CHƯƠNG 611: OÁN VÀ HẬN
Nếu như trước kia, hắn không để tâm đến chuyện mình trở thành thanh đao trên tay kẻ khác, chỉ cần có thể báo thù cho muội muội là được.
Nhưng bây giờ, Kinh Mặc bất ngờ vào cuộc, hắn không chắc mình phải làm thế nào nữa…
Sau khi Trần Nguyên Khánh gặp công chúa Ôn An liền đi tìm Tống Vĩnh Kỳ, lần này thái độ của hắn vẫn kính cẩn như thế, khác hoàn toàn với một Trần Nguyên Khánh kiêu căng ngoài biên cương.
Tống Vĩnh Kỳ gặp hắn trong Thải Vi Cung, một quân một thần chỉ mới mấy tháng không gặp nhau mà đã già đi rất nhiều.
“Thần Trần Nguyên Khánh tham kiến hoàng thượng.” Sau khi Trần Nguyên Khánh bắt gặp ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ liền quỳ xuống, thái độ thành kính trước giờ chưa từng thấy.
“Đứng dậy đi” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng nói, rồi nhìn về hướng phòng ngủ, nơi ấy có người hắn quan tâm nhất đang say ngủ, cho dù đang ở trước mặt Trần Nguyên Khánh, hắn cũng không đành che giấu cảm xúc. Mặc dù hắn biết rõ tình cảm sâu đậm của mình dành cho Ôn Yến rất có thể sẽ kích động Trần Nguyên Khánh.
“Thần muốn đưa công chúa Ôn An đi.” Trần Nguyên Khánh nhẹ nhàng nói, đây không phải lời thỉnh cầu, mà dường như chỉ là đang trần thuật một câu chuyện.
Tống Vĩnh Kỳ quay đầu nhìn Trần Nguyên Khánh, rất lâu sau mới nói ra hai chữ: Lý do?
“Nàng ấy quá giống Vũ Trúc, thần không thể để nàng ấy mang gương mặt tùy ý phóng túng y như Vũ Trúc được.”
Câu trả lời của Trần Nguyên Khánh rất thản nhiên, nhưng Tống Vĩnh Kỳ trong giây lát đã hiểu được hàm ý trong câu nói ấy, người được gọi là giống hệt như Vũ Trúc ấy, không chỉ là tình thương yêu của Trần Nguyên Khánh đối với Trần Vũ Trúc, mà còn có tên gọi của Nhu Phi, cả niềm áy náy của hắn và Ôn Yến…
“Trẫm muốn phong Ôn Yến làm hoàng hậu, hãy ra lệnh cho người của khanh không được gây cản trở, trẫm sẽ giao Ôn An cho khanh.” Tống Vĩnh Kỳ không ngờ Trần Nguyên Khánh lại đưa ra yêu cầu như vậy, có Ôn An ở đây, bọn họ coi như đã nắm được chuôi của Tử Húc Quốc, đợi đến khi chiến tranh kết thúc, bọn họ có thể đòi hỏi rất nhiều thứ, nếu như giao cho Trần Nguyên Khánh, chắc chắn hắn không thể không có yêu cầu gì.
Bây giờ hắn băn khoăn nhất chính là chuyện sau khi phong hậu cho Ôn Yến, bây giờ hắn cũng chỉ muốn không có kẻ nào ngăn cản việc hắn cho Ôn Yến một danh phận.
Tống Vĩnh Kỳ không phải không biết Trần Nguyên Khánh ghét nhất là nhìn thấy hắn thể hiện tình cảm với Ôn Yến, chỉ là hắn thực sự không đợi được nữa rồi.
Hiện tại mỗi ngày nắm tay Ôn Yến, hắn đều lo lắng, bàn tay mát lạnh của Ôn Yến liệu có một ngày sẽ đột ngột không còn chút hơi ấm nào không…
Trước khi ngày ấy đến, hắn phải mang mọi thứ cô muốn đến trước mặt cô, kể cả đó không phải là thứ cô muốn đi chăng nữa, hắn cũng phải cho cô.
Gương mặt Trần Nguyên Khánh bất chợt đông cứng lại, hắn không ngờ Trần Nguyên Khánh sẽ đưa ra điều kiện như vậy, hắn liều mình bảo vệ thứ thuộc về muội muội, nhưng người kia lại dùng điều kiện để nói với hắn rằng, hắn không thể giữ lại tất cả mọi thứ của muội muội.
Muốn danh vọng của muội muội thì phải hy sinh nam nhân của nàng ấy.
Muội muội mất đã nhiều năm, Tống Vĩnh Kỳ có thể có nữ nhân của mình, nhưng nữ nhân ấy không thể là Ôn Yến.
Đây là điều mà Trần Nguyên Khánh luôn kiên trì theo đuổi, vốn dĩ hắn không mong chờ Trần Nguyên Khánh có thể bảo vệ cho muội muội của hắn.
“Ta chỉ có một yêu cầu như vậy thôi, làm được thì ngươi có thể đưa người đi, còn nếu không làm được, ta tin Tử Húc Quốc sẽ vì thể diện mà sẽ không đối xử tệ với trẫm.” Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng uy hiếp.
Trần Nguyên Khánh nhìn Tống Vĩnh Kỳ, mặt mày biến sắc, cuối cùng chỉ nói với Tống Vĩnh Kỳ 3 chữ: “Người đừng mong.”
