Hai tên đại nam nhân ở trong phòng nghiên cứu Ôn Yến, nghiên cứu xong cũng đã mất nửa ngày.
Ôn Yến sai người mang giấy bút tới, chống cằm nhớ lại cách thức chế tạo xe lăn. May mắn thay khi còn làm việc ở bệnh viện, xe lăn là đồ vật mà cô phải tiếp xúc hằng ngày phải.
Phác thảo hơn nửa ngày, cuối cùng vội đứng lên, chẳng qua có bản vẽ còn chưa đủ, cần phải có thợ rèn có tay nghề điêu luyện giúp cô làm ra mới được.
Cô tìm đến ma ma hỏi: “Trong kinh có thợ rèn tay nghề giỏi không?”
Ma Ma mờ mịt lắc đầu: “Tiểu nhân không rõ lắm, nhưng lúc trước từng nghe nói cha của Tiểu Tình là thợ rèn, chỉ là không biết tay nghề thế nào. Quận chúa, người cần tìm thợ rèn để làm gì?”
“Tiểu Tình?” Trí nhớ của Ôn Yến rất tốt, rất nhanh đã nhớ ra Tiểu Tình, chính là người bị cô tát một bạt tay, sau đó còn bị Nhu phi Dương Bạch Phi đuổi ra khỏi phủ.
“Chính là người bị Trắc Phi nương nương đuổi ra khỏi phủ.” Tiểu Chi lên tiếng nhắc nhở.
“Không phải các ngươi nói mẹ nàng bị bệnh không có tiền chữa trị sao? Nếu cha nàng làm thợ rèn, thì phải kiếm được không ít bạc.” Ở thời hiện đại, công nhân kỹ thuật là một nghề rất phổ biến.
Ma ma xùy một tiếng bật cười: “Quận chúa ngốc của ta… Một tên thợ rèn thì kiếm được bao nhiêu bạc chứ? Nhiều lắm một tháng chỉ được hai quan tiền, người có biết bây giờ đi xem đại phu lấy thuốc tốn rất nhiều tiền không? Người nghèo bị bệnh, nhưng trong nhà mà không có tiền thì chỉ có nước chờ chết thôi.”
“Thì ra là như vậy.” Ôn Yến rơi vào trầm tư, gọi Tiểu Chi: “Tiểu Chi, ngươi lên giường nằm đi.”
Tiểu Chi không rõ hỏi: “Quận chúa muốn làm gì?”
Ôn Yến nhe răng cười: “Ta cùng ma ma xuất phủ tìm Tiểu Tình, ngươi nằm ở đây ngủ, một khi Vương gia sai người đến thăm dò cũng không bị bại lộ.”
Tiểu Chi còn muốn khuyên nhủ, đã thấy Ôn Yến cởi váy dài thêu hoa bằng gấm của cô xuống, chờ nàng đổi y phục và trang sức nha hoàn, nàng ta đành phải nghe lời, hầu hạ Ôn Yến thay y phục.
“Cho nên mới để Tiểu Chi nằm trên giường, yên tâm bọn ta đi một lát rồi sẽ trở về, nhất định quay lại trước trời tối.” Ôn Yến nói xong liền nhảy xuống đất, ma ma sợ tới mức vội chạy đến đỡ cô: “Quận chúa của ta ơi, miệng vết thương của người còn đau không? Cẩn thận một chút.”
“Thật sự không đau, đừng nhiều lời nữa, ta tìm cha của Tiểu Tình có chút việc, Tiểu Chi, ngươi lấy xiêm y của ngươi cho ta, ta tráo đổi rồi đu ra ngoài.” Ôn Yến lại nhờ ma ma đi ra ngoài phòng nói rõ với mấy nha đầu đang quét dọn, bảo các nàng đừng tiết lộ ra ngoài.
Tiểu Chi còn muốn khuyên nhủ, đã thấy Ôn Yến cởi váy dài thêu hoa bằng gấm của cô xuống, chờ nàng đổi y phục và trang sức nha hoàn, nàng ta đành phải nghe lời, hầu hạ Ôn Yến thay y phục.
