CHƯƠNG 707: TÌNH YÊU TRONG LỜI ĐỒN
Lúc Trọng Lâu nghe Tử Húc Quốc nói tới điều kiện là đang viết một chữ cuối cùng, đúng vậy, cho dù có cầu tình cho Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Yến cũng sẽ không giảm bớt hình phạt.
“Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đầu ta cần gì phải tính kế không màng ngày đêm không thèm ngủ với hoàng bá phụ cơ chứ, cũng chỉ muốn có thể nhận được một chút tiện nghi từ trên người của Tử Húc Quốc, lại không ngờ rằng…” Trong lời nói của Trọng Lâu đều là sự tiếc nuối.
“Không có việc gì đâu, cũng chỉ là mấy cái thành trì mà thôi, nếu như bọn họ dám không trả về thì chúng ta đánh cho bọn họ trả về. Hiện tại tỷ tỷ của đệ dụng binh như thần, ở biên cảnh đều đang có lời đồn tỷ là công chúa thần tướng… nói đến thành trì, thật ra thì Kinh Mặc cũng không thèm, hai năm nay có sự chỉ đạo của Trần Nguyên Khánh, bản lĩnh dẫn binh tác chiến của con bé đột nhiên tăng mạnh, con bé cũng tin tưởng rằng chỉ cần có cây giáo trong tay và tất cả mọi thứ đều sẽ nằm trong tầm kiểm soát.
“Hay quá nhỉ? Còn thần tướng nữa chứ, cho dù có thật sự là thần tướng thì đó cũng chính là Trần Nguyên Khánh, tỷ đừng có cho là ta không biết, sự sắp xếp trước khi đại chiến của tỷ đều là do hắn ta xem xét qua rồi mới cho động binh.” Trọng Lâu không hề lưu tình chút nào mà vạch trần, bởi vì nhìn bộ dạng đắc ý của Kinh Mặc, trong lòng của cậu bé thấy rất không thoải mái.
“Hắn ta chỉ là giữ cửa ải mà thôi, muốn dùng chiến lược chiến thuật cụ thể gì, hắn ta không có quan tâm đâu, hắn ta…” Kinh Mặc sốt ruột giải thích, cô bé biết là hai năm nay sự cố gắng của mình đều sẽ bị người khác xem thành công lao của Trần Nguyên Khánh, nhưng mà thật sự mình cũng đã nỗ lực rất tốt, cô bé không hi vọng có người nào phủ định sự cố gắng của mình, nhất là Trọng Lâu, cứ luôn phân cao thấp với bản thân.
“Đúng vậy đó, chuyện xử lý triều chính của đệ cuối cùng cũng là phụ hoàng nắm giữ.” Trọng Lâu không muốn nói thêm với Kinh Mặc, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cô bé.
“Trọng Lâu, tỷ cũng chẳng còn cách nào hết, đệ cho rằng tỷ muốn chiến công lao của hắn ta có đúng không? Là do chính hắn ta không muốn, hắn ta nói là chỉ nghĩ đến khoảng thời gian bình thường không muốn bị thanh danh làm cho mệt mỏi, hắn ta nói rằng trước kia hắn ta đã quá quan tâm đến những thứ không đáng kể, cho nên mới thua vô cùng thê thảm, hắn ta còn nói là nguyện vọng lớn nhất sau này của mình chính là nhìn tỷ lớn lên, nhìn tỷ lấy chồng, hạnh phúc cả đời.” Kinh Mặc có chút kiêu ngạo mà nói.
Trước đó cô bé tiếp xúc với Trần Nguyên Khánh chỉ là vì có thể đổi lấy sự yêu thích của hắn ta, từ đó giảm bớt địch ý của hắn ta đối với mẹ, lại không ngờ rằng về sau hắn ta lại vì mình mà bỏ đi binh sĩ phía sau mình, càng cam tâm tình nguyện mai danh ẩn tính thủ hộ bên cạnh mình.
“Đúng vậy, hắn ta phát hiện trên người của tỷ có rất nhiều đặc điểm giống với muội muội của hắn ta, ví dụ như là đơn thuần, thiện lương, đối với nàng ta lại không thể giấu diếm, muội muội của hắn ta đã mất rồi, hắn ta cảm thấy rất áy náy, cho nên đã dời tình thương lên trên người của tỷ, hi vọng là tỷ có thể hạnh phúc.” Trọng Lâu nói năng rất có đạo lý cho Kinh Mặc nghe.
Lời nói của Trọng Lâu làm trên mặt của Kinh Mặc vui mừng một trận, cô bé không nghĩ đến là đệ đệ vụng về của mình vậy mà cũng thông minh như thế, mà có thể nhìn thấy đến mức độ này, cô bé mừng rỡ muốn khen Trọng Lâu một phen, lại không ngờ tới là Trọng Lâu lại mở miệng nói tiếp: “Tỷ nói xem có phải là mắt của Trần Nguyên Khánh đã bị mù rồi hay không vậy? Vậy mà cảm thấy tỷ đơn thuần thiện lương…”
Trọng Lâu vẫn còn chưa nói xong, Kinh Mặc liền muốn chém giết Trọng Lâu, Trọng Lâu tranh thủ thời gian chạy trốn, lại không ngờ rằng Kinh Mặc đã ngăn chặn đường đi của cậu bé, không qua bao lâu hai người liền vây cùng một chỗ đánh tới đánh lui…
Kết quả cuối cùng là một hồi lâu sau mới đi ra ngoài, trên mặt mũi hai người đều bị bầm dập, vì không muốn bị phạt mà hai người bọn nó trốn ở trong phòng của mình an phận vài ngày.
Vết thương trên mặt của hai đứa bé đã tốt rồi, lúc có thể bước ra khỏi cửa, hôn sự của Ôn Tư công chúa với Tống Vĩnh Kỳ cũng đã được quyết định, bởi vì chuyện này mà ngày nào Tống Vĩnh Kỳ cũng đều vui vẻ, vì có thể tiếp xúc với Ôn Yến nhiều thêm, y trực tiếp để cho người ta đồn rằng y tự mình đến Tử Húc Quốc cảnh thành cưới Ôn Tư công chúa.
Bởi vì đã bước qua chặng đường sáng sủa, cho nên Tống Vĩnh Kỳ hưởng thụ khoảng thời gian ở bên cạnh Ôn Yến không thèm kiêng kị một chút nào, ngày hôm nay đi du thuyền, ngày mai đi leo núi, y mang theo bộ dạng thề phải đền bù cái được gọi là tiếc nuối khi mà bọn họ chưa làm mọi chuyện vào lúc trước, làm cho Ôn Yến cảm thấy không biết làm như thế nào, nhưng mà có thuyết phục thì từ xưa đến nay y vẫn không chịu nghe.
Hiện tại chỉ có một mục tiêu đó chính là đem những thứ tốt nhất cho Ôn Yến, dẫn Ôn Yến đi xem những phong cảnh tốt nhất, dẫn Ôn Yến đi ăn những món ngon ngon nhất, y còn muốn cho Ôn Yến một khoảng thời gian tiêu dao khoái hạt, chủ ý và quyết định của y đã không còn trong chốn thâm cung, chờ đến lúc Trọng Lâu lớn lên y lại vung tay khống chế.
Không lâu sau, ở cảnh thành, thậm chí là Tử Húc Quốc đều đang đồn thổi rằng Ôn Tư công chúa mỹ mạo kinh người, hoàng thượng Đại Lương quốc đối với cô vừa gặp đã cảm mến, lấy mười tòa thành trì cầu hôn cô. Ôn Tư công chúa cảm động sâu sắc, một vài ngày nữa sẽ là ngày đại hôn của hai người bọn họ.
Mà liên quan đến chuyện tình yêu của hai người lại có vô số phiên bản, giờ phút này Ôn Yến ở trên du thuyền nghe nói hoàng thượng Đại Lương nghe răm rắp theo lời của Ôn Tư công chúa, vì Ôn Tư công chúa muốn ăn tôm càng cay mà ngày nào cũng có thể mang theo tôm sống từ Đại Lương chạy đến, quả nhiên là hồng trần phi tử tiếu, không có người nào biết tôm càng…
Nghe câu chuyện sai với sự thật một cách nghiêm trọng, không thể không nhìn kẻ đầu tiêu trước mắt.
“Rốt cuộc là chàng muốn làm cái gì vậy hả? Cứ tiếp tục gây chuyện như thế này, chắc chắn là thái hậu nương nương sẽ phải đến để đối phó hồng nhan họa thủy là ta đó, ta vẫn còn chưa gả cho chàng đâu, vậy mà chàng đã muốn xây dựng mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu rồi có đúng không hả?”
“Yên tâm đi, nếu như mẫu hậu biết là nàng, vậy thì chắc chắn sẽ kêu ta càng sủng ái nàng hơn, có một chút sủng ái đó thì tính là cái gì chứ?” Tống Vĩnh Kỳ cười nói xong liền đi đến bên tai cô nói một câu: “Tối ngày hôm nay chúng ta ăn tôm, để nàng ăn đến nghiện.”
Ôn Yến nhìn gương mặt ôn hòa của Tống Vĩnh Kỳ, cô mới hiểu được cái gì gọi là lời đồn sai sự thật một cách nghiêm trọng, đó rõ ràng là thật, là thật mà.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!