Kinh Mặc đắc ý rời đi. Nàng xác định Chu thị đã bị phán tội tử hình ở chỗ của Hứa Tư An, bất kể vì bí mật mà nàng ta biết được hay đứa trẻ trong bụng nàng ta đều quyết định Hứa Tư An sẽ không để cho nàng ta có cơ hội sống sót.
Đương nhiên, dựa theo hiểu biết của nàng về Hoàng thượng ngu ngốc Tử Húc này, khi hắn ra tay tuyệt đối sẽ không quên mượn gió bẻ măng.
Từ giờ trở đi, Thành Vương phủ thật sự phải tuyệt đối đề phòng.
“Công chúa, ngài làm vậy là cứng rắn biến ngài và Thành Vương phủ thành bia ngắm của hoàng đế Tử Húc Quốc. Ngài làm vậy vì gã đàn ông thay lòng đổi dạ kia có đáng không?”
Kinh Mặc không ngờ Lãnh Tố có thể nghĩ đến điều này. Nàng chỉ nhìn Lãnh Tố cười chứ không trả lời.
Trong lòng Lãnh Tố, mình làm gì cũng không đáng vì người đàn ông kia không tốt với mình, nhưng trong lòng nàng lại thấy mình làm bất cứ chuyện gì cho Hứa Kế Thành đều đáng giá. Bởi vì hắn đã ở trong tim mình nhiều năm, cho dù mình đã chuẩn bị xóa hắn ra khỏi trái tim, nàng cũng không oán không hối hận với những gì mình làm lúc này.
“Công chúa, Thành vương này có gì tốt để ngài phải làm mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy? Thái Thượng Hoàng và lão môn chủ chắc chắn sẽ đau lòng.”
Kinh Mặc quay đầu, đau lòng nhìn Lãnh Tố và chậm rãi nói: “Muội đã biết tình hình ở Thương Nam Châu, sợ rằng hắn sẽ thu xếp cho những hộ vệ dẫn theo đi ra cứu người, nếu bên ta không thu hút sự chú ý của hoàng thượng, có lẽ hắn sẽ gặp phải kẻ địch từ hai phía trước và sau. Sức khỏe của hắn vốn đã không tốt…”
Kinh Mặc nói ra đều là những lời lo lắng, cho dù nàng đã nhiều lần tự nói với mình là người đàn ông này ddã làm mình thất vọng, nhưng lúc biết rõ hắn đang gặp nguy hiểm, nàng lại không có cách nào khoanh tay đứng nhìn được.
“Công chúa, có phải ngài thật sự thích Hứa Kế Thành không? Hắn có gì tốt chứ? Ngoài vẻ ngoài đẹp trai ra, tính tình kỳ quái, không có điểm nào đáng khen cả.” Lãnh Tố thấy Kinh Mặc nói xong lại đi về phía trước, nghi ngờ trong lòng hình như đã giải đáp nhưng bản thân nàng cũng không tin vào đáp án này.
“Muội tưởng ta bị sắc đẹp mê hoặc à…” Kinh Mặc khẽ than thở.
Năm đó ở Nam Cảnh, khi lần đầu tiên mình nhìn thấy hắn chính đã bị đôi mắt hắn thu hút. Trong đôi mắt sáng như sao là sự kiên định hiếm có ở tuổi của hắn, trong nháy mắt đã chinh phục trái tim của Kinh Mặc.
Từ đó về sau, nàng luôn quan tâm tới mọi chuyện của hắn, cam tâm tình nguyện tham gia vào tính toán của hắn, làm thê tử của hắn.
Lãnh Tố không ngờ Kinh Mặc sẽ thừa nhận mình bị sắc đẹp mê hoặc… Lý do này cũng quá…
Kinh Mặc và Lãnh Tố trở về phủ không bao lâu lại đón đợt thích khách đầu tiên. Mục tiêu của đám thích khách kia thật ra rất rõ ràng, chính là nhằm vào Quần Phương Viên của Chu thị. Chẳng qua trước khi Kinh Mặc vào cung đã thu xếp xong xuôi, cho nên những thích khách này thậm chí còn chẳng tiến được vào Quần Phương Viên đã tổn thất ra về.
Tiếp theo chính là đợt thứ hai, đợt thứ ba…
Mỗi ngày đều có kẻ tới ám sát, hơn nữa còn tấn công càng lúc càng mạnh, dần dần có thể đánh đến cửa của Chu thị. Nàng ta bị giam trong phòng tất nhiên vô cùng hoảng sợ, cũng càng ngày càng oán trách Kinh Mặc nặng nề hơn nhưng Kinh Mặc nhắm mắt bịt tai trước những lời oán trách của nàng ta. Nàng chỉ nhận lời với Hứa Kế Thành sẽ bảo vệ tốt Thành Vương phủ , bảo vệ những người phụ nữ của hắn, lại không có khả năng bận tâm tới cả tâm trạng ái thiếp của hắn một cách thích đáng.