Ôn Yến là người quyết định nhanh chóng, nói làm liền làm, một chút do dự cũng không được, lập tức lôi kéo ma ma xuất phủ.
Chỉ là làm sao nàng có thể đảm nhiệm việc che dấu này, thân thể của Quận chúa so với Tiểu Chi cao hơn rất nhiều, y phục lại không vừa mặc vào trông rất kỳ lạ, muốn che dấu nhưng lại càng khiến người ta chú ý.
Cô phải đi qua một hành lang gấp khúc tới đình viện, bị nha đầu Xuân Ngưng bên cạnh Dương Bạch Phi nhìn thấy, thấy cô cải trang cách ăn mặc, trong lòng liền biết có vấn đề, vội vàng quay về bẩm báo với Dương Bạch Phi.
Dương Bạch Phi nghe Xuân Ngưng bẩm báo xong, nàng ta liền cho người đi điều tra rõ. Nàng rõ ràng là đang dưỡng thương, sao có thể bước đi như bay ra khỏi phủ rồi? Hay là nàng đang giả vờ? Nhưng miệng vết thương kia chính nàng ta cũng đã nhìn thấy, trừ phi ngay cả miệng vết thương cũng là giả, nếu không vì sao khi rửa vết thương lại không cảm thấy đau đớn một chút nào?
Tiểu Chi lo lắng sốt ruột nằm trên giường, không phải nàng đang lo lắng Dương Bạch Phi, bởi vì hôm nay Dương Bạch Phi không dám gây chuyện. Nếu nói đến thăm Quận chúa lại càng không có khả năng, không hạ độc là tốt lắm rồi. Cho nên, nàng ta lo lắng Vương gia cho người đến tra hỏi, cũng sợ nha hoàn ngoài phòng ứng phó không được liền bị nghi ngờ. Hôm nay Vương gia không được tốt cho lắm, nếu để người phát hiện Quận chú không quan tâm đến vết thương, lén xuất phủ sẽ nổi trận lôi đình.
Nàng đang hết sức lo lắng, liền nghe tiếng bước chân vang lên ngoài phòng, sau đó nghe được thanh âm có chút bối rối của nha hoàn trông cửa: “Tham Kiến Nhu phi nương nương.”
Hai chân Tiểu Chi run lên, thân thể cứng ngắc, vội kéo chăn che kín đầu của mình, thân thể có chút run rẩy. Sao Nhu phi lại đến đây? Hôm nay nàng ta không phải đang tiếp đón Gia Cát thần y sao? Ngữ khí hình như không tốt, hẳn là không phải tới hỏi han tình hình Quận chúa rồi.
“Vương phi đâu?” Thanh âm của Dương Bạch Phi nhàn nhạt vang lên, nhưng lại mang theo uy nghiêm.
Thanh âm nha hoàn có chút bối rối, ấp úng nói: “Nhu phi nương nương xin hãy quay về, Vương phi vừa mới chợp mắt, phân phó… không được quấy rầy người.”
Ngữ điệu Nhu phi đạm mạc nói: “Mở cửa.”
Nha đầu dường như quỳ xuống, nghe được một tiếng “bịch” vang lên: “Nhu phi nương nương, Vương phi đã dặn, không cho phép bất kỳ ai quấy rầy.”
“Ngươi dám ngăn cản Nhu phi nương nương? Là Vương gia nhờ Nhu phi đến chăm sóc Vương phi, Vương gia còn truyền lời đến đây. Ngươi chỉ là một tiện tì quét dọn vậy mà dám ngăn cản Ngu phi, ngươi muốn chết sao?” Thanh âm của Ngưng Xuân vang dội trong không khí, dựa thế cáo mượn oai hùm.
Trong lòng Tiểu Chi đã nguội lạnh một nửa, mang theo chỉ thị của Vương gia đến, tuy là Quận chúa cũng không thể ngăn cản.
Cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, có người tiến đến, Tiểu Chi nhanh chóng kéo lấy chăn, thân thể lạnh run. Nhu phi thực sự lợi hại, lúc còn Hầu phủ nàng ta đã chứng kiến tất cả, ngoài mặt khéo hiểu lòng người, sau lưng lại âm u độc ác, thủ đoạn xử phạt hạ nhân có hơn nghìn cách.
“Tỷ tỷ.” Thanh âm của Nhu phi vang trên đỉnh đầu Tiểu Chi, mang theo một tia đùa cợt cùng khinh bỉ. Tất nhiên, nàng ta biết người năm trên giường không phải tỷ tỷ của nàng.
Tiểu Chi cắn chặt răng, không dám lên tiếng, lại càng không dám động đậy, chỉ giả vờ ngủ, mong nàng ta tự mình rời đi.
Xuân Ngưng tận mắt chứng kiến Ôn Yến xuất phủ, làm sao có thể để Tiểu Chi qua mặt được. Mặc dù không rõ người trên giường này là ai, nhưng nàng ta chắc chắn mười phần không phải Ôn Yến, cho nên không sợ mạo phạm, lập tức thò tay vén chăn lên, Tiểu Chi trở mình một cái đứng lên, quỳ trên mặt đất run rẩy nói: “Tham kiến Như phi nương nương, Nhu phi nương nương tha tội.”
Dương Bạch Phi gầm lên: “Ngươi thật to gan, đây là giường của Vương phi, một đứa nha hoàn thấp hèn như ngươi lại dám nằm lên, coi trời bằng vung. Người đâu đem nha hoàn này ra đánh cho ta, rồi ném vào ngục tối.”
Tiểu Chi sợ tới mức hồn phi phách tán, ngục tối là nơi vương phủ chuyên dùng để trừng trị hạ nhân phạm tội nghiêm trọng, vào ngục tối không bị đánh đến chết thì cũng bị lột da. Đừng nói bắt quỳ gối không cho đứng lên, còn phải chịu hình nữa, mấy gã sai vặt cường tráng cũng chỉ chịu được đến hai ngày.
Tiểu Chi mặt trắng không còn giọt máu, dập đều liên tục cầu xin: “Xin nương nương tha mạng… Nô tỳ không dám nữa.”
Dương Bạch Phi phất tay một cái ngăn cản hạ nhân, lạnh giọng hỏi: “Vương phi đã đi đâu? Ngươi thành thật nói cho ta biết, ta sẽ tha mạng nhỏ này của ngươi, nếu không đừng trách ta vô tình.”
Tiểu Chi biết Dương Bạch Phi oán hận Tiểu Tình, tất nhiên không dám nói Ôn Yến đi nơi nào, chỉ lắc đầu khóc: “Nô tỳ không biết, Quận chúa chỉ nói phải xuất phủ một chuyến, nô tỳ thực không dám hỏi quận chúa đi đâu.”
“Không biết?” Dương Bạch Phi dựng đứng mày liễu, lãnh đạm nói: “Thật là một nô tài trung thành, ta cũng không muốn làm ngươi khó xử, vậy cứ việc này bẩm báo lại với Vương gia, để xem Vương gia xử trí ngươi thế nào.”
Tiểu Chi nghe thấy vậy, mặt trắng bệch vội vàng cầu xin: “Nương nương bớt giận, ngàn vạn lần không thể để Vương gia phát hiện, nếu không Quận chúa sẽ…”
“Nàng sẽ thế nào?” Xuân Ngưng xoay người, hung ác nghiêm mặt, ác độc véo đùi Tiểu Chi một cái, Tiểu Cúc đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Còn không mau khai ra?” Xuân Ngưng nổi giận gầm lên, rồi đạp thêm một phát, vừa vặn trúng bụng Tiểu Chi, Tiểu Chi đau đớn nhưng nào dám rên rỉ nửa câu. Đầu óc nàng ta một mảng hỗn độn, nàng lại không chú ý, lỡ lời nói ra: “Quận chúa đi tìm Tiểu Tình.”
Dương Bạch Phi nghiến răng lạnh lùng nói: “Nàng đến tìm tiện nhân kia làm gì?” Trong lòng nàng thầm hận, lúc ở trong cung còn hào phòng như thế, lại không theo nàng ta đoạt Vương gia. Vết thương còn chưa dưỡng tốt, liền đi tìm Tiểu Tình, ý đồ vạch trần chuyện ngày đó nàng cố ý hãm hại, đúng là ngoan độc.
Tiểu Chi lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”
Dương Bạch Phi sắc mặt trầm xuống, nói với gã sai vặt phía sau: “Vả miệng nó cho ta.”
Một gã sai vật khỏe mạnh tiến đến hỏi: “Nương nương, đánh bao nhiêu ạ?”
Dương Bạch Phi lạnh nhạt nói: “Đánh đến khi nào nó chịu khai thì thôi.”
Tiểu Chi bị hai gã đầy tớ túm trụ áp quỳ trên mặt đất, gã sai vặt tiến đến, giơ bàn tay to lớn lên. Một buổi chiều thanh thản, chim chóc bay ngang qua phía chân trời, tăng thêm một tia hòa khí, mà trong phòng lại tàn độc thảm thiết, Tiểu Chi liên tục bị đánh mười mấy cái tát, khóe miệng, mũi toàn máu, mặt sưng vù, tóc tai tán loạn, đánh đến mức đầu óc nàng ta choáng váng, đau nhức lạnh thấu đến tê dại.
Tiểu Chi chưa bao giờ nếm trải qua những đòn hung hiểm thế này. Hôm nay có thể chịu được, chẳng qua là bị đánh liên tục, lên tiếng khóc lớn cũng không thể, khiến cho người ta nhìn vào thấy thê thảm.
Cái gã sai vặt kia tự hồ cũng có chút không đành lòng, ra tay cũng nhẹ đi, liên tục đánh tiếp mấy cái mới xoay người hỏi Dương Bạch Phi: “Nương nương, như vậy còn tiếp tục đánh nữa sao?”
Xuân Ngưng tiến lên, đẩy gã sai vặt ra, cả giận nói: “Nương nương còn chưa nói dừng, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Nhìn tay chân ngươi mềm nhũn ra, bộ không có ăn cơm sao?”
Dứt lời nàng vọt tới bên bàn trang điểm, cầm lấy một cây thước gỗ, dùng thước gỗ thay tay đánh xuống. Cây thước gộ này vốn là của ma ma dùng để đo vải, so với mấy loại thường còn dày hơn, cây thước này đánh đến ngay trên mặt liền xuất hiện vệt máu, liên tiếp vài cái, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Tiểu Chi liền sưng lên giống như đầu heo.
Nha hoàn ngoài phòng chứng kiến cảnh tượng này, bất chấp có bị quở trách hay không, liền tiến vào cầu tình cho Tiểu Chi.
Dương Bạch Phi thấy Tiểu Chi bị đánh đến bộ dạng như vậy, tức giận trong lòng cũng vơi đi, lạnh nhạt nói: “Hôm nay ta đánh ngươi để ngươi biết, một là thân phận ti tiện thấp hèn của mình, nằm lên giường Vương phi chính là mạo phạm bất kính, hai là biết rõ Vương phi trên người mang thương tích lại để Vương phi tùy ý xuất phủ. Một khi Vương phi xảy ra chuyện gì, ngươi có gánh nổi hậu quả không? Cho nên, lần nghiêm trị này để khiển trách ngươi hầu hạ chủ không tốt. Trong lòng ngươi có phục không? Nếu không phục thì đến trước mặt Vương gia kể oan, Vương gia có nhẹ tay như ta hay không, ta không dám chắc đâu.”
Trong lòng Tiểu Chi ủy khuất đến cực điểm, nhưng ngay cả khóc cũng không dám, liên tục dập đầu thỉnh tội: “Nô tỳ không dám, nô tỳ cảm kích vô cùng, khắc ghi sự dạy bảo của nương nương, nô tỳ hoàn toàn phục.”
Dương Bạch Phi hài lòng gật đầu: “Ngươi phục là tốt rồi, nên nhớ quản tốt đầu lưỡi của mình, chớ để khắp nơi ngôn ngữ loạn đầy thị phi, nếu có bất kỳ lời nói nào lọt vào tai Vương gia, ngươi biết hậu quả sẽ ra sao rồi chứ.”
