CHƯƠNG 554: QUYẾT ĐỊNH CỦA ÔN YẾN
Ôn Yến không nói thêm gì nữa, có Lan Quý Phi ở đây, bản thân đương nhiên cũng không muốn lấy mạng Lương Khuê.
Tội danh mưu đồ làm hại môn chủ Phi Long Môn khiến Lương Khuê phải rời khỏi triều đình, bị tước hết quyền lực, Lương Khuê cho dù có muốn gây sức ép cũng chẳng dễ dàng gì.
Lương Khuê trong lòng không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý, bằng không, một khi tội danh mưu đồ làm hại môn chủ Phi Long Môn bị lộ ra ngoài, ông ta có thể sẽ trở thành kẻ thù chung của Phi Long Môn, hơn nữa Phi Long Môn dạo gần đây cũng có chút tiếng tăm trong lòng bách tính, ông ta sợ sẽ thành phạm nhân bị vạn người chỉ trỏ.
Bây giờ thậm chí Ôn Yến cũng không sẵn sàng hi sinh bản thân để cứu giúp bách tính trong “ôn dịch”.
“Thần cảm tạ ân huệ của hoàng thượng đã nương tay không giết.” Lương Khuê nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến, khác hẳn với dáng vẻ kiêu căng tùy tiện vừa rồi.
“Phụ thân, ngài đi đi.” Lan Quý Phi nhìn Lương Khuê, đôi mắt đẫm lệ, cuối cùng cũng chỉ nói được năm chữ.
Lương Khuê đứng dậy, không thèm nhìn Lan Quý Phi lấy một lần.
Phiêu bạt nửa đời người, mọi vinh hoa phú quý cũng như quyền thế đều vì Lan Quý Phi mà hóa thành bọt nước, nói trong lòng không oán hận là giả.
Lan Quý Phi không nói thêm lời nào, chỉ đứng đó nhìn Lương Khuê đứng lên, từng bước rời khỏi Thải Vi Cung, nhìn Lương Khuê, đột nhiên cô cảm thấy phụ thân mình không có sức mạnh vô địch như trong tưởng tượng của cô, điều đó khiến cô càng trống trải và bi thương.
Nhưng mà, đây chính là con đường mà ông ta lựa chọn, mưu cầu nóng vội nửa đời người, bởi vậy mới lơ là mất cảnh giác, cứ nghĩ rằng bản thân mình luôn chiến thắng.
Thế nhưng có những người, không phải là người mà ông ta có thể đối phó được, chẳng hạn như Ôn Yến, chưa nói đến việc hoàng thượng có thể sẽ bảo vệ cô, cô tình nguyện đứng sau lưng.
Bởi vì cô là người duy nhất trên đời tức giận lo lắng khi bản thân bị trúng độc.
Người phụ nữ như vậy xứng đáng với tất cả những điều đẹp đẽ, và cũng xứng đáng với tất cả sự bảo vệ mà bản thân nỗ lực.
Sau khi Lương Khuê rời đi, Lan Quý Phi cũng rời đi nhưng không còn dáng vẻ hiểu chuyện như trước nữa, cô quay đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng có phải đã đến lúc nên thực hiện lời hứa của mình không?”
“Nàng làm vậy không sai, cho nên trẫm sẽ làm như những gì đã nói từ trước, nếu nàng muốn xuất cung, trẫm sẽ thu xếp, tất cả đồ đạc trong cung, nàng muốn đem theo bao nhiêu cũng được. Trẫm sẽ ban thêm cho nàng 10.000 lượng vàng, đủ để nàng sống một cuộc sống không phải lo nghĩ đến hết đời.”
Ngay từ đầu, khi Lan Quý Phi lựa chọn hợp tác với Tống Vĩnh Kỳ đã yêu cầu, đợi đến khi mọi thứ về đúng nơi nó thuộc về, cô muốn đi tìm người yêu của cô.
“Ôn Yến môn chủ, hoàng thượng đã đồng ý một cách rất vui vẻ, đã bị cắm sừng lại còn hăng hái như vậy.” Lan Quý Phi nhẹ nhàng giễu cợt, Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy vậy ngẩng đầu nhìn Lan Quý Phi, nhẹ giọng nói một câu: “Trẫm không bao giờ bị cắm sừng, các người không có tư cách, Ôn Yến cũng không.”
Tống Vĩnh Kỳ nói rất nghiêm túc, