng nôn nóng quá, trời không tuyệt đường người đâu.”
Tống Vĩnh Kỳ nắm tay cô, nói khẽ: “Vì chuyện này mà bản vương luôn hổ thẹn đối với muội ấy, mỗi khi đi ngủ đều nghĩ đến muội ấy và cảm thấy trong lòng rất bất an.”
Ôn Yên an ủi chàng: “Không ai muốn như vậy cả, kỳ thực, trong ký ức còn sót lại trong đầu ta của Lạc Y, thì cô ấy thật sự không phải là người đã đẩy Khanh Nhi xuống hò.”
Ánh mắt của Tống Vĩnh Kỳ thoắt sáng thoát tối, chàng nhìn cô một lúc lâu rồi mới chậm rãi đáp lời: “Bản vương tin tưởng nàng, có điều bản vương khó mà chấp nhận được chuyện ấy bởi nếu không phải Lạc Y, thì người đó nhất định là Lạc Phong.”
Ôn Yến hoảng sợ: “Tại sao chàng lại nói như vậy?”
“Bởi vì…” Tống Vĩnh Kỳ đang định nói thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân vang lên bên ngoài nên chàng ngừng nói và kéo Ôn Yến lui ra phía sau một bước, sau đó ngóng ra cửa.
Là Nhu phi dẫn theo hai thị nữ tới, nàng ta thấy Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ liền thoáng chút giật mình: “Vương gia và Ôn đại phu cũng ở đây sao.”
“Tại sao nàng lại ra ngoài? Gia Cát nói sức khỏe của nàng rất yếu, phải ở trong phòng nghỉ ngơi thêm mà.” Tống Vĩnh Kỳ nhìn nàng ta, cau mày nói.
Nhu phi mỉm cười: “Thiếp đến giúp Khanh Nhi lau mình, để các nàng ấy hầu hạ, thiếp không an tâm.”
“Vất vả cho nàng rồi!” Sắc mặt của Tống Vĩnh Kỳ hơi kỳ lạ.
Ôn Yến nói: “Vậy ta đi tìm Gia Cát đây, Vương gia hãy ở đây với nương nương đi.”
Nhu phi nhìn Ôn Yến, hỏi: “Ôn đại phu, bệnh của Khanh Nhi có thể chữa khỏi hay không?”
Ôn Yến thành thật trả lời: “Tạm thời vẫn chưa dám đưa ra chẩn đoán nhưng ta hy vọng là sẽ chữa khỏi.”
Nhu phi thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ mỉm cười nói: “Vậy thì tốt quá!”
Ôn Yến quan sát Nhu phi và hoàn toàn không cách nào liên hệ nàng ta với chuyện lúc trước được, một người từng kiêu ngạo và đanh thép mà giờ đây lại dịu dàng và ôn hòa như vậy.
Trời vẫn mưa to suốt ba ngày ba đêm, Ôn Yến bung một chiếc ô bằng giấy dầu ra che mưa trở về Chỉ Nghi Các, rồi ra lệnh cho Tiểu Tình đi mời Gia Cát Minh và mời ngự y trong phủ đến, ba người cùng nhau thảo luận về tình hình của Khanh Nhi.
Cuối cùng, ba người quyết định dùng phương pháp châm cứu của Ôn Yến, còn Gia Cát Minh và ngự y sẽ nghiên cứu phương thuốc, hy vọng hai bút cùng vẽ sẽ có hiệu quả.
Lúc mới bắt đầu trị liệu, Nhu phi hầu như đều tới thăm mỗi ngày, khi Ôn Yến trị liệu xong mà vẫn chẳng có hiệu quả gì, nàng ta trông có vẻ rất lo lắng.
Ôn Yến nghĩ nàng ta không giống như những gì Tống Vĩnh Kỳ đã nói, bởi vì nếu nàng ta đẩy Khanh Nhi xuống hồ thì sẽ lo sợ việc Khanh Nhi tỉnh lại chứ không thể lo vì Khanh Nhi không thể tỉnh lại được.
Hôm đó là ngày Tống Vĩnh Kỳ vào triều, sau khi trở về, chàng liền rầu rĩ cả ngày.
Ôn Yến vì phải chữa trị cho Khanh Nhi nên cũng chẳng để ý đến chàng, mãi đến khi ăn cơm tối mà vẫn không thấy chàng ra mới đến Thu Lăng Các tìm.
Tống Vĩnh Kỳ đang đứng dưới hành lang ngắm mưa bây lất phất thì thấy Ôn Yến đến nên vẫy tay tươi cười nói: “Trời mưa to như vậy mà nàng cũng đến sao?”
Ôn Yến tiến tới cạnh bên, cầm tay chàng, lo âu hỏi: “Chàng có chuyện gì vậy? Sau khi trở về từ buổi chầu hôm nay, trông chàng không được vui, lẽ nào trong lúc lên triều đã xảy ra chuyện gì chăng?”
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu: “Đừng nghĩ bậy, đang là thời kỳ thái bình thịnh thế làm sao có chuyện gì được?”
Ôn Yến thở dài: “Có phải là vì trận mưa to không cách nào ngưng này không?”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô, trong mắt toát lên sự ưu thương: “Đúng là không thể giấu nàng chuyện gì được.”
Ôn Yến cười cười: “Kể từ lúc thiếp hồi cung, trời cứ mưa mãi không ngừng, thiếp dù sao cũng là cô gái đến từ thế giới khác mà quốc sư đã từng phán nên dĩ nhiên cũng chính là hồng nhan họa thủy.”
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa nghi ngờ đến nàng nhưng hôm nay phụ hoàng triệu tập ta đợi ở ngự thư phòng để thương nghị việc này, quốc sư nhắc lại chuyện xưa của nàng, nói nàng bị chết oan, nên mới dẫn đến việc ông trời oán hận.”
Ôn Yến ngạc nhiên: “Vậy phải làm sao?”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô, trông vẻ mặt thì như có điều gì khó nói.
Tống Vĩnh Kỳ bất đắc dĩ nói: “Quốc sư nói, phải lập bản vương làm thái tử, phong vương phi Ninh An ngày trước làm thái tử phi, như vậy mới có thể an ủi được vong hồn linh thiêng của vương phi An Ninh ở trên trời.”
Ôn Yến ngạc nhiên: “Vậy… Ông ấy là muốn giúp chàng hay muốn hại chàng vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!