Ngày thứ hai Thành Vương phủ gặp phải thích khách tấn công, ở Cảnh Thành đã có lời đồn nói vương phi của Thành Vương sợ tới mức bị bệnh nằm trên giường không dậy nổi. Còn có lời đồn nói có kẻ hạ độc cho Vương phi nhưng cuối cùng người trúng độc là sư phụ của Vương phi. Vương phi vì bảo đảm an toàn cho sư phụ của mình đã chuyển hắn ra khỏi phủ. Còn có tin đồn nói Đại Lương đã biết chuyện công chúa Kinh Mặc bị người ám sát, Hoàng thượng rất tức giận, chắc chắn sẽ đi gặp hoàng thất Tử Húc và Hoàng thượng Tử Húc để đòi lại công bằng.
Nhưng không quan tâm lời đồn phong phú tới mức nào, thích khách xông về phía Thành Vương phủ trước sau vẫn không ngừng. Mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng đánh nhau ở xung quanh Thành Vương phủ .
Mấy ngày kế tiếp, Kinh Mặc đã quen với chuyện chìm vào giấc ngủ trong tiếng chém giết. Nàng vẫn yên tâm về người của Phi Long Môn. Nếu bọn họ thậm chí không bảo vệ được an toàn cho nàng, vậy các nàng cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.
Nhưng người khác lại lo lắng, ví dụ như Trọng Lâu ở Đại Lương nghe nói Trần Nguyên Khánh trúng độc, ví dụ như Hứa Thành Trù tốn công tốn sức cuối cùng giúp Hứa Kế Thành cưới được Kinh Mặc…
Sau khi Hứa Thành Trù nghe nói có thích khách xông vào Thành Vương phủ đã lập tức tới đó, yêu cầu thẳng với Kinh Mặc, ta muốn vào ở trong viện của Chu thị.
“Thúc tổ phụ, đó là chỗ ở thiếp thị của Hứa Kế Thành, ngài vào ở đó, vậy…” Kinh Mặc nhìn râu mép Hứa Thành Trù cũng rung lên là biết hắn chắc chắn đang tức giận.
“Ngươi là một cô bé thông minh, sao có thể có suy nghĩ như vậy được. Ta không có ý tưởng vì với những người phụ nữ xấu xí kia. Nhưng nếu ta ở bên trong, người được Hứa Tư An phái tới giết chết ta, đến lúc đó tiểu tổ tông Thành Nhi này lại có lý do đuổi hăn khỏi ngai vàng kia…” Hứa Thành Trù sốt ruột giải thích với Kinh Mặc.
Hắn đã quyết định dùng tính mạng của mình làm lợi thế để bắt Hứa Tư An phải trả giá đắt, khiến Hứa Tư An sau này không thể làm loạn nữa.
“Ngài vẫn nên giữ lại tính mạng, đến lúc đó còn có thể đi theo bên cạnh Hứa Kế Thành. Đám trộm vặt này còn chưa xông được tới phòng của Chu thị đâu. Lại nói, cho dù chúng ta đều biết đây là do Hoàng thượng ra tay nhưng không có chứng cứ. Ngài là trưởng bối được Hứa Kế Thành tôn trọng, ta không thể nhìn ngài mất mạng một cách uổng phí được.” Kinh Mặc chậm rãi nói lại làm sắc mặt Hứa Thành Trù liên tục thay đổi. Hắn vì nhất thời phẫn nộ mới đến đây chứ không suy nghĩ nhiều, bây giờ bị một cô bé chỉ ra sự lỗ mãng của mình, mặt già cũng hơi… đỏ.
“Con bé này, ngươi thật giống tiểu tổ tông Thành Nhi, chẳng đáng yêu chút nào.” Hứa Thành Trù không nhịn được khẽ lẩm bẩm nhưng những lời này đều lọt vào trong tai của Kinh Mặc.
“Ta và Hứa Kế Thành chịu trách nhiệm đánh thú giết quái, ngài chịu trách nhiệm đáng yêu là được rồi.” Kinh Mặc cười nói với Hứa Thành Trù. Mặt hắn đỏ bừng, còn bất mãn trừng mắt với nàng.
Tuy bị chê nhưng Hứa Thành Trù vẫn ở lại trong Thành Vương phủ .