“Nhưng nữ nhân như vậy giả lắm, cảm giác giống như đeo mặt nạ, đẹp thì có đẹp, nhưng cực giống bông hoa giả trong cung.” Kinh Mặc không chú ý tới cảm xúc nơi đáy mắt của Trần Nguyên Khánh, rất chân thành đánh giá dung mạo trang điểm của mình, đẹp thật, nhưng đẹp như này nàng thấy quá nhiều rồi, phi tần mỹ nữ trong cung có ai không phải là dáng vẻ như này chứ.
“Không chừng phu quân của con sẽ thích con như này.” Trần Nguyên Khánh đã biết rồi, gương mặt tỉ mỉ trang điểm như này chắc chắn sẽ bị Kinh Mặc chê bai, cho nên tốt bụng khuyên nhủ.
“Vậy mắt của hắn mù cỡ nào? Nếu như thật sự có sở thích biến thái như này, vậy Trần thúc khi ta muốn đào hôn thúc phải giúp ta.” Nói xong Kinh Mặc mỉm cười với Trần Nguyên Khánh, nụ cười đó, tựa như một làn gió xuân trong ngày đông giá rét, trong nháy mắt thổi bay nút thắt tối tắm trong lòng Trần Nguyên Khánh.
“Hôm nay là đại hôn của con, không thể nói linh tinh được, ngoan ngoãn đợi ở đây, người của Thành Vương phủ vừa rồi đã vào thành rồi.” Trần Nguyên Khánh nói xong thì đi, tiền sảnh còn có quá nhiều chuyện cần xử lý, nhưng hắn ta chính là không yên tâm, tóm lại không nhịn được mà quay lại liếc nhìn, lại liếc nhìn, tiểu cô nương hắn ta xem như châu báu, sau hôm nay sẽ trở thành tân nương của người ta rồi.
Trần Nguyên Khánh vừa đi, Lãnh Tố đã bước vào, thấy Kinh Mặc đẹp kinh diễm lòng người, nàng bụp một tiếng quỳ trên đất, trên mặt đều là sự vui vẻ, nói: “Thuộc hạ tham kiến môn chủ.”
“Lãnh Tố, đừng hồ nháo, môn chủ của Phi Long Môn là mẹ của ta, sau này Phi Long Môn là phải giao cho Hoàng hậu của Trọng Lâu, ngươi gọi ta như vậy, đây rốt cuộc là đạo lý gì.” Kinh Mặc đứng dậy, ngọc bội trên người kêu leng keng, nàng một tay giữ lấy ngọc bội ở eo, một tay đỡ Lãnh Tố lên.
Lãnh Tố đứng dậy, hoan hỉ nhìn Kinh Mặc, nhỏ giọng nói: “Môn chủ cho người đưa tới, sau này người chính là người chấp chưởng của Phi Long Môn, cũng là môn chủ của Phi Long Môn ở Đại Lương chúng ta.”
“Chuyện này không thể nào, truyền thừa của Phi Long Môn này là có quy tắc, mẹ không thể vì ta mà phá hỏng quy tắc được.” Kinh Mặc nhỏ giọng nói, tận đáy lòng lại bắt đầu lâng lâng bất an, nàng là con gái của Ôn Yến, tự nhiên biết Phi Long Môn này có ý nghĩa gì, mẹ đây là cho nàng một lá bùa phòng thân, để nàng ở nước Tử Húc có thể có thế lực để dùng, nhưng Phi Long Môn liên quan mật thiết với Đại Lương, mẹ làm như vậy, có hơi…
“Công chúa, môn chủ nói rồi, luận tới thủ hộ Đại Lương, không có ai hơn người cả, môn chủ biết người ở biên cảnh nhiều năm chính là vì để bảo vệ an nguy của Đại Lương, chính là vì để môn chủ và phụ hoàng của người có thể yên ổn bên nhau.” Ngữ khí nói chuyện của Lãnh Tố đều trở nên trịnh trọng hơn.
“Cho nên, mẹ lại ném trách nhiệm của Phi Long Môn cho ta…” Kinh Mặc nói xong thì đem lệnh bài của môn chủ Phi Long Môn ném lên bàn, Lãnh Tố vội cầm lấy, nhanh chóng đi theo đằng sau Kinh Mặc.
“Môn chủ, bây giờ Phi Long Môn ở bên Đại Lương không có tác dụng lớn rồi, ngược lại bên nước Tử Húc…” Lãnh Tố không hiểu thái độ này của Kinh Mặc là có ý gì, nàng vội vàng giải thích, lại thấy Kinh Mặc xoay đầu mỉm cười với nàng, khẽ nói: “Nha đầu ngốc, ta chỉ là lo lắng ngươi sẽ không vui.”
Lãnh Tố đột nhiên hiểu được ý của Kinh Mặc, thậm chí cũng hiểu tại sao lão môn chủ sẽ kêu mình đem lệnh bài đưa cho công chúa, thì ra, ở trong lòng bọn họ đều đã nhận định mình sẽ trở thành Hoàng hậu của Trọng Lâu.
