Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tung Hoành Cổ Đại (Full)

Có lẽ là bởi vì trong lòng quá oán hận, có lẽ là bởi vì bụng đói quá mức nên hai người Kinh Mặc và Lãnh Tố ngươi một lời ta một câu ăn sạch thịt gà trong nồi không chừa lại bao nhiêu.

Lãnh Tố mò được trong nồi một trái tim gà, đang chuẩn bị ăn, lại nghe được Kinh Mặc ăn no nê nói một câu: “Lãnh Tố, tim của Hứa Kế Thành này rất xấu, muội ăn sẽ trúng độc đó.”

Lãnh Tố hiểu rõ nên cười, sau đó ném trái tim gà về nồi, một mặt tiếc nuối.

“Ta bận rộn một ngày cũng mệt mỏi rồi, đoán chừng vương gia cũng đã mệt mỏi, chúng ta trở về nghỉ ngơi để cho vương gia cũng nghỉ ngơi tốt một chút.” Kinh Mặc vừa nói đồng thời đưa cái nồi sang cho Dạ Nhị đang canh giữ ở cửa, sau đó nghênh ngang rời đi.

Dạ Nhất thấy Kinh Mặc rời đi, vội vàng hạ lệnh cho đám thị vệ giải tán, sau đó ngoan ngoãn đuổi theo, chỉ còn lại Dạ Nhị canh cửa ôm cái nồi im lặng nghẹn lại.

Tính tình của gia hắn ta hiểu rõ nhất, nhất định sẽ nổi giận.

Thế nhưng, bên trong tẩm điện trước đó còn ầm ĩ giờ không còn bất kì tiếng động nào nữa, Dạ Nhị nín thở im lặng, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.

“Cút.” Sau khi đợi một lúc lâu, cuối cùng Dạ Nhị cũng nghe được tiếng nói lạnh như hàn băng ở bên trong, hắn ta thuận theo mà rời đi, không dám trái lời.

Lại không ngờ hắn ta mới vừa đi hai bước, cánh cửa lớn của tẩm điện phía sau lưng lại được mở ra, Chu Thị một mặt u ám xuất hiện trước cửa.

“Dạ Nhị, lăn tới đây.” Giọng nói của Hứa Kế Thành vang lên phía sau lưng Chu Thị, Dạ Nhị không hề nhìn Chu Thị một cái đã vội vàng đi vào trong tẩm điện.

“Đây chính là con gà kia do nàng hầm à?” Thấy Dạ Nhị ôm một cái nồi trong ngực, giọng nói của Hứa Kế Thành cũng ấm áp hơn rất nhiều.

“Đi làm chút cơm đưa đến đây, gia đói bụng rồi.” Vào lúc Dạ Nhị không biết phải trả lời thế nào lại nghe được giọng nói mang theo mệt mỏi của Hứa Kế Thành.

Dạ Nhị nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn về phía vương gia của mình, dường như hàn băng trước đó quấn trên người hắn đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ấm áp.

Dạ Nhị cảm thấy chắc chắn là mắt mình có vấn đề rồi, vương gia nhà hắn ta lại còn có lúc ấm áp như vậy sao.

“Nhanh lên, ngươi muốn bỏ đói gia sao?” Hứa Kế Thành thấy dáng vẻ ngây ngốc của Dạ Nhị, trong lòng nổi giận vô cùng.

“Vậy, gia muốn ăn món gì, để tôi bảo người chuẩn bị cho ngài, tôi……” Cuối cùng Dạ Nhị cũng hoàn hồn, nhẹ giọng hỏi.

“Không phải là trong nồi này có đồ ăn sao?” Hứa Kế Thành hơi nghi ngờ một chút, hắn cho rằng mình đã biểu lộ ý tứ hết sức rõ ràng rồi, nhưng mà cái tên Dạ Nhị ngu ngốc này vậy mà không nhận ra ý đồ của mình.

“Gia, ngài muốn ăn món ăn giống vương phi đúng không? Vậy để tôi dặn phòng bếp làm cho ngài, cái này công chúa Kinh Mặc với thị nữ đã ăn rồi, cũng không còn gì nhiều để ăn đâu, quả thật chỉ là một nồi canh thừa thôi.” Dạ Nhị nhẫn nhịn, rốt cục vẫn nói ra sự thật.

Không phải bình thường gia nhà bọn họ hay bắt bẻ lắm sao, thức ăn nguội một chút đã không ăn rồi, chớ nói chi là ăn cơm thừa canh cặn.

“Ta ăn cái nồi ngươi ôm đây không được hay sao? Nói nhảm nhiều như vậy, mau cút đi.” Hứa Kế Thành đều luôn nghĩ về cái nồi gà kia trong ngực Dạ Nhị, nghĩ đến những lời nói hấp dẫn kia mà Kinh Mặc đã nói trong lúc ăn cơm, hắn đã hơi thèm nhỏ dãi rồi, thế nhưng Dạ Nhị lại ở đây lắm chuyện nhiều lời.