Tiểu Chi gật đầu, mang theo âm thanh nghẹn nấc nói: “Nô tỳ hiểu rồi, chuyện hôm nay là do sai lầm của nô tỳ, nương nương trừng phạt nô tỳ cũng chỉ vì luật lệ Vương phủ, nô tỳ nhất định ghi nhớ, sau này không dám tái phạm, cũng không dám ở trước mặt Quận chúa và Vương gia than oán nửa lời.”
Khóe miệng Xuân Ngưng kéo lên một ý cười lãnh khốc, nhạt nhẽo nói: “Trong lòng thật sự nghĩ như vậy thì tốt, nương nương nhân từ đức độ, không bắt ngươi vào ngục tối, ngươi nhất định phải ghi nhớ ân đức này của người.” Vừa dứt lời nàng ta đỡ Dương Bạch Phi, kính cẩn nói: “Nương nương chúng ta đi thôi, Vương gia còn chờ người phục mệnh.”
Dương Bạch Phi “ừ” một tiếng, phong thái cao ngạo rời đi.
Tiểu Chi nằm xụi lơ trên mặt đất, ôm mặt khóc thút thít, nhưng nàng ta cũng không dám khóc lớn tiếng, chỉ sợ Dương Bạch Phi bỗng nhiên trở lại.
Đám nha đầu đỡ nàng ta dậy, an ủi: “Tiểu Chi tỷ tỷ, đừng buồn nữa, khi nào Vương phi trở về chắc chắn sẽ ra mặt cho tỷ.”
Tiểu Chi lập tức ngừng khóc, lại liên tục lắc đầu , “Chuyện hôm nay, các ngươi tuyệt đối không được nói cho Quận chúa biết. Hôm nay khó khăn lắm mới thấy Vương gia đối với Quận chúa khá hơn một chút, không chán ghét như những ngày trước, nếu bây giờ lại bởi vì ta mà làm cho Quận chúa và Nhu phi nổi ra tranh chấp, Vương gia chắc chắn sẽ không chịu đến gặp Quận chúa, hơn nữa, chuyện hôm nay, rõ ràng là chúng ta có lỗi trước, Vương gia đã từng nói, không cho phép Quận chúa ra ngoài, phải trị thương cho thật tốt. Nếu Vương gia biết Quận chúa không chịu nghe lệnh, chỉ sợ sẽ lại tức giận.”
Nha đầu lo lắng nói: “Chỉ là, cho dù chúng ta không nói, Nhu phi chắc chắn cũng sẽ nói cho Vương gia biết chuyện nương nương ra khỏi phủ, đến lúc đó Vương gia cũng sẽ biết thôi.”
Tiểu Chi ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy có lí, ngay sau đó lại buồn bã nói: “Vậy phải làm sao đây? Quận chúa và Vương gia mới hòa hợp được mấy ngày, thật khiến cho người ta phải lo lắng.”
Dừng một chút, lại nói: “Vương gia biết Quận chúa tự mình ra khỏi phủ, chắc chắn sẽ tức giận, nếu Quận chúa lại một lần nữa vì ta mà tranh chấp với Nhu phi, phá hỏng sự an bình của Vương phủ, chỉ sợ sẽ càng tức giận hơn, cho nên, chuyện hôm nay Nhu phi đánh ta, không nói thì tốt hơn.”
Nha đầu nhìn Tiểu Chi trên mặt là vết bầm tụ máu, nói: “Kể cả có không nói, Vương phi cũng có thể nhìn thấy mặt của tỷ, đến lúc đó chỉ cần tra hỏi một chút, nhất định sẽ biết tỷ bị đánh.”
Tiểu Chi lấy trong ngực ra một cái khăn tay, che lên trên mặt, khóe mắt tràn đầy nước, lại khẽ cười nói: “Ta nói là ta bị nổi mẩn ngứa, các ngươi cũng che giấu giúp ta, có lẽ sẽ gạt được Vương phi.”
