CHƯƠNG 673: TỪ TRƯỜNG KHANH KHAI RA
“Chuyện của ngươi và công chúa Ý Nhi sao ta biết được chứ, ngươi đừng có lôi ta vào…” Thái tử phi vội vàng phủi sạch quan hệ với Từ Trường Khanh, đương nhiên cũng không quên bôi nhọ Ôn Tư công chúa, nàng ta muốn Ôn Tư công chúa trở thành con châu chấu đứng trên cùng dây thừng với mình, muốn Ôn tư công chúa trở thành bùa hộ mệnh cho mình.
Nhưng suy nghĩ tốt đẹp này của nàng ta lại chọc giận Tống Vĩnh Kỳ, y lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với Lộ công công, thị vệ đang giữ Từ Trường Khanh lập tức kéo hắn rời đi.
Từ Trường Khanh vô cùng tuyệt vọng, cảm giác đau đớn mơ hồ truyền đến từ dưới bụng khiến hắn hoảng hốt, sợ hãi chưa từng có, lúc này, cảm giác sợ hãi với cái chết trước giờ chưa từng nghĩ đến tràn ngập trong đáy lòng, hai chân hắn mềm nhũn, run rẩy, còn có thứ ươn ướt chảy xuống.
“Lý Tuân, ngươi cảm thấy Ôn Tư công chúa sẽ mù đến mức vừa ý một tên nhát gan như vậy sao?” Tống Vĩnh Kỳ hơi buồn cười nói với người đàn ông bên cạnh, Ôn Tư công chúa cũng nhớ ra người đàn ông kia, là người nói chuyện với Tống Vĩnh Kỳ ở hoa viên trước đó.
“Một kẻ dâm đãng không dục không vui, sao có tư cách so sánh với Ôn Tư công chúa được, hai người bọn họ ở cùng nhau rõ ràng là cóc ghẻ và thiên nga.” Lý Tuân nghiêm túc trả lời Tống Vĩnh Kỳ, đương nhiên hắn biết Tống Vĩnh Kỳ đang chuyển hướng dư luận cho Ôn Tư công chúa.
“Lý tiên sinh nói đúng, rõ ràng Từ Trường Khanh kia là người bên gối Thái tử phi, nhưng luôn mồm luôn miệng nói xấu Ôn Tư công chúa, Thái tử phi kia cũng thế, bản thân xui xẻo còn muốn kéo Ôn Tư công chúa theo, thật đúng là độc ác, lúc trước ta còn tưởng Thái tử phi thật lòng tìm Phò mã cho Ôn Tư công chúa, không ngờ lại là…”
“Thái tử phi, người cứu ta với, người từng nói chỉ cần ta xác định có tư tình với Ôn Tư công chúa thì sẽ thăng chức rất nhanh mà, nhưng bây giờ ta đã sắp chết rồi, người cứu ta, cứu ta với.” Như để hùa theo mọi người xung quanh, Từ Trường Khanh sắp bị kéo ra ngoài đột nhiên giãy dụa la lớn.
Lần này hắn nói hết lời trong lòng mình ra, la đến khàn cả giọng, hắn biết nếu bị bắt đi rồi, mình sẽ không còn cơ hội sống nữa.
Hắn cũng hiểu rõ cơ hội sống duy nhất của mình bây giờ là nằm trong tay người đàn ông ở bên cạnh Ôn Tư công chúa, chỉ cần y muốn mình sống, hắn có thể có thuốc giải, có thể sống tiếp, bây giờ Thái tử phi đồng ý cho tương lai của mình còn khó bảo vệ bản thân nữa kìa.
Đương nhiên nhận thức này đến quá muộn rồi, hắn hận mình vì khi nãy đã bị dáng vẻ thâm tình kia của Thái tử phi làm mê muội.
Tuy đồng ý chết dưới hoa mẫu đơn, nhưng hắn không muốn bị hoa mẫu đơn hại chết.
“Đại trưởng công chúa, ta khai, ta khai hết, người có quan hệ với ta là Thái tử phi, hai chúng ta đã bên nhau hơn một năm rồi, Thái tử phi yêu thích tài hoa của ta, nàng ta nói sau này sẽ để ta trở thành người có địa vị cao, là nàng ta muốn ta hại công chúa, nói chỉ cần công chúa gả cho ta, nhà họ Từ của ta sẽ có chỗ dựa, sau này ta sẽ thăng chức rất nhanh, Thái tử phi còn nói đợi ta cưới Ôn Tư công chúa rồi, không cho ta thân thiết với Ôn Tư công chúa, ta chỉ có thể là của nàng ta, người nàng ta yêu nhất chính là ta.”
Kề cận cái chết, Từ Trường Khanh không thể nghĩ gì thêm nữa, hắn la lớn, những lời triền miên, những tính toán tương lai khi ân ái trước kia, lúc này đều trở thành một trò cười lớn.
Dan díu với Thái tử phi một nước, còn đòi hỏi vinh hoa phú quý sau này, Từ Trường Khanh này đúng là ngoài có tài thì chính là một tên rác rưởi, ngay cả đầu óc cũng không có.
“Công chúa điện hạ, bây giờ ta càng chắc chắn người không có quan hệ gì với người đàn ông này rồi, kẻ ngay cả đầu óc cũng không có, sao người có thể vừa ý được.” Lý Tuân nhỏ giọng nói với Ôn Tư công chúa.
Ôn Tư công chúa có thể cảm giác được hắn đang lấy lòng mình, cô chỉ gật đầu thật khẽ tỏ ý cảm ơn, sau đó nhìn về phía Từ Trường Khanh đã bị kéo về.
“Công chúa điện hạ tha mạng, ta biết mình sai rồi, ta chỉ bị Thái tử phi lừa thôi, nàng ta nói sẽ giúp ta một bước lên mây, cưới người là đường tắt, nàng ta còn muốn để ta đến cung của người hủy đi sự trong sạch của người, sau đó, người cũng chỉ có thể gả cho ta, ta có lòng tham, cho nên mới… Xin công chúa tha mạng.” Từ Trường Khanh nói xong thì liên tục dập đầu với Ôn Tư công chúa, vừa thành kính vừa chăm chú.
“Từ Trường Khanh, ngươi đừng có nói bậy nói bạ, Ôn Tư công chúa là muội muội ta thương yêu nhất, sao ta có thể kêu ngươi làm chuyện như thế được. Một nữ nhân như ta, sao có thể hứa cho ngươi tương lai gì được, ngươi đang vu oan, Hoàng cô mẫu, người phải làm chủ cho con, hắn ta muốn hại con, chắc chắn là hắn ta bị người khác mê hoặc, hắn ta…” Thái tử phi không ngờ chuyện lại đến nước này, Từ Trường Khanh không đánh đã khai.
Đương nhiên nàng ta sẽ không hiểu hành động tìm kiếm cơ hội sống của Từ Trường Khanh, vì dưới cái nhìn của nàng ta, tất cả mọi người đều có thể hi sinh vì nàng ta, khi bọn họ ích kỷ chỉ nghĩ đến mình, nàng ta sẽ cảm thấy mình bị phản bội.
Nhưng bây giờ, nàng ta không còn là Thái tử phi thân phận cao quý nữa, cho nên cũng không thể trừng trị người phản bội mình.