CHƯƠNG 648: ÔN YẾN LÀ NỮ NHÂN THẾ NÀO?
Câu dò hỏi thẳng thắn nhất, nếu như đáy lòng không có phòng bị thì đó chỉ là quan tâm, nếu như có phòng bị rồi thì đó sẽ sinh ra rất nhiều khả năng.
Ý cười trên mặt Công chúa Ôn Tư khựng lại, nàng chậm rãi quay đầu, nhẹ giọng nói: “Tẩu tẩu, muội tìm tẩu là có chuyện muốn nói, bị đứa bé Thành Nhi này…”
Trước khi hai bên chưa vạch mặt thì Công chúa Ôn Tư vẫn phải ngụy trang, cho dù nàng không thích nhất là ngụy trang đi nữa.
Hồi nãy nàng vội vàng muốn đi, cũng chẳng qua là không muốn hư tình giả ý với Thái tử phi.
Trước đây hai người ở cùng nhau, nàng chưa từng có nửa phần kiêng dè nào, bây giờ nàng nói gì cũng phải cân nhắc suy nghĩ.
Nàng ghét cảm giác thư thế này, cho nên mới muốn nhanh chóng rời đi.
“Chuyện gì mà khiến muội đến đây muộn như vậy? Có phải Thái tử….” Nhắc đến Thái tử, trên mặt Thái tử phi toàn là sự lo lắng, Công chúa Ôn Tư chậm rãi lắc đầu, rất khó xử mà nói: “Tẩu tẩu, muội đến là vì chuyện hôn sự của muội.”
Lời của Công chúa Ôn Tư vừa dứt, trên mặt của Thái tử phi đã hiện lên ý cười, nàng ta nhìn Ôn Tư như đùa giỡn, nhẹ giọng nói: “Là bên Đại Lương đã đồng ý hòa thân?”
Thái tử phi mỉm cười trông đợi mà nhìn Công chúa Ôn Tư, không ai biết sự oán độc trong đáy lòng nàng ta lúc này, nàng ta sao có thể không biết đây chính là nhân duyên mà Thái tử cố gắng cầu cho nàng chứ, Hoàng thượng Đại Lương đó tuy si tình với tiên Hoàng hậu, nhưng cũng là lương nhân hiếm có, nàng ta cũng muốn cô nương đơn thuần trước mặt này cầu được một nhân duyên tốt, chỉ là nếu như nàng có thể gả cho Hoàng đế Đại Lương, vậy thì kế hoạch của mình…
Cho nên, cái hôn sự này vẫn nên bị hẫng thì tốt hơn.
Ôn Tư không nói chuyện, nàng chỉ nhìn Thái tử phi với vẻ ủy khuất, thử thăm dò xem, Thái tử ca ca sức khỏe suy nhược, chỉ nói được đôi câu vài lời, cho nên nàng chỉ có thể thăm dò, hy vọng Thái tử phi có thể lộ ra vài kẽ hở.
“Vậy chúc mừng muội muội, nếu như vậy thì phu quân cũng có thể…” Sau khi khuôn mặt Thái tử phi thất thần trong giây lát thì đột nhiên cười tươi như hoa, nụ cười đó thật giống như là từ đáy lòng vậy.
“Chỉ là Hoàng thượng Đại Lương Tống Vĩnh Kỳ đó, y chỉ si tình với tiên Hoàng hậu Ôn Yến của y thôi, không biết muội gả qua đó y có khiến muội chịu thiệt thòi gì không nữa, hơn một năm nay hậu cung của y ngay cả một nữ nhân cũng không có nữa…” Sau khi vui mừng, liền lo lắng.
So với vui mừng, thì sự lo lắng này cũng quá nhiều rồi, nhiều đến nỗi sẽ khiến lòng người xao động.
“Tẩu tẩu là muốn nói Tống Vĩnh Kỳ đó có thể không phải là lương nhân của muội? Nhưng chỉ khi muội gả cho y thì mới có thể giúp đỡ cho Thái tử ca ca, đến lúc đó lỡ như Thái tử ca ca không còn nữa, tẩu và Thành Nhi mới không bị ức hiếp.” Công chúa Ôn Tư trầm tư mà ngồi bên cạnh Thái tử phi, trên mặt toàn là lo lắng.
“Thực ra ta và Thái tử trông đợi nhất là muội muội có được hạnh phúc, Thái tử ca ca của muội trước đây đã nói với ta.” Thái tử phi nhìn ra sự do dự của Ôn Tư, nhẹ giọng nói, đáy mắt toàn là sự ấm áp mềm mại, nếu như là bình thường, Ôn Tư thật sự sẽ si mê cái sự mềm mại có thể làm người ta ngán chết này.
“Ừm, muội biết Thái tử ca ca và tẩu tẩu là người tốt với muội nhất thế giới, cho nên vì ca ca và tẩu tẩu, chuyện gì muội cũng đồng ý làm, cho dù là mất đi hạnh phúc cả một đời.” Ôn Tư nói chính xác, thái độ kiên quyết.
