Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tung Hoành Cổ Đại (Full)

CHƯƠNG 738: NGOẠI TRUYỆN 28: XUẤT GIÁ

“Đợi quý quốc đồng ý những yêu cầu này của ta, chúng ta lại bàn đến chuyện liên hôn giữa hai nước…” Kinh Mặc nhìn Hứa Thành Trù, chậm rãi nói.

Trái tim Hứa Thành Trù đã tràn đầy hoang tàn, trước khi mình đến đã đảm bảo với người nào đó, trong vòng nửa tháng sẽ dẫn vương phi trở về.

Nhưng bây giờ, bóng dáng vương phi còn chưa biết ở đâu, hắn ta lại phải quay về đối diện với âm trầm và toan tính của hoàng thượng.

Người ngồi trên long vị đó chính là để kéo dài hôn sự của Thành vương, cũng sẽ không thoải mái đồng ý cắt đất bồi thường.

“Công chúa, chuyện này ta sẽ trình tấu lên hoàng thượng, người có muốn xem thử sính lễ của Thành vương phủ không, vì lấy người, Thành vương đã lấy hết tất cả, nhất định có thể khiến người hài lòng.” Hứa Thành Trù vừa nói vừa không chút dấu vết lau mồ hôi bên trán.

“Chúng ta bàn chuyện công trước rồi hãy bàn chuyện tư, chúng ta thương lượng chuyện cắt đất bồi thường trước, nếu Đại Lương chúng ta không hài lòng, thì cuộc liên hôn này sẽ không thể thành.” Lúc Kinh Mặc nói chuyện vẫn luôn cười, lại khiến Hứa Thành Trù hiểu rõ, cái gì gọi là trong bọc giấu kim.

Nàng nói không nhiều, đều là những lời có thể đặt lên mặt bàn, nhưng lại khiến hắn cảm thấy cực kỳ ủy khuất.

“Nếu Hứa đại nhân không có chuyện gì khác thì về thương lượng chuyện cắt đất bồi thường này trước đi, ta đợi tin tốt lành.” Kinh Mặc nói xong thì đứng dậy, cũng không đợi Hứa Thành Trù mở miệng nữa, nhưng thông qua cuộc nói chuyện, nàng đoán được, sính lễ của Thành vương phủ hẳn tính là phong phú.

Cho nên mình càng không thể bỏ qua Tử Húc Quốc, nàng không muốn lấy tài phú của Đại Lương làm của hồi môn cho mình, lấy của Tử Húc Quốc hẳn không sai đi?

Hứa Thành Trù mặt mày xám xịt rời đi, dù là nghị hòa hay nghị thân cũng đều không thể thành công.

Hắn đi rồi, Trần Nguyên Khánh liền từ tốn đi tới đại sảnh, Kinh Mặc đã mềm nhũn nằm sấp lên ghế như một bãi bùn, mặc dù vẫn là hồng y diễm lệ, trên mặt lại yếu ớt nói không nên lời, chiến trường ngày đó nàng mất máu quá nhiều, thân thể còn vô cùng yếu ớt, gặp Hứa Thành Trù chỉ là cố gắng chống đỡ mà thôi.

“Đã nói là đừng cậy mạnh, thân thể cũng không lo, thật là…” Trần Nguyên Khánh bước tới ôm Kinh Mặc lên, chậm rãi đưa nàng về tẩm thất của mình.

“Trần thúc, vấn đề hôm nay chúng ta hỏi hình như không giống, ta nhìn thấy khuôn mặt chấn động của Hứa Thành Trù.” Kinh Mặc khẽ nói.

“Ừ, ta đã hỏi chút chuyện liên quan tới phu quân của người.”

“Đó chỉ là một tên ma ốm tâm tư đa đoan thôi, có gì để hỏi.”

“Hắn có lẽ sẽ không khiến người thất vọng.” Trần Nguyên Khánh ngẫm nghĩ, khẽ giọng nói.

“Sao lại không khiến ta thất vọng, phu quân ta muốn, là nam tử giống như phụ hoàng, ta muốn trong mắt hắn chỉ có ta, ta muốn trong hậu viện của hắn chỉ có mình ta, nhưng rất rõ ràng, điểm này hắn cũng không làm được.”

“Người có thể thử chung đụng với hắn, có lẽ hắn không tệ như người nghĩ.”

“Trần thúc, thúc gặp hắn rồi, liền quay ngược mũi giáo như vậy, thật sự tốt sao?”

“Nam nhân vì lấy người mà phí hết tâm tư, bất kể thân thể hắn thế nào, hắn là thật sự để ý người, huống chi, đây là binh của Hưng Nhất Quốc.” Trần Nguyên Khánh đặt Kinh Mặc lên giường, dịu dàng nói.