“Lãnh Tố, người của Tống gia chúng ta tuy là hoàng thất, nhưng đều là người si tình, hai người hoàng bá phụ và hoàng má mẫu của ta đã nắm tay đi hết nửa đời người, phụ hoàng và mẹ của ta càng là tình thâm ý nặng, mấy lần sinh tử đều không ngăn cản được sự thâm tình của hai người họ, thế hệ sau như chúng ta, cũng đều giống với bọn họ, đã nhận định một người, chính là một kiếp, kiếp này người mà Trọng Lậu muốn lấy chỉ có thể là ngươi.” Kinh Mặc thâm ý khuyên, tuy hôn nhân của nàng không nhất định hạnh phúc, nhưng nàng vẫn hy vọng đệ đệ của mình có thể được như ý nguyện.
Lãnh Tố nhìn Kinh Mặc, nàng biết Kinh Mặc tại sao lúc này nói ra nói lẽ thâm ý như này, nhưng khoảnh khắc công chúa cứu nàng thì nàng đã quyết định rồi, đi theo công chúa, giống như mẫu thân của mình đi theo lão môn chủ, đời này, không xa rời.
“Đây là cơ hội cuối cùng, có muốn ở lại hay không tự ngươi quyết định.” Kinh Mặc nhìn ra sự kiên quyết trong ánh mắt của Lãnh Tố, lại vẫn là không cam lòng, đệ đệ của nàng, cũng là nam tử kinh tài tuyệt diễm, sao lại không giữ được trái tim của nữ nhân này chứ?
“Công chúa, sau này nếu như ta muốn trở về, sẽ nói với người, ta bây giờ muốn thủ hộ bên cạnh người.” Lãnh Tố đã quyết định, trong ánh mắt nhìn Kinh Mặc là một khoảng trong.
“Được, đợi khi ngươi muốn trở về thì trở về.” Kinh Mặc khẽ nói, tận đáy lòng lại rõ ràng, trừ phi đợi nàng yên ổn ở nước Tử Húc rồi, nếu không nha đầu ngốc này sẽ không vì tình cảm của mình mà trở về.
“Kinh Mặc, đội ngũ đón dâu đến rồi, nhanh đi ra thôi.” Trần Nguyên Khánh đi vào, khi nhìn thấy lệnh bài của môn chủ Phi Long Môn trong tay Lãnh Tố đáy mắt vẫn vụt qua một tia sửng sốt.
“Lên nào, Trần thúc cõng con.” Trần Nguyên Khánh cúi người, dịu giọng nói.
Nước mắt của Kinh Mặc cũng không khống chế được mà rơi xuống, Trần thúc của nàng, những năm này một mình diễn vai cha mẹ sư phụ của nàng, bây giờ ngay cả vai của Trọng Lâu cũng muốn gánh sao?
Kinh Mặc đang muốn mở miệng, ở cửa truyền tới âm thanh thỉnh an Hoàng thượng, Kinh Mặc nghe tiếng nhìn ra, Trọng Lâu mặt mày phong trần đang đứng ở cửa, khi nhìn Kinh Mặc trên mặt đều là sự kích động.
“Tỷ tỷ, ta không đến muộn chứ?” Trọng Lâu tự nhiên là nhìn thấy động tác của Trần Nguyên Khánh, cũng hiểu, thiếu chút nữa, người đệ đệ như hắn đã…
“Coi như đệ có lương tâm, hôm nay đệ nếu như không tới, thê tử của đệ ta giữ rồi, cũng không để nàng trở về Đại Lương nữa.” Kinh Mặc trêu đùa nhìn Lãnh Tố, Lãnh Tố còn đang trong sự sửng sốt khi thấy Trọng Lâu, đợi khi ý thức được Kinh Mặc đang trêu mình, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người nàng.
“Môn chủ người thật là…” Lãnh Tố nghẹn lời nhìn Kinh Mặc, mặt mày lại bất giác ửng đỏ.
Trọng Lâu ngẩn ra nhìn Lãnh Tố, mở miệng mấy lần, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra được…
“Tỷ tỷ, giờ lành không thể bỏ lỡ được, tỷ lên kiệu hoa trước, ta sẽ đưa tỷ đến nước Tử Húc.” Ánh mắt của Trọng Lâu cuối cùng chuyển rời khỏi người Lãnh Tố, hắn mỉm cười nói với Kinh Mặc.
“Trọng Lâu, đệ biết như này sẽ phải trì hoãn thời gian dài cỡ nào không? Các đại thần trên triều đường đó sao có thể…” Tuy ngoài miệng nói lời lo lắng, nhưng tận đáy lòng thật sự rất vui, nàng đã rất lâu rồi không có thời gian ở bên Trọng Lâu rồi…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!