Đám nha đầu thấy tiểu Chi phải chịu oan ức như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu gì. Nhưng Vương phi khó khăn lắm mới có thể có quan hệ tốt một chút với Vương gia, đến đám người ở Chỉ Nghi Các như bọn họ cũng không hề đòi hỏi phải làm rõ ấm ức, nếu như tiếng nói có trọng lượng trong vương phủ, dĩ nhiên cũng không muốn làm cho Vương gia và Vương phi lại xảy ra mâu thuẫn, trở về tình trạng chiến tranh lạnh như trước kia.
Nhưng khi nghĩ đến tiểu Chi bỗng nhiên lại bị đánh, trong lòng cũng bất bình tức giận, an ủi nàng một phen, lại lấy thuốc bôi lên, làm cho tiểu Chi vô cùng cảm động.
Chỉ Nghi Các này chưa bao giờ đoàn kết được như vậy.
Ôn Yến cùng ma ma rời khỏi Vương phủ, mua một chút đồ rồi lại đi tìm nhà của Tiểu Tình. Ma ma thật ra cũng không nhớ rõ ràng lắm, chỉ nhớ sơ sơ chỗ đó là nơi nào. Kết quả cứ đi mãi mơ mơ hồ hồ, tìm những một canh giờ, mới hỏi thăm được chính xác nơi mà Tiểu Tình ở.
Nhà của Tiểu Tình ở một vùng khá hẻo lánh phía đông bắc Kinh thành, cũng có thể nói nơi này là một khu dân cư rất nghèo. Trên đường đi tới đây đều gặp những ngôi nhà rất đẹp, bỗng nhiên lại lạc vào một ngôi làng hẻo lánh, làm cho Ôn Yến có chút xúc động. Không ngờ rằng, ở chốn kinh thành phồn hoa này lại có một nơi nghèo khổ như vậy.
Nhà của Tiểu Tình là một căn nhà gỗ, vừa đơn sơ lại vừa nguy hiểm. Lúc đi tới trước cửa, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Tình đang bưng một chậu nước đi ra, ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Yến cùng ma ma đang ở ngoài cửa nhìn, cũng không kiềm chế được sự ngạc nhiên. Nhưng trong lòng vẫn ghi hận với Ôn Yến, nếu không phải là do Vương phi như cô, nàng ta cũng không đến nỗi bị đuổi khỏi Vương phủ.
Vậy nên nàng ta đứng ở trước cửa, không hề khom người hành lễ, hôm nay, nàng ta đã không còn là nha hoàn của Vương phủ nữa, dĩ nhiên có thể đứng thẳng lưng, nhàn nhạt châm chọc: “Ôi kìa, hôm nay lại có khách quý đến nhà!”
Ma ma đang định tiến lên trách mắng, Ôn Yến lại ngăn lại , cô nhẹ nhàng nói: “Ngươi là Tiểu Tình đúng không? Đừng hiểu lầm, chúng ta không có ác ý, chỉ là tới thăm bá phụ một chút.”
Tiểu Tình thấy giọng của cô có phần ôn hòa, hơn nữa còn gọi cha mình là bá phụ, quả thật là làm cho nàng ngạc nhiên, cho nên cũng không thể tiếp tục châm chọc nữa, chỉ có thể cúi người nói: “Vương phi nếu không chê nơi này sơ sài, mời vào trong ngồi!”
Ôn Yến cùng ma ma đi theo nàng vào trong, Tiểu Tình nói sơ sài, quả thật cũng không hề nói sai nhà của mình, trong nhà một gian, sân nhà rất nhỏ, nhưng bày biện cũng rất ngăn nắp, những xiêm y đang phơi cũng không hẳn là sang trọng hoa lệ, nhưng cũng không phải là để cho con nhà nghèo mặc.
Tiểu Tình thấy Ôn Yến nhìn những bộ xiêm y kia, liền nhàn nhạt nói: “Những bộ xiêm y này, là ta giúp người ta giặt, kiếm một chút tiền công.”
