Trong lúc nhất thời, Chu thị tiến thoái lưỡng nan, trong mắt chứa chan nước mắt ấm ức, ai oán nhìn Hứa Kế Thành.
Vừa rồi Hứa Kế Thành nhìn thấy Chu thị cởi áo nới dây lưng trong lòng đã cảm thấy khó chịu rồi, bây giờ tới nhìn cũng không buồn nhìn nàng ta lấy một cái.
“Vương gia, thiếp thân…” Chu thị nhẹ giọng mở miệng, lời nói triền miên ai oán, giống như Hứa Kế Thành đã cô phụ tình cảm của nàng ta vậy.
“Mau cút về thay quần áo đi, nếu không đêm nay gia đổi người khác hầu hạ.” Hứa Kế Thành thấy dáng vẻ Chu thị nhu nhu nhược nhược làm dáng càng thêm không kiên nhẫn, hắn phiền chán phất tay, trong đầu toàn là dáng vẻ sinh động hoạt bát của Kinh Mặc, hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, vì sao cùng là nữ nhân mà lại có sự khác biệt lớn đến như vậy, một người để cho người ta nhớ thương còn một người lại khiến người ta tránh như rắn rết.
Nhưng Hứa Kế Thành lại khiến Chu thị thấy được hi vọng ở trong tuyệt vọng, cho rằng hắn nói, nếu không tối nay đổi người khác hầu hạ chứ không phải nàng ta nữa.
Tối nay, Vương gia định cho mình đến phục vụ, vậy chuyện động phòng hoa chúc với Vương phi bên kia… , đây mới là mục đích nàng ta tới đây, nghĩ đến tâm nguyện của mình đã đạt được, lúc Chu thị hốt hoảng rời đi khóe miệng lại tràn ra ý cười.
Chỉ là sự đắng chát và vui sướng trộn lẫn cùng với nhau ở trong lòng khiến nàng ta không thể phân biệt được, là vui nhiều hơn hay là đau khổ nhiều hơn.
Nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, nàng ta vẫn cảm thấy có thể nhìn thấy Thành vương chính là hạnh phúc, cho dù Thành vương bảo nàng ta làm chuyện gì đi chăng nữa.
Chu thị trở về rất nhanh, lần này đổi một thân váy áo màu hồng, nàng ta muốn để Hứa Kế Thành nhìn thấy vẻ kiều diễm của mình nhưng lại không biết bộ váy áo này khiến nàng ta nhìn hơi già dặn.
Nàng ta đã không so được với những nữ nhân ở trong Quần Phương viên kia nữa, năm nay nàng ta đã hai mươi lăm, đã nên lấy chồng từ sớm nhưng không gả cho người đàn ông mình yêu nàng ta không cam tâm, cũng may, cuối cùng nàng ta cũng đưa tay làm tan mây để nhìn thấy ánh trăng.
Đối với chuyện nàng ta tỉ mỉ ăn mặc, Hứa Kế Thành cũng chỉ nhìn lướt qua rồi lại tiếp tục xem sách, giống như Chu thị đứng cách hắn không xa chỉ là một vật trang trí, Chu thị nhàm chán đứng đấy, nhìn người đàn ông mình yêu, mặt mày kia sinh động giống như tranh thuỷ mặc, khí phách kia khiến người ta động lòng…”Gia, bên phía Vương phi đã sắp xếp xong xuôi rồi, sau khi Vương phi tiến vào động phòng liền đi ngủ.” Sau khi Chu thị rời đi, Hứa Kế Thành bảo Dạ Nhị đi xem Kinh Mặc đang làm gì, sau khi trở về, Dạ Nhị đứng ở ngoài cửa nên không biết Chu thị đã trở lại.
Chu thị nghe vậy thì ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Hứa Kế Thành, nàng ta cho rằng Vương gia sẽ mặc kệ không hỏi tới Vương phi, nhưng hắn lại cho người đi thăm dò.
Chua xót ở đáy lòng không bị khống chế tuôn ra bên ngoài, đáy mắt lần nữa nổi lên nước mắt, chỉ có điều lệ kia châu kia lăn xuống cũng không thể thu hút sự chú ý của Hứa Kế Thành.
Cũng may, Dạ Nhị cũng không khiến Hứa Kế Thành có phản ứng quá lớn.
So sánh hai bên, lòng Chu thị mới an tâm xuống.
Chu thị cứ đứng ở đó nhìn Hứa Kế Thành, trong đầu hiện ra suy nghĩ muốn trấn áp Vương phi, bây giờ người Vương gia thích chính là mình, nhất định nàng ta phải lợi dụng cơ hội này để diệt trừ những người kia, nếu không…
Nghĩ đến mấy năm trước mình phải chịu khổ tương tư, đáy lòng nàng ta toàn là ghen ghét với vị Vương phi mới vào cửa kia.