Trần Nguyên Khánh nói xong liền vội vàng bỏ đi, hắn không dám ở lại đây lâu hơn nữa, vì nơi cung điện ngập tràn mùi hương của Ôn Yến khiến hắn hít thở thôi cũng thấy khó khăn, không biết vì sao, trong tim lại trào dâng cảm giác hổ thẹn mãnh liệt.
Tống Vĩnh Kỳ sớm đã biết Trần Nguyên Khánh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, cho dù chuyện của công chúa Ôn An khiến bản thân có chút áy náy, nhưng vẫn không thể làm thay đổi chấp niệm trong lòng hắn.
Hắn cho rằng mình đã phụ lòng Trần Vũ Trúc, cho rằng Ôn Yến đã hại chết Trần Vũ Trúc.
Bất kể bọn họ dùng cách gì cũng không thể thay đổi suy nghĩ này, suy nghĩ ấy sớm đã bén rễ đâm chồi trong tim hắn.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn theo Trần Nguyên Khánh vừa tức giận bỏ đi, khóe hiển ẩn hiện một nét khổ sở, hắn nhẹ giọng ra lệnh cho Lộ công công ở phía sau: “Đến tối hãy đưa công chúa Ôn Ân đến phủ Trần tướng quân.”
“Hoàng thượng, chuyện này…”
Lộ công công đã nghe cuộc đối thoại giữa Tống Vĩnh Kỳ và Trần Nguyên Khánh, hiện tại khó khăn lắm mới nắm được điểm yếu của Trần Nguyên Khánh, nếu cứ thế buông tay thì có phải…
“Nếu hắn đã khăng khăng đối địch với ta và Ôn Yến thì có Ôn An hay không cũng vậy thôi, giao công chúa Ôn An cho hắn, ta và Ôn Yến sẽ không còn nợ Trần Vũ Trúc điều gì nữa.” Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói xong rồi quay người đi vào phòng ngủ của Ôn Yến.
Hắn biết rõ năm đó khi Ôn Yến đối diện với Trần Vũ Trúc đang bị trúng độc cũng chỉ đành bất lực, hắn cũng hiểu rõ cô luôn vì cái chết của Trần Vũ Trúc mà thấy áy náy trong lòng, vì bây giờ công chúa Ôn An cũng không phải là Trần Vũ Trúc hồi sinh, điều mà bọn họ có thể bù đắp cũng chỉ có thể dành cho Trần Nguyên Khánh mà thôi.
Giao công chúa Ôn An cho Trần Nguyên Khánh, chắc hẳn Ôn Yến sẽ vui lòng chứ?
Trần Nguyên Khánh không ngờ Tống Vĩnh Kỳ lại trơ tráo đến thế, hắn lại dám đưa ra yêu cầu muốn mình không ngăn cản việc phong hậu.
Tại sao chứ? Ngay cả thụy hiệu Hoàng hậu của Vũ Trúc cũng là do hắn cố gắng giành được, Ôn Yến chỉ nằm đó mà Tống Vĩnh Kỳ lại phải vì cô mà thuyết phục quần thần, muốn phong cô làm hoàng hậu.
Muội muội của mình cũng không hề thua kém Ôn Yến, nàng cũng si mê Tống Vĩnh Kỳ.
Thứ mà muội muội hắn chưa từng có được, dựa vào đâu mà muốn Ôn Yến có…
Trần Nguyên Khánh vừa trở về phủ đã nhìn thấy Tống Vân Lễ đường hoàng ngồi trong phòng khách, chậm rãi ung dung thưởng trà.
“Chào Trần tướng quân.” Khi Tống Vân Lễ chào hỏi, khóe miệng còn mang theo một nụ cười dịu dàng, đôi mắt tỉ mỉ quan sát bàn tay thon dài xinh đẹp, chỉ khinh thường liếc qua Trần Nguyên Khánh một cái.
“Tống Vân Lễ, ngươi lừa ta.” Trần Nguyên Khánh nhìn Tống Vân Lễ, cơn giận dữ nén trong lòng cuối cùng cũng bộc phát, hắn đi đến trước mặt Tống Vân Lễ rồi gầm lên.
Tống Vân Lễ cười cười nhìn Trần Nguyên Khánh, khuôn mặt không một chút áy náy mà chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Là ngươi ép ta thôi.”
Trong lời nói của Tống Vân Lễ mang theo chút oan ức, đôi mắt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt yêu kiều, không thể không nói rằng Tống Vân Lễ trước mặt Trần Nguyên Khánh bây giờ, từ thần thái ngữ điệu đều hoàn toàn giống một nữ nhân.
Trần Nguyên Khánh bị một câu của Tống Vân Lễ ép đến mức bùng nổ, hắn trừng mắt nhìn Tống Vân Lễ, trước vẻ mặt uất ức của Tống Vân Lễ, lửa giận của hắn như quả bóng da xì hơi, cơn giận cuối cùng vẫn không thể giải tỏa ra được, chỉ có thể trừng mắt với Tống Vân Lễ.
Vì Tống Vân Lễ nói đúng, lúc đó Tống Vân Lễ tìm đến hắn để hợp tác, hắn đã đưa ra yêu cầu là muốn Vũ Trúc trở về.
Lúc đó Tống Vân Lễ đã từng nói, thuật trùng sinh rất khó, hắn không chắc mình có thể làm tốt được hay không.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!