Ôn Yến cảm thấy có chút áy náy đứng lên, mặc dù Tiểu Tình phải nhận lấy lỗi lầm mà mình tự gây ra, nhưng nói cho cùng, những người sống trên thế giới này, cũng có rất nhiều thứ không thể làm khác đi, rất nhiều chuyện, nàng ta cũng là bất đắc dĩ. Cho nên, thấy hoàn cảnh nàng ta thê lương như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi, lập tức im lặng không lên tiếng.
Đi qua sân nhà, Tiểu Tình vén rèm lên, đi vào bên trong. Ngay lập tức có mùi thuốc xông lên, đi đôi với một mùi tanh vô cùng khó ngửi, ma ma lập tức có chút buồn nôn, quay mặt đi hô hấp vài hơi.
Đây là thiết kế phòng khách có hai gian, hai gian hướng vào nhau, cái gọi là phòng, thật ra cũng chỉ có bảy tám thước vuông, đặt một tấm bàn cũ kĩ, ba cái ghế trúc, một cái bàn thờ đối diện cửa, phía trên thờ một tấm bài vị.
Mùi thuốc cùng mùi tanh khó chịu truyền ra từ hướng bên trái, Tiểu Tình dường như không hề ngửi thấy mùi khó chịu gì, có lẽ là ngửi quen rồi, cũng sẽ không cảm thấy khó ngửi, nàng ta xoay người thấy sắc mặt của ma ma, mới phát hiện nói: “Chi bằng chúng ta đi ra bên ngoài ngồi đi.”
Ôn Yến bảo ma ma đặt những đồ vật lên trên bàn, nói: “Ta biết bá mẫu sức khỏe không tốt, mua chút đồ bổ, mong ngươi không chê.”
Tiểu Tình kinh ngạc nhìn Ôn Yến, thật ra, Vương phi tự mình đến đã làm cho nàng ta vô cùng bất ngờ, chưa nói đến chuyện còn vô cùng ôn hòa nói chuyện với nàng ta, hơn nữa còn mang quà tới, nàng ta cũng không phải người ngu dốt, biết lần này Vương phi tới, nhất định là có chuyện gì cần bàn. Nàng ta âm thầm suy đoán, không lẽ là muốn cho nàng ta trở về giải thích với Vương gia chuyện hôm đó? Đây là điều có khả năng lớn nhất, nhiều lúc bởi vì tranh sủng mà những nữ nhân trong phủ cũng không tiếc bất cứ thủ đoạn nào.
Tiểu Tình không hề biểu lộ cảm xúc gì chỉ lẳng lặng hỏi: “Vương phi hôm nay tới, chắc chắn không phải chỉ vì đến thăm ta?” Dĩ nhiên, cũng sẽ không giống những gì mà Vương phi nói lúc ở cửa, đến thăm cha của nàng, Vương phi và cha mình không quen biết, mà cha mình cũng chỉ là một thợ rèn bình thường, sao có thể để Vương phi phải tự mình tới thăm? Ở trong Vương phủ làm a hoàn đã lâu, những chuyện đối nhân xử thế như này nàng ta cũng sẽ biết được.
Ôn Yến nói: “Vừa rồi ta đã nói, là tới để tìm bá phụ.”
Tiểu Tình cười lạnh một tiếng, bởi vì biết Vương phi là tới tìm mình, cho nên vô cùng phấn khích, khí thế cũng mạnh mẽ hơn, cười lạnh nói: “Vương phi cần gì phải nói vòng vo như vậy? Có ý gì thì cứ nói thẳng, chỉ cần điều kiện tốt, bảo ta làm gì cũng được.”
Nàng ta cho tới bây giờ cũng chẳng phải là người thanh cao gì, cũng không phải là người nhân từ, muốn được sống, muốn tiền bạc, có lúc cũng phải bán đứng lương tâm mình.
Ôn Yến tâm tư rất đơn giản, chỉ một lòng tới tìm cha của Tiểu Tình, cho nên cũng không nghĩ tới trong lòng Tiểu Tình lại nghĩ nhiều như vậy, hôm nay nghe nàng ta nói, lập tức biết được suy nghĩ của Tiểu Tình, khoát tay một cái nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta đúng là đến tìm cha ngươi, ta chỉ muốn cha ngươi giúp ta chế tạo một thứ đồ, giá tiền không cần phải lo lắng, nhất định sẽ cao hơn ở trên phố.”