Hứa Kế Thành vẫn đang đọc sách, chỉ là không ai biết, giờ phút này suy nghĩ của hắn đã sớm chạy tới tân phòng bên kia rồi, hắn còn chưa nhìn thấy dáng vẻ Kinh Mặc bình yên chìm vào giấc ngủ đâu, ngẫm lại đã thấy say mê…
“Vương gia, Vương phi nàng…” Dạ Nhị vô cùng khó xử ở bên ngoài cửa nói, hai người trong phòng đều dựng lỗ tai lên nghe nhưng lại không nghe thấy đoạn sau hắn ta nói gì.
Dạ Nhị đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, xưa nay hắn ta nổi tiếng là nhanh mồm nhanh miệng nhưng bây giờ lại không nghĩ ra phải dùng từ nào để diễn tả.
“Dạ Nhị, có gì cứ nói.” Hứa Kế Thành cố gắng nén sốt ruột trong lòng, cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh.
“Vương gia, Vương phi nàng… , Vương phi nàng dẫn người đến tẩm điện của ngài.” Dạ Nhị suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng dùng từ ngữ đơn giản nhất nói ra.
Nàng tới? Nghĩ vậy, trong lòng Hứa Kế Thành chợt cảm thấy vui vẻ, hắn để sách xuống, đang định quay người thì đột nhiên nhớ tới cái gì nên lại tiếp tục cầm sách lên, nói một câu: “Ngăn nàng lại.”
“Vương gia…” Dạ Nhị không nhịn được muốn khuyên, đây là Vương phi chủ động muốn tiếp cận Vương gia đấy, sao ngay cả cơ hội như vậy Vương gia lại muốn buông tha.
“Dạ Nhị, Vương gia mệt mỏi muốn nghỉ ngơi rồi, ngươi cứ làm theo lời Vương gia nói là được.” Thái độ của người sau đối với Dạ Nhị hoàn toàn khác biệt, giọng nói của Chu thị ở trước mặt Hứa Kế Thành đối với Dạ Nhị vô cùng dịu dàng, nhưng cũng mang theo gấp không thể chờ.
“Vương gia…” Đương nhiên Dạ Nhị sẽ không tuân theo lời của Chu thị, hắn ta tiếp tục chờ ở đó nhưng cuối cùng Hứa Kế Thành cũng không hề mở miệng.
“Vương gia, ngài đọc sách quá lâu, sẽ mệt mỏi.” Chu thị không đợi được Hứa Kế Thành có phản ứng, có chút nóng nảy, thử thăm dò.
“Vậy thì bắt đầu đi.” Hứa Kế Thành nghe vậy, buông sách trong tay xuống, rất có hứng thú nhìn về phía Chu thị, Chu thị sửng sốt nhưng một lát sau liền biết ý tứ của Vương gia, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng nhưng vẫn không cam lòng mở miệng nói: “Thật ra thiếp thân…”
“Gia vẫn còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ này để ở cùng với các mỹ nhân đấy.” Hứa Kế Thành chậm rãi mở miệng, lại lần nữa bóp chết hi vọng vừa mới nảy sinh của Chu thị.
“Vương phi sắp tới rồi, nếu như ngươi không muốn thì gia sẽ đổi người khác.” Dường như nhìn ra sự do dự của Chu thị, Hứa Kế Thành bình tĩnh mở miệng, đánh vỡ kiên trì cuối cùng trong lòng Chu thị.
“Lần này lớn tiếng một chút, để Vương phi cũng nghe thấy sự lợi hại của bản vương.” Hứa Kế Thành phân phó xong liền nghiêng người qua đọc sách, nhìn cũng không muốn nhìn dáng vẻ của Chu thị một chút nào.
Vẻ ngượng ngùng trên mặt Chu thị tán đi, vừa định mở miệng lại nghe thấy tiếng gõ cửa, một giọng nữ thanh thúy truyền vào trong phòng giống như chuông đồng.
“Hứa Kế Thành, ta là Tống Kinh Mặc, Vương phi của ngươi, ta muốn gặp mặt ngươi.”
Giọng nói quen thuộc hình như còn mang theo sự mê hoặc giống như một dòng điện kích thích lòng Hứa Kế Thành, hắn ngăn lại xúc động muốn đi ra mở cửa của mình, quay đầu dùng khẩu hình miệng nói với Chu thị: “Kêu đi.”
Lúc Chu thị nghe thấy cái tên Tống Kinh Mặc này liền ngây người, hoàn toàn không nhìn thấy hành động của Hứa Kế Thành.
Trong lòng nàng ta vô cùng lo lắng, Tống Kinh Mặc? Trưởng công chúa Kinh Mặc của Đại Lương? Khó trách lại dám phách lối đạp đổ tường của Vương phủ, khó trách…
Không ngờ, bánh răng vận mệnh quanh đi quẩn lại, cuối cùng bọn họ lại gặp nhau ở trong Vương phủ.
Chu thị cảm thấy cơ thể mình run rẩy, kích động, thất lạc… , chỉ trong nháy mắt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tận đến khi một quyển sách bịch một tiếng rơi xuống trên mặt nàng ta, nàng ta mới lấy lại tinh thần từ trong lúc khiếp sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!