Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tung Hoành Cổ Đại (Full)

CHƯƠNG 716: NGOẠI TRUYỆN 6: RỜI KHỎI BIÊN CẢNH PHÍA NAM

Ai cũng biết mấy năm nay Đại Lương bách tính an cư lạc nghiệp, ai cũng rõ bây giờ binh mã của Đại Lương mạnh mẽ, nhưng càng là Đại Lương như thế, càng dễ khơi lên sự ghen ghét của các nước khác, nếu như không có Tử Húc khiêu khích còn tốt, bây giờ Tử Húc Quốc thò ra, nếu như bọn họ không dẹp được Tử Húc Quốc, vậy hậu quả, thật sự không dám tưởng tượng.

Trần Nguyên Khánh không nói gì, bởi vì hắn ta đã biết Kinh Mặc đã có chủ ý rồi.

Trần Nguyên Khánh đã từng nghĩ đến chuyện Kinh Mặc sẽ gả cho người ta, nhưng thế nào cũng không ngờ là lấy phương thức hòa thân gả đến Tử Húc Quốc xa xôi.

Chỉ là nghĩ thôi, cũng cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu rồi.

“Trần thúc, thúc yên tâm, chỉ là gả xa, Trọng Lâu tiểu tử thối đó ta cũng tuyệt đối sẽ không tha, chỉ là con chưa nghĩ ra lý do thu thấp đệ ấy mà thôi.” Nếu như nàng lấy danh nghĩa sắc lệnh trí hôn để thu thập Trọng Lâu, vậy chắc chắn không được, bởi vì trên bọn họ còn đỉnh một sắc lệnh trí hôn hơn, tóm lại không thể lấy dưới phạm trên đi giáo huấn phụ hoàng của mình.

“Cháu muốn thu thập như nào, Trần thúc đều sẽ giúp cháu, tuy chúng ta ở biên giới phía nam nhiều năm như vậy, ta ở trong kinh còn có một ít thế lực.” Trần Nguyên Khánh khẽ nói, giống như thu thập quân chủ một nước chỉ là chuyện dễ như ăn cơm.

“Trần thúc, thì ra thúc còn giấu ta thứ tốt, thúc như thế là không được đâu, con đối với thúc không có che giấu gì cả.” Kinh Mặc cười trêu chọc, giống như hôn sự của mình đều quên rồi.

“Yên tâm, thứ Trần thúc giữ lại cuối cùng đều là cho cháu, ta là sợ cháu quá nông nổi, ta giúp cháu thu xếp trước mà thôi.” Trần Nguyên Khánh khẽ nói lời nói thẳng thắn. Năm đó hắn ta giải tán thê thiếp trong phủ đi, đem phần lớn tài sản công khai đều để lại hai con gái, lúc này hắn ta nói rõ, bọn họ sau này không có liên quan gì nữa, bây giờ người có quan hệ với hắn ta chỉ có nữ tử trước mắt này, hắn ta xem thành con gái, cũng xem thành muội muội, cô bé một tay nuôi lớn, hiện tai tương lai của hắn ta đều là Kinh Mặc, chỉ là hắn ta sớm đã quyết định rồi.

“Ta không thèm những vật chết đó, thứ ta muốn là Trần thúc, Trần thúc, nếu như ta thật sự phải gả đến Tử Húc Quốc, thúc có thể đi cùng ta không? Ta cô đơn một mình, ta…” Kinh Mặc đột nhiên cúi gằm mặt, nàng không dám nhìn Trần Nguyên Khánh, nàng sợ mình sẽ rơi lệ, càng sợ Trần Nguyên Khánh sẽ từ chối.

Vừa rồi, khi nàng biết Trần Nguyên Khánh ở trong kinh còn có nhân thủ, nàng đột nhiên cảm thấy Trần thúc cùng nàng lớn lên cũng sẽ giống phụ hoàng của mình rời bỏ nàng.

“Ừm, chỉ cần cháu không chê bai ta, ta sẽ luôn bên cháu, đến khi cháu chê ta phiền rồi, đuổi ta đi.” Trần Nguyên Khánh nghiêm túc nói, khi nhìn Kinh Mặc vẻ mặt vô cùng cưng chiều.

Đây là tiểu cô nương hắn ta một tay nuôi lớn, ở trên người hắn ta áy náy hổ thẹn của hắn ta đối với Vũ Trúc nhận được sự bù đắp, những bước đi sai lệch nhiều năm của hắn ta cuối cùng cũng quay về đúng đường.

“Người nói lời không giữ lấy lời kiếp sau sẽ biến thành chó con.” Kinh Mặc rất nghiêm túc cảnh cáo Trần Nguyên Khánh, Trần Nguyên Khánh mỉm cười gật đầu.

Đứa trẻ trước mắt ấy, khi đánh trận khí thế hoàn toàn phóng thích, thông minh lại lanh lợi, bình thường tuy kiêu ngạo, lại giống như đứa trẻ, hắn ta thích sự đơn thuần của nàng, không có âm mưu tính toán, trước mắt là vui buồn giận dữ chân thật nhất, ở bên cạnh Kinh Mặc, hắn ta cảm thấy trái tim của mình đều bình yên.

“Vậy Trần thúc, chúng ta đem biên giới phía nam này giao vào tay ai thì thích hợp? Thúc ta đều không ở đây rồi, bên phía Nam Chiếu sợ là lại muốn…” Đối với mảnh đất trấn thủ hơn nhiều năm này, Kinh Mặc rất không lỡ, tâm trạng bây giờ giống như mẫu thân giao phó con của mình vậy.

“Chúng ta trước giao cho Hứa tướng quân, đợi sau khi chúng ta trở về, Trọng Lâu chắc chắn sẽ cử người khác, trong quân của chúng ta, trừ cháu ra thật sự không có ai có thể gánh vác được chức trách này.” Trần Nguyên Khánh đối với tướng lĩnh trong quân quen thuộc nhất, hắn ta hiểu sự e ngại của Kinh Mặc, cũng nói rõ cho Kinh Mặc, điều nàng nghĩ chính là sự thật.

“Trần thúc, Trọng Lâu lần này vì một nữ nhân tự hủy trường thành, hậu nhân liệu có nói đệ ấy là một hôn quân hay không?” Nghĩ đến sau này Trọng Lâu sẽ bị trở thành hôn quân, tâm trạng của Kinh Mặc tự dưng tốt lên, Trần Nguyên Khánh gật đầu đáp, hắn ta biết trong lòng Kinh Mặc vẫn để tâm, đệ đệ mình yêu nhất, vì một nữ nhân muốn bán nàng đi rồi.

“Nhưng cho dù Trọng Lâu ngu ngốc như vậy, ta cũng không muốn để đệ ấy bị người đời mắng chửi thì phải làm sao? Đệ ấy ngốc như vậy, bây giờ phụ hoàng và mẹ đều không ở đây, cũng chỉ có ta có thể bảo vệ đệ ấy, đáng tiếc, ta sắp gả đi xa rồi, sau này ngày tháng bảo vệ đệ ấy cũng không nhiều rồi.” Sự tiếc nuối nhàn nhạt trong lời nói tuôn ra, nhìn cô bé bình thường cười đùa vui vẻ nhiều thêm vài phần tư lự, trái tim của Trần Nguyên Khánh đau đớn không thôi, lại không biết phải gỡ thế nào.

Kinh Mặc quả thật như những gì mình nói sau khi về đến phủ tướng quân thì thu dọn đồ đạc, trước khi đi thì gọi tướng sĩ đến trong phủ, giống như bình thường oán trách hoàn cảnh của biên giới phía nam, mọi người sớm đã quen rồi, bởi vì những điều Kinh Mặc nói chẳng qua là những điều đó, trời cũng sắp thiêu cháy người rồi, đây thật sự không phải là nơi cho người ở, ngược lại mặc kệ nàng oán thán như nào, kết quả cuối cùng cũng là nàng ở lại nơi này, trấn thủ giang sơn Đại Lương.

Chỉ là lần này, Kinh Mặc sau khi oán thán xong, vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người nói một câu: “Bản công chúa ở đây đủ rồi, muốn về kinh tránh nóng rồi, các ngươi tiếp tục ở đây tiếp làm trâu vừa làm việc vừa phàn nàn đi, đợi ta trở về sẽ nói với Hoàng thượng, tất có trọng thưởng.”

Kinh Mặc nói xong, tất cả mọi người ở đây đều sừng sờ, bọn họ đã quen đem tiểu cô nương này thành núi dựa của mình, không những vì thân phận của nàng, càng bởi vì sự thông minh và kiên định khi nàng đánh trận, bọn họ luôn nhận định có trưởng công chúa Kinh Mặc sẽ mãi mãi trấn thủ ở biên giới phía nam, mà có trưởng công chúa Kinh Mặc ở đây, bọn họ mới an tâm.

Nhưng công chúa Kinh Mặc nàng vậy mà muốn bỏ đi…

Điều càng buồn bực hơn là mọi người đã mở miệng khuyên, trưởng công chúa điện hạ đã đứng dậy rời khỏi, hy vọng duy nhất của bọn họ chính là trưởng công chúa chỉ là đáng nháo, rất nhanh sẽ tốt thôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!