Tiểu Tình trợn to hai mắt: “Vương phi tìm cha ta chế tạo đồ? Trên phố có rất nhiều thợ rèn, vì sao nhất định phải tìm cha ta?”
Ôn Yến chầm chậm nói: “Ta làm thứ đồ này, có chút khó khăn, ta sợ những thợ rèn bên ngoài chưa chắc đã chịu nhận làm.”
Tiểu Tình im lặng một chút, ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, bởi vì quá mệt nên gương mặt có chút mệt mỏi, mái tóc dài hơi rối nhẹ, nàng ta nhẹ giọng nói: “Chỉ cần có thể kiếm bạc, bất kể có bao nhiêu khó khăn, cha ta cũng có thể làm được.”
Ôn Yến nhoẻn miệng cười: “Vậy thì thật sự là quá tốt, cha ngươi đâu rồi? Có thể mời bá phụ ra gặp ta?”
Tiểu Tình nói: “Cha ta sẽ trở về ngay thôi , Vương phi hãy chờ một chút, ta thật sự không chu đáo, hai người tới lâu như vậy rồi, ta cũng không hề đi pha trà!” Nàng ta vừa nói, liền mau chóng đi nấu nước pha trà.
Tiểu Tình vừa mới rời đi, liền nghe được căn phòng bên trái truyền ra tiếng rên rỉ, sau đó, một giọng nói khàn khàn của nữ nhân yếu ớt vang lên: “Tiểu Tình…” Giọng nói kéo dài, cuối cùng biến thành tiếng rên rỉ, giống như rất khổ sở.
Ôn Yến sửng sốt một chút, định cất bước đi vào, bị ma ma kéo, ma ma nhẹ giọng nói: “Cẩn thận bị lây bệnh, chúng ta cũng không biết mẹ của nàng ta rốt cuộc mắc bệnh gì.”
Ôn Yến nói: “Ngươi ở nơi này chờ ta, ta đi xem một chút.”
Ma ma thấy nàng đi vào, làm gì chịu ngồi yên một chỗ nữa?
Trong phòng lờ mờ tối, bởi vì không có cửa sổ, trước giường là một tấm bàn gỗ nhỏ, bên trên chỉ đốt một ngọn nến, miễn cưỡng có thể suy đoán được tình hình trong phòng.
Bàn rất sạch sẽ, bên trên đặt một chén thuốc, trước giường có bô đi tiểu cùng ống nhổ, mùi nước tiểu cùng mùi tanh quện vào nhau, không khí hết sức bức bối, làm cho người ta muốn nôn mửa. Mùi mủ phát ra từ trên giường, Ôn Yến nhìn sang, chỉ thấy nằm trên giường là một phu nhân gầy gò, đầu tóc xốc xếch tán loạn trên gối, thời tiết mới tháng tám tháng chín, lại đắp một tấm chăn bông vừa dày vừa nặng, tay của bà ta cố gắng vươn ra, cố gắng muốn nhoài người lên nhìn người trước mắt, cặp mắt bởi vì trợn tròn mà có chút cuồng loạn, ma ma trong lòng đột nhiên sợ hãi, phu nhân này, gầy tựa như quỷ vậy.
Ôn Yến đưa tay cầm lấy tay của vị phu nhân, hai ngón tay sờ lên mạch đập của bà ta, Trung y mặc dù không quá mức tinh thông, nhưng kiến thức cơ bản cô vẫn có.
Nghe mạch tượng một hồi lâu, chỉ cảm thấy mạch của bà ta vừa trầm trầm mà lại yếu ớt, không ngừng lặp lại, liền biết được thân thể đã quá hao tổn, phu nhân kia lên tiếng hỏi: “Cô là ai ?”
Ôn Yến nhẹ nhàng hỏi: “Lão nhân gia, bà cảm thấy có chỗ nào khó chịu?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!