“Xía, còn nói nữa, nếu chuyện này bị bách tính biết, vậy ta không phải gánh tội danh hồng nhan họa thủy sao, nam nhân mà ngay cả thanh danh của ta cũng không màng, sẽ trân trọng ta, ta mới không mơ đẹp vậy đâu.”

“Bất kể lúc nào, người của Hưng Binh đều là Tử Húc quân vương, không ai sẽ trách móc tiểu tướng áo trắng mà ngay cả tên cũng không để lại.”

“Ừ, không để lại tên, chính là người đó sớm đã tính toán, hắn thông minh như vậy, nhất định không chết.” Kinh Mặc khẽ nói, trong đầu lại lóe lên bóng người áo đen trên chiến trường ngày đó.

Lúc đó, nếu không phải sự xuất hiện của hắn, nàng có thể cố gắng chống đỡ, lại không biết có thể chống đỡ bao lâu, có thể đợi được đại quân tới chi viện không cũng không chắc, có thể nói là sự xuất hiện của người đó đã xoay chuyển chiến cục, mọi người đều khen sự thần dũng của công chúa một nước là nàng, hắn lại bị quên lãng.

“Người kinh tài tuyệt diễm như vậy, đương nhiên sẽ không chết, hơn nữa ta có dự cảm, giữa hai người còn sẽ có so bì, chỉ là không biết đến cùng là người thắng hay là hắn thắng.” Trần Nguyên Khánh bất giác cảm khái, Kinh Mặc nghe vậy lại ngẩng đầu nhìn Trần Nguyên Khánh, tràn đầy tự tin nói: “Đương nhiên là ta thắng, ta có Trần thúc tham mưu mà.”

Trần Nguyên Khánh không lên tiếng, ông ta không biết, nếu đến lúc đó đôi phu thê trẻ thật sự nổi lên tranh chấp thì mình phải đứng về bên nào.

Có lẽ, bản thân vẫn sẽ kiên trì đứng về phía Kinh Mặc đi?

Nhưng mà, có lẽ chuyện này sẽ không trở thành hiện thực, sau khi kiến thức sự thâm tình của nam tử đó, ông ta liền tự giác trở thành người thuyết khách cho hắn, nhưng mà, đây đều là chuyện sau này.

Sau khi Hứa Thành Trù rời đi, Kinh Mặc liền nhận được thư nhà của Trọng Lâu, kêu nàng toàn quyền xử lý chuyện với Tử Húc Quốc, đến cùng thành chỉ, là của hồi môn của Kinh Mặc, ngoại trừ bảy tòa thành trì hiện tại vẫn bị Tử Húc Quốc chiếm lãnh ra, còn cho nàng mười tòa thành trì bao gồm cả thành Kinh Mặc, còn có vô số vàng bạc châu báu, tư thế soạn hồi môn của Trọng Lâu, giống như muốn dọn sạch toàn bộ ngân khố nước Đại Lương.

Dường như Trọng Lâu tính được Kinh Mặc sẽ cự tuyệt, cho nên thư viết rất thiết tha, đầu tiên là áy náy vì mình để tỷ tỷ liên hôn với Tử Húc Quốc, sau đó liền nói tới lời nói đùa năm đó, năm đó chàng đồng ý sẽ tặng hết nước của Đại Lương cho Kinh Mặc, nhưng chàng luyến tiếc, lại cũng không dám, sợ tổ tông trách tội, nên mới nghĩ cách thỏa hiệp, dùng mười tòa thành trì đổi lấy nước của Kinh Mặc.

Về phần vàng bạc châu báu, Trọng Lâu nói chàng lấy từ trong tư khố của phụ hoàng, phụ hoàng dẫn mẫu thân họ đi, thì phải bồi thường một chút cho họ, nhưng chàng sợ phụ hoàng hối hận, cho nên, dùng làm hồi môn cho Kinh Mặc trước, như vậy đợi phụ hoàng quay lại tìm cũng tìm không được.

Ngữ khí viết thư của Trọng Lâu giống như lúc họ còn nhỏ, ở cùng nhau, hai người tranh cãi đánh mắng lại tâm linh tương thông.

Kinh Mặc đọc khóc mấy lần, nàng biết, chuyện Trọng Lâu đã quyết định, nàng không có cách nào thay đổi, chỉ có thể tiếp nhận.

Chỉ là, nàng vẫn là có lương tâm, sau khi nhận của hồi môn thì gặp Lãnh Tố một lần, muốn Lãnh Tố ở lại Đại Lương, làm đệ muội của mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!