CHƯƠNG 622: KHANH NHI ĐI VÀO TRONG PHÒNG
Kinh Mặc còn muốn nói thêm gì, nhưng cô bé cũng biết rõ, những lời mình nói lúc nãy đã vượt quá giới hạn rồi.
Bây giờ phụ hoàng chính là người muốn được ở lại cạnh mẹ hơn ai hết, nhưng người không chỉ là phụ hoàng của cô bé, không chỉ là phu quân của mẹ mà còn là Hoàng thượng.
“Vậy phụ hoàng mau đi đi, con với mẹ đợi người thắng lợi quay về.” Kinh Mặc dịu dàng nói, nhưng khi cô bé trông thấy bóng lưng của Tống Vĩnh Kỳ khuất khỏi tầm mắt của mình thì vẫn không thể kìm nén được nước mắt.
Trọng Lâu chậm rãi bước đến bên cạnh Kinh Mặc và nắm chặt tay cô bé.
Giờ phút này, chỉ có hai người họ biết rõ, phụ hoàng và mẹ đã phải vĩnh biệt nhau rồi.
Kinh Mắc cuối cũng cũng không thể kìm nén được nữa, cô bé tựa vào vai Trong Lâu, khuôn mặt vùi vào vai cậu, nước mắt đẫm mi, giọt nước mắt của cô bé làm tim Trọng Lâu cũng ướt mềm đi.
“Nữ nhân đúng là phiền phức, hễ gặp chuyện là liền khóc lóc tỉ tê, không biết sau này ai dám lấy tỷ nữa.” Trọng Lâu cũng rất đau lòng, nhưng khi thấy Kinh Mặc đang khóc nức nở thì cũng tỏ ra chế nhạo cô bé.
“Không cần, ta không cần…” Kinh Mặc đang khóc nghe Trọng Lâu nói vậy lền lên giọng cảnh cáo cậu.
Cô bé không cần lập gia đình, phụ hoàng sắp mất đi mẹ rồi, cô bé không muốn người lại mất thêm mình nữa.
“Kinh Mặc, chuyện tỷ nên lo không phải là tỷ có muốn hay không, mà là có ai dám cưới không, tuy là trông tỷ xinh đẹp nhưng là tính cách thì lại hung dữ, trừ đệ ra thì không ai chịu nổi đâu.” Trọng Lâu nghiêm túc nói với Kinh Mặc, cậu thật sự đã chịu đựng hết nổi cái tính hung hăng của Kinh Mặc, cũng khẳng định trong lòng rằng trừ mình ra thì không ai có thể chịu đựng được Kinh Mặc.
“Mặt của đệ trông chẳng khác gì trái bí đao, còn nói tỷ không gả được, đệ phải lo mình không cưới được ai mới phải.” Kinh Mặc chế giễu cậu, trông dáng vẻ cô bé như đang không muốn để yên cho cậu vậy.
“Không có chuyện đó đâu, đã nói là đệ đáng yêu nhất rồi, Kinh Mặc, tỷ cứ bôi đen đệ như vậy đệ không tha cho tỷ đâu…” Nói rồi Trọng Lâu liền vung nắm tay về phía, hai người tranh cãi trong điện khiến bầu không khí đang căng thẳng cũng nhẹ nhàng hơn phần nào, chỉ có Khanh Nhi đang lẳng lặng nhìn hai đứa con của Ôn Yến, ánh mắt ghen ghét.
“Trọng Lâu, đừng ồn ào nữa, lại đây.” Khanh Nhi rốt cuộc cũng không thể kìm nén được sự yêu thương đối với Trọng Lâu, nhất là dáng vẻ của cậu bé khi tranh cãi với Kinh Mặc thật sự rất giống sư huynh lúc mới bái sư và khi hai người cùng nhau học tập sinh hoạt, nhận thấy tâm trạng của Thái hậu đang khống tốt, nàng ta không muốn để Trọng Lâu chọc giận mọi người.
Nhưng Khanh Nhi lại không hề biết rằng Trọng Lâu và Kinh Mặc sẽ không bao giờ chọc giận Thái hậu, cho dù hai người có tranh cãi ầm ĩ thì trong lòng Thái hậu vẫn cứ ngập tràn yêu thương.
Thái hậu cũng hiểu rõ trong lòng, hai đứa trẻ này ồn ào trước mặt mình là vì muốn khiến bà khuây khỏa phần nào.
Bọn họ cũng biết mẹ đang trong tình trạng nguy kịch, nhưng đến lúc này còn nghĩ cho bà, điều này khiến Thái hậu rất cảm động, nghe Khanh Nhi nói vậy thì bà chỉ muốn bảo vệ chúng thôi, bà nói với hai đứa bé: “Hai đứa nhỏ nghịch ngợm này, tới đây với bà, đừng làm ồn nữa.”
Rõ ràng lời nói của Thái hậu cũng rất có uy lực, bà vừa dứt lời thì Kinh Mặc và Trọng Lâu cũng dừng việc cãi nhau và ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà.
“Hoàng tổ mẫu, con muốn vào thăm mẹ.” Trọng Lâu nhìn thoáng qua Khanh Nhi rồi nhẹ giọng nói.
“Ngươi còn nhỏ, không nên đi vào trong đi, bên trong toàn mùi máu thôi.” Thái hậu yêu thương Trọng Lâu, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng bên trong phòng bà vẫn không dám để cậu bé đi vào.
“Con để Mẫu Phi đi vào với con, mẫu phi gan dạ nhất.” Trọng Lâu cười nhìn Khanh Nhi rồi nhẹ giọng nói.
“Hoàng tổ mẫu, con cũng muốn vào, chúng ta đi cũng nhau thì sẽ không sợ rồi, mẹ thương chúng ta nhất mà, lúc này ba không có mặt, chắc chắn mẹ sẽ muốn có chúng ta ở cạnh, Hoàng tổ mẫu, con xin người đó.” Kinh Mặc thấy Thái hậu đã có vẻ lung lay liền vội nói.
“Hoàng tổ mẫu, cầu xin ngài, ngài hiểu Trọng Lâu nhất mà, ngài sẽ không nỡ để Trọng Lâu đau lòng đúng chứ?” Trọng Lâu thấy vậy thì cũng vội cầu xin.
Thái hậu nhìn hai đứa bé, lại nhìn thoáng qua Khanh Nhi đang ngoan ngoãn đứng trước mặt mình, ngay khi nghe Trọng Lâu nói vậy thì nàng ta đã bước tới rồi, cuối cùng bà chỉ đành nói: “Vân Thâm công chúa, ngươi hãy đưa hai đứa bé vào đi, chăm sóc chúng cho tốt, nếu có mệnh hệ gì…”
“Thái hậu cứ yên tâm đi, bọn trẻ là con của sư huynh, cũng xem như là con của ta, dù có phải liều cả tính mạng thì ta cũng sẽ bảo vệ hai đứa.” Khanh Nhi nói chắc như đinh đóng cột, ánh mắt hồ hởi.
Nàng ta đã tính kỹ rồi, một khi bước vào nhất định phải dồn Ôn Yến vào chỗ chết, để coi nàng chết rồi làm sao tranh giành với mình được nữa.
Sư huynh, và cả bé Trọng Lâu đáng yêu nữa, cuối cùng sẽ thuộc về mình thôi, nàng ta chính là người thắng cuối cùng.
Vì chiến thắng phút chót này, nàng ta nguyện ý hy sinh bất cứ điều gì.
Vẻ mặt của Thái hậu khi nhìn về phía Khanh Nhi vẫn cứ lạnh căm, bà không tin nữ nhận này sẽ làm đúng những gì mình nói, nhưng cả Trọng Lâu và Kinh Mặc đều tin tưởng nàng ta, nghĩ đến việc trong phòng còn có Gia Cát Minh và Thiên Sơn, bà rốt cuộc cũng đồng ý.
Khanh Nhi thấy Thái hậu ngầm đồng ý thì nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn, nàng ta tiến lên túm lấy tay Trọng Lâu, ánh mắt trìu mến vô cùng, từ trước tới giờ nàng ta chưa khia nào thấy yêu thương Trọng Lâu như lúc này.
Trọng Lâu và Kinh mặc nhìn nhau cười, sau đó liền nắm tay Khanh Nhi đi về phía tẩm cung của Ôn Yến, Thái hậu nhìn theo bóng dáng của ba người họ, đột nhiên lòng bà bối rối khó tả, có gì đó thôi thúc bà gọi họ lại, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì bóng dáng của Khanh Nhi và hai đứa nhỏ đã khuất khỏi tầm mắt của bà.
Sau khi Tống Vĩnh Kỳ rời đi thì Thiên Sơn liền đứng vào vị trí của y, nắm lấy tay Ôn Yến rồi kề bên tai nàng thì thầm, nàng ta cứ cảm thấy môn chủ có thể nghe hết những gì mình đang nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!