Dạ Nhị liền ôm cái nồi chạy đi, hắn ta đã cảm giác được gia nhà mình tức giận rồi.

“Để cái nồi lại đây cho ta.” Dạ Nhị vừa chạy hai bước, liền nghe được tiếng gọi dừng lại đầy buồn bực của Hứa Kế Thành.

Dạ Nhị chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ cái nồi xuống, sau đó rời đi như chạy trốn, tâm tư của gia càng ngày càng khó đoán, hắn ta cũng không biết tiếp theo phải làm gì nữa.

May mắn đi ra tẩm điện không bao lâu đã gặp được Dạ Tam, sau khi Dạ Tam nghe được hành động dọa người của công chúa Kinh Mặc nên đã chạy đến, không ngờ lại nhìn thấy Dạ Nhị một mặt thấp thỏm.

Dạ Nhị bắt lấy Dạ Tam như níu một cọng cỏ cứu mạng, nhanh chóng nói ra chuyện gia muốn ăn cơm, sau đó hỏi một câu: “Ta phải làm sao?”

“Ngu xuẩn, ngươi quên mình chỉ là thị vệ sao? Ngươi đều toàn làm chủ cho vương gia, vương gia không tức giận mới là lạ đó.” Dạ Tam không nghĩ tới Dạ Nhị xưa nay rất lanh lợi thế mà lại ngu xuẩn như thế này, hắn nhịn không được mà phỉ nhổ, nhưng Dạ Nhị vẫn mang một mặt mờ mịt như cũ.

“Chẳng qua là gia chỉ muốn ăn cùng một chén thức ăn với công chúa Kinh Mặc thôi mà, ngươi lại……, đáng đời ngươi bị chửi.” Rốt cục Dạ Tam cũng nhịn không được nói.

Dạ Nhị ngơ ngác nhìn Dạ Tam, chờ lúc hắn ta hiểu được suýt chút nữa đã khóc không ra nước mắt, vương gia nhà bọn họ chẳng qua là chỉ muốn thể hiện ân ái thôi, thế nhưng lại thể hiện không rõ ràng như vậy, là người có đầu óc cũng không ai hiểu nổi nha?

Dạ Nhị sâu sắc cảm thấy mạch não của mình với gia như cách trở trăm sông ngàn núi vậy.

“Vậy ta phải làm sao bây giờ?” Dạ Nhị ngây ngốc hỏi, trong đầu tất cả đều là câu nói kia của Dạ Tam là gia muốn ăn chung một chén đồ ăn với công chúa Kinh Mặc.

“Đương nhiên là nghe theo vương gia, đi làm cơm rồi. Rõ ràng chuyện đơn giản như vậy mà ngươi lại làm thành phức tạp như thế……” Dạ Tam nhịn không được mà chỉ trích, có điều sau khi dứt lời, Dạ Tam cũng không ngừng lắc đầu, gia nhà bọn họ lại kiên định từ một con đường bằng phẳng đi thành con đường núi mười tám ngã rẽ.

Chỉ là Dạ Nhị không nghĩ tới, chờ đến lúc hắn lấy cơm đưa đến cho vương gia của hắn ta, vương gia không thèm nhận nhưng một mặt đã thỏa mãn, Dạ Nhị cúi đầu nhìn cái nồi lớn kia, thế mà đã hết rồi.

Sức ăn của vương gia Dạ Nhị rõ ràng nhất, dù cho trong nồi kia không có nhiều thịt, canh lại còn nhiều……

“Vương gia, ngài……” Dạ Nhị ngây ngốc thật lâu mới nhìn Hứa Kế Thành.

“Sau này thức ăn vương phi ăn xong rồi cứ đem đến đây.” Hứa Kế Thành ung dung nói xong, liền xoay người đi ngủ, cơn tức giận sau bữa ăn trước đó cũng không mảy may xuất hiện.

“Vương gia, bảo phòng bếp làm thức ăn giống vương phi không được hay sao, vương phi đã dùng qua rồi thì đó chính là cơm thừa canh lạnh……” Dạ Nhị thật sự vô cùng lo lắng cho cái dạ dày kia của vương gia, nếu như mỗi ngày đều ăn cơm thừa canh lạnh….

“Gia đây thích ăn cơm thừa canh lạnh đó, ngươi quản được sao? Nếu như ngươi đặc biệt thích quản chuyện, ta thấy Hứa công công kia ở bên cạnh hoàng thượng trong cung tuổi cũng hơi lớn rồi, nếu không ta đổi ngươi qua đó nha?” Hứa Kế Thành tốt bụng hỏi, Dạ Nhị vội vàng lắc đầu, hắn ta không muốn thân phận công công như thế đâu.

“Nếu không muốn đi vậy sau này thận trọng nói ít một chút, cút đi.” Hứa Kế Thành nhìn Dạ Nhị đang biến sắc, nhỏ giọng nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!