“Ngươi có gì cứ nói.” Kinh Mặc có phần mất kiên nhẫn. Nàng chỉ cảm thấy mấy chuyện thề thốt với trời này dối trá không chịu được, đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn lừa lòng tin của người khác mà thôi. Nếu thật sự nói dối, ông trời cũng đâu đánh sét xuống người nói dối. Đương nhiên có rất nhiều người thành thật chẳng nói dối lại vì cơ duyên trùng hợp nào đó mà có thể bị sét đánh trúng.
Chu thị không ngờ mình đã thề cũng không thể làm Kinh Mặc tin tưởng mình, trong lòng hơi lo sợ, đương nhiên phần nhiều chính là cảm giác thất bại.
Nhưng mình đã làm đến mức này lại không thể không nói ra những lời giấu trong lòng.
“Vương phi, không phải ta không cho ngài thuốc giải mà ta không có thuốc giải. Thuốc lúc trước làm đầu óc của Trần tướng quân tỉnh táo là do Hoàng thượng sai người đưa cho ta, ta mới… Những chuyện lúc trước cũng là do Hoàng thượng bảo ta làm, ta không muốn đối phó với Vương phi nhưng lại chẳng có cách nào. Vương phi, ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với người, ta chưa từng hại người, thật đấy! Cho nên mong người hãy mau cứu Thành Vương phủ chúng ta, mau cứu ta.”
Chu thị nói đến cuối lại trở thành lời khẩn cầu. Nàng ta khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Kinh Mặc, trong đôi mắt đẹp đều là ánh nước long lanh.
“Vương phủ làm sao? Hoàng thượng muốn ra tay với Thành Vương phủ à?” Kinh Mặc nhìn Chu thị, ngoài mặt thì khủng hoảng nhưng trong lòng không quá xúc động. Hoàng thượng kiêng kỵ Thành Vương phủ đâu phải chỉ mới một hai ngày. Hắn ta muốn ra tay với Thành Vương phủ , ra tay với mình không phải là chuyện đương nhiên sao?
“Hoàng thượng sai người làm long bào giấu ở trong phủ của chúng ta, có lẽ mấy ngày nữa sẽ phái người tới lục soát, nếu đến lúc đó lục soát ra được…” Chu thị khẽ nói còn không ngừng run rẩy, không biết tại khủng hoảng hay lo lắng.
“Ừ, ta biết rồi.” Kinh Mặc chậm rãi gật đầu, trên mặt vẫn không lộ cảm xúc.
“Vương phi, lời ta nói là sự thật, nếu không phải vì đứa trẻ trong bụng ta, ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu, ta không muốn chết, càng không muốn con của ta phải chết.” Chu thị sốt ruột nói ra lời trong lòng. Nàng ta hy vọng có thể nhìn thấy vẻ khủng hoảng hoặc lo lắng trên mặt Kinh Mặc nhưng nàng trước sau vẫn bình tĩnh ngồi yên ở đó như đã biết rõ mọi chuyện.
“Vương phi, cả phủ chúng ta sắp bị lục soát. Chỉ có tìm được long bào này thì chúng ta mới có thể may mắn thoát khỏi tai họa. Vẫn mong Vương phi mau chóng hạ lệnh.” Chu thị bị thái độ hờ hững của Kinh Mặc làm cho sắp phát điên. Nàng ta khẽ nhắc nhở Kinh Mặc, ánh mắt vô cùng sốt ruột.
“Ừ, Vương phủ này quá lớn, sợ rằng muốn tìm một cái long bào là rất khó. Nhưng ta thật ra có cách làm cho Vương phủ thoát khỏi lần vu oan hãm hại có thể có này, chẳng qua lại cần tới sự giúp đỡ của ngươi. Không biết Chu trắc phi có bằng lòng giúp ta không?” Kinh Mặc nói với giọng đều đều, hiển nhiên trong lòng đã biết rõ ràng.
Chu thị nhìn Kinh Mặc, trong lòng vô cùng lo sợ và nghi ngờ. Nàng ta thật sự không nghĩ ra được mình có thể giúp gì được cho Kinh Mặc. Nàng ta đã nói hết những gì mình biết cho Vương phi, thật sự không thể làm gì nữa, chưa kể trong bụng mình bây giờ…
“Người đâu, bắt Chu trắc phi lại cho ta.” Kinh Mặc mỉm cười nhìn Chu thị, sau đó khẽ nói một câu: “Ngươi yên tâm, đãi ngộ trắc phi của ngươi sẽ không thay đổi, chẳng qua ta phải tuyên bố với bên ngoài là ngươi bị ta bắt thôi.”
Chu thị sửng sốt. Nàng ta không hiểu bắt mình sẽ có tác dụng gì, rõ ràng Thành Vương phủ sắp bị vu oan hãm hại, nàng ta…
“Vương phi, ngài sẽ không vu oan giá họa cho ta làm long bào, sau đó…” Chu thị gần như đã nhìn thấy kết cục bi thảm nhất của mình.
Không được, tuyệt đối không thể như vậy được. Nàng ta đột nhiên giãy giụa và xoay người lại, cao giọng nói với Kinh Mặc: “Công chúa Kinh Mặc, ta không muốn làm kẻ hy sinh, trong bụng ta còn có đứa trẻ của vương gia. Ngươi muốn mượn cơ hội này hại ta, ngươi thật độc ác, ngay cả đứa bé cũng không tha.”
Kinh Mặc nghe Chu thị kêu lên như kẻ thần kinh thì thật sự nghẹn lời. Nàng đã nói rõ ràng là chỉ làm vậy cho bên ngoài thấy, đãi ngộ trắc phi của nàng ta sẽ không thay đổi, nàng ta còn nghĩ như vậy…
Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ có sự phản kháng và căm tức của nàng ta mới có thể chứng minh nàng làm gì Chu trắc phi…
Người Phi Long Môn đều biết rất rõ môn chủ nhà mình ghét nhất là nghe thấy tiếng phụ nữ kêu khóc, cho nên Chu thị vừa bị kéo theo sân đã bị người ta bịt miệng. nhét hết không cam lòng và oán trách của nàng ta vào lại trong miệng.
Chu thị bị đưa về Quần Phương Viên của nàng ta. Viện kia trước sau vẫn yên tĩnh, chẳng qua lúc này chủ nhân nó đã không còn là trắc phi ngang ngược ngày hôm qua nữa. Hôm nay, nàng ta bị người ta nhốt ở trong lồng giam sang trọng này.
Chu thị nhìn mọi thứ quan thuộc trước mắt, trong lòng lại vô cùng chua xót. Mình tính một lòng vì Vương phủ nhưng không ngờ Vương phi lại nghi ngờ mình, còn bắt mình lại…
Nhưng bây giờ cả Thành Vương phủ đều nằm trong tay của Vương phi, nàng ta chỉ có thể chấp nhận số mệnh. Nàng ta cười gượng và xoa bụng của mình, trên mặt đầy vẻ cay đắng.
Nàng ta thậm chí đang nghĩ, nếu quả thật có đứa trẻ này, có phải mọi chuyện sẽ khác hay không…
Trước khi Kinh Mặc ngủ đã sai người truyền tin tức về Chu trắc phi ra ngoài. Từ trước đến nay, nàng đều làm như vậy, ai làm nàng khó chịu, nàng sẽ khiến người ta khó chịu gấp bội.
Cho nên buổi tối này chắc chắn là một đêm không ngủ đối với vài người nào đó, ví dụ như vị quân vương trong Hoàng Cung đã được Chu trắc phi nhắc tới kia.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!