Trên mặt Thái tử phi trong nhất thời sơ ý đã xuất hiện một sự co giựt, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nàng ta liền cười xoa xoa đầu của nàng, gọi nàng là nha đầu ngốc.
Nhìn sự thành thật trong đôi con ngươi của Thái tử phi, Công chúa Ôn Tư đột nhiên cảm thấy xót xa.
Nếu như sự tốt bụng của Thái tử phi không phải vì mưu tính kế hoạch với mình, mà là cam tâm tình nguyện thì thật tốt biết bao, vậy thì nàng thật sự là người hạnh phúc nhất thế giới rồi.
Nhưng, nàng vẫn nhìn ra kẽ hở, Thái tử phi đang che giấu bụng dạ của mình, nàng ta ám thị với nàng về chuyện hôn sự, về phương diện tình cảm tương lai của nàng, không được hòa thân với Đại Lương.
Rốt cuộc thì nàng ta cũng là vì chính mình mà thôi.
Bởi vì gả cho Tống Vĩnh Kỳ, cho dù không có được tình yêu của y, nhưng cũng có thể thuận lợi trôi chảy, cho dù không phải là Hoàng hậu chí tôn thì cũng sẽ là phi tử số ít trong hậu cung, sẽ an lạc một đời, chỉ cần nàng không cầu xin tình yêu.
Mà lợi ích khi gả cho Tống Vĩnh Kỳ, đối với bên Thái tử là cực lớn.
Chỉ là bây giờ, Thái tử phi hình như không muốn bên Thái tử được lợi.
Cũng phải, Thái tử ca ca đã từng có nữ nhân mình yêu sâu đậm, vì nữ nhân mình yêu sâu đậm mà mới bệnh nặng triền miên, Thái tử phi mấy năm nay tận tâm chăm sóc, phẩm hạnh hiền tuệ ngay cả phụ hoàng mẫu hậu cũng tán dương không ngớt, chỉ là đằng sau cái sự ôn nhu hiền hòa này, đáy lòng của nàng ta cũng có oán đúng chứ? Cho nên đã quên mất thân phận của mình, quên mất nàng ta đã là người trên cùng một thuyền với Thái tử từ lâu, có phúc cùng chịu, có họa cùng chia.
“Tẩu tẩu, tẩu không cần lo lắng, muội có thể sẽ không gả được đến Đại Lương rồi, Hoàng thượng của Đại Lương đã từ chối, tin đồn như vậy, bây giờ bay ngập trời, cũng vì sự chú ý của tẩu tẩu luôn đặt trên người của Thái tử ca ca nên mới không biết.” Lúc Ôn Tư nói, đáy mắt mang theo vài phần cô tịch, khiến người ta không khỏi đau lòng…
Mà Thái tử phi sau khi nghe thấy lời này của Ôn Tư, cũng sững sờ, nàng ta không ngờ, chuyện hóa ra đã trở thành như vậy.
Bởi vì ở phủ Thái tử, nàng ta phải làm một Thái tử phi hiền tuệ, cho nên xử lý mấy tin tức này cũng phải đợi đến khi người khác đều ngủ rồi, nhưng không ngờ….
Nhưng mà khi nghe Ôn Tư nói hôn sự của nàng ta là Hoàng thượng Đại Lương không thành, đáy lòng nàng ta vui mừng.
Chỉ cần Ôn Tư không có liên hệ với Đại Lương thì…
“Ừm, hồi nãy ta đã nói rồi, Hoàng thượng Đại Lương đó không phải người tốt, nghe nói vị tiên Hoàng hậu của y đã vì y mà vào sinh ra tử mấy lần, trước chết cũng không quên giúp y tính kế công chúa của Nam Chiếu, nếu không thì làm gì có sự thần phục của Nam Chiếu đối với Đại Lương bây giờ.”
Thái tử phi yên tâm trở lại, vội vàng nói cho Công chúa Ôn Tư nghe chuyện mà mình biết, nàng ta muốn hoàn toàn cắt đứt đi ý định muốn gả cho Hoàng thượng Đại Lương của Ôn Tư.
“Tẩu tẩu, tẩu nói cho muội nghe về chuyện của tiên Hoàng hậu của y được không?” Ôn Tư nghe Thái tử phi nói về tiên Hoàng hậu của Hoàng thượng Đại Lương, trong lòng tràn đầy tò mò, mục đích mình đến tẩm cung của Thái tử phi là để đưa Thành Nhi đi, nàng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn rồi, còn khẳng định được suy đoán của Thái tử ca ca, vốn dĩ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng nghe thấy Thái tử phi nói về tiên Hoàng hậu của Hoàng thượng Đại Lương, nàng nhịn không được mà muốn biết nhiều hơn.