Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tung Hoành Cổ Đại (Full)

“Vương phi, thần thiếp…” cuối cùng Chu Thị cũng lên tiếng, lúc nói chuyện vẻ mặt còn hờn tủi, trong mắt tràn đầy nước mắt, oan ức đến mức nói không nên lời.

“Quy tắc của vương phủ ta không hiểu lắm, nhưng đây là phòng của ta, phải tuân theo phép tắc của Đại Lương, giả mạo hoàng thân quốc thích là tội chém đầu.” Từng câu từng chữ vẫn như cũ, không nhanh không chậm nhưng lại làm cho Chu Thị sợ đến phát run. Nàng ta nghĩ sẽ đối địch nhau thế nào, nhưng không ngờ mình còn chưa kịp ra chiêu đã bị định tội chết.

“Vương phi, thần thiếp sai rồi, thần thiếp không nên…, cầu xin vương phi tha mạng, thần thiếp…” Chu Thị quỳ xuống đất, cả người mềm nhũn, trong ánh mắt chỉ toàn là cầu xin, nàng ta muốn tranh giành tình cảm với vương phi, thậm chí còn muốn đánh đòn phủ đầu với vương phi, vương gia đã nói, chỉ cần nàng ta thắng được vương phi thì người mà hắn sủng ái chính là nàng ta, nàng ta chính là vương phi.

Nhưng mà hiện tại làm sao nàng ta còn dám nghĩ đến chuyện tranh giành tình cảm, giữ mạng mới là quan trọng.

“Vương phi, người cũng không thể trừng phạt Chu tỷ tỷ, Chu tỷ tỷ dù sao cũng là người được vương gia sủng ái nhất.” Một nữ nhân mặc một thân váy áo màu hồng nhạt bỗng nhiên lên tiếng, nàng ta vừa cười vừa nói với Kinh Mặc, chỉ có điều lúc nàng ta nhìn Chu Thị, trong mắt lại có vài tia ác ý.

“Vương phi nương nương, thật sự là Chu Thị không có ý gì đâu, cầu xin người tha mạng cho nàng ta đi.” Một nữ nhân mặc đồ màu xanh thấy nữ nhân mặc đồ hồng nói thế, vội vàng quỳ xuống cầu xin, vẻ mặt nàng ta rất lo lắng, là thật lòng lo cho tính mạng của Chu Thị.

Kinh Mặc không nói gì, chỉ nhìn qua hai nữ nhân đang đứng đó, ngoài hai nữ nhân đó ra, không một ai lên tiếng.

“Chu Thị, niệm tình ngươi hầu hạ vương gia rất tốt, hôm nay ta tha tội chết cho ngươi, phạt đánh tám mươi trượng, nếu sau này còn tái phạm, bản công chúa tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.” Kinh Mặc nói một cách chậm rãi, nói xong lập tức phất tay, ý bảo người bên cạnh mang Chu Thị đi.

Nghe Kinh Mặc nói, vốn dĩ Chu Thị đang thở phào nhẹ nhõm, nàng ta nghĩ vương phi vẫn hơi kiêng nể mình, nhưng không ngờ nàng lại không thèm quan tâm đến việc vương gia rất sủng ái nàng ta, lại dám phạt đánh nàng ta tám mươi gậy.

Đối với một nữ nhân mảnh mai, chân yếu tay mềm như nàng ta mà nói, tám mươi gậy chính là đã lấy đi một nửa cái mạng.

Huống hồ, vương gia đối xử với nàng cũng không yêu thương giống như bọn họ nghĩ, đợi mình dưỡng thương xong, liệu vương gia có còn hứng thú với mình hay không…

Cho nên sự trừng phạt của vương phi có khác nào lấy mạng của mình đâu…

“Vương phi tha mạng, vương phi, thần thiếp…” Chu Thị cuống cuồng cầu xin, nhưng Kinh Mặc lại giống như không nghe thấy, nàng cầm lấy chén trà trên bàn, nhấp từng ngụm từng ngụm…

“Vương phi, nếu để vương gia biết người bắt nạt thần thiếp như vậy chắc chắn sẽ không tha cho người đâu, chẳng lẽ vừa mới thành thân xong người đã muốn đã trở mặt với vương gia rồi sao?” chu Thị thấy người hầu của Kinh Mặc đã đi vào đại điện, khuôn mặt vô cùng hoảng hốt.

Tất cả mọi người đều không ngờ Chu Thị sẽ nói ra những lời như vậy, đây chẳng phải là đang công khai uy hiếp người ta sao…

Phải được sủng ái đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy…

Những nữ nhân kia vẫn còn hy vọng với thành vương, trong nháy mắt đều thay đổi sắc mặt…

Chỉ có chính phi của thành vương, công chúa Kinh Mặc của Đại Lương là không có phản ứng gì cho dù Chu Thị có nói ra những lời kiêu ngạo như vậy. Nụ cười trên môi Kinh Mặc không hề giảm đi, nàng chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, cười cười nhìn vào Chu Thị đang cố gắng giãy dụa, dịu dàng nói một câu: “Đó là chuyện của bọn ta, liên quan gì đến ngươi?”

Chu Thị kinh ngạc nhìn Kinh Mặc, trong mắt toàn là nghi ngờ, trong lòng lại càng thêm sợ hãi. Nàng ta hàng trăm hàng nghìn lần không ngờ ngay cả người mà vương gia sủng ái nhất Kinh Mặc cũng không thèm quan tâm…

Dường như nàng ta chỉ còn một con đường chết…

“Lúc nãy ta mới chỉ nói đến quy tắc của Đại Lương, bây giờ chúng ta sẽ nói đến phép tắc của phủ thành vương. Ngươi không phân biệt tôn ti trật tự, dám lớn tiếng với chính phi của vương gia, vừa xong còn dám buông lời uy hiếp, nếu như hôm nay ta tha cho ngươi, ta sẽ trở thành trò cười cho những thê thiếp kia.” Kinh Mặc nói, tỏ ra hơi tiếc nuối, sau khi nói xong thì nhìn về phía Chu Thị, ánh mắt hiện lên vẻ thương xót.

Chu Thị cũng không dám nói thêm gì nữa, nàng ta chỉ thấy lạnh cả sống lưng, lòng như rơi xuống vực thẳm. Thứ duy nhất nàng ta có thể trông cậy vào bây giờ chính là thành vương, thành vương từng nói nếu lấn át được vương phi thì hắn sẽ sủng ái nàng ta, vậy chắc là thành vương cũng không thích vương phi cho lắm. Cho nên, chắc chắn hắn sẽ đến.

Chu Thị tự nói với chính mình, nhưng mà càng nói trong lòng lại càng thêm lo lắng, vì nàng ta cũng không rõ vị trí của mình ở trong lòng vương gia, có thể rất quan trọng, nhưng cũng có thể chẳng là gì.

Cho nên hôm nay nàng ta chỉ có thể dốc hết những gì mình có để đánh một canh bạc, mà canh bạc này bản thân có thể sẽ thua rất thảm hại.

Chu Thị không cam tâm để thua như vậy, những nước cờ mà nàng ta chuẩn bị còn chưa bắt đầu, vậy mà đã như thế này…

“Ta cũng không muốn lấy mạng của ngươi, vậy thì đánh thêm hai mươi gậy nữa cho tròn một trăm đi, lôi ra ngoài.” Kinh Mặc nói một cách hời hợt, sau đó lập tức phất tay, ra lệnh cho thị vệ đưa Chu Thị đi.

Sâu trong lòng, Kinh Mặc lại cảm thấy thất vọng, không ngờ nữ nhân mà Hứa Kế Thành thích lại chỉ có như thế.

Vốn dĩ nàng còn chuẩn bị để đấu với nàng ta, không ngờ còn chưa kịp làm gì mà nàng ta đã tự giết chính mình…

“Khoan đã, chắc chắn vương gia sẽ đến, vương gia sẽ đến…” Chu Thị đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, những lời nói ra đều rất nhẹ nhàng, nhưng không ngờ nàng không thèm quan tâm đến vương gia mà lại dám ra tay với mình.

“Vậy thì cứ đánh trước, chờ vương gia đến đây rồi nói xem có nên tiếp tục đánh hay không.” Kinh Mặc thấy ánh mắt tuyệt vọng của Chu Thị nhìn về phía bên ngoài đại điện, nụ cười trên môi lại càng tươi.

Hơn ai hết, nàng khẳng định chắc chắn, hôm nay Hứa Kế Thành sẽ không đến.

Khuôn mặt của hắn, sợ là nếu không chăm sóc từ ba đến năm ngày sẽ không thể khôi phục lại vẻ ngoài ban đầu.

Cho nên hôm nay nàng không hề lo sợ.

Tin tức về Chu Thị đã đến tai Hứa Kế Thành, Dạ Nhị bẩm báo xong thì vẫn đứng tại chỗ chờ lệnh của chủ nhân. Hứa Kế Thành im lặng một lúc lâu sau đó mới oán hận thở dài, thấp giọng nói: “Vật nhỏ này, chính là chọn đúng lúc ta không thể ra khỏi cửa, đúng là đáng giận mà.”

Nhất thời Dạ Nhị không thể hiểu nổi thật ra trong lòng vương gia đang cảm thấy thế nào, rõ ràng lời nói là tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng vẻ mặt khi nói chuyện lại như đang vui sướng.

Nói xong, Hứa Kế Thành lại tiếp tục đọc sách, giống như chuyện này không hề liên quan gì tới mình.

Dạ Nhị nhìn dáng vẻ của vương gia, trong lòng đã bắt đầu mặc niệm cho Chu Thị, một nữ nhân không biết vị trí của mình mà đã dám làm loạn, xứng đáng có kết cục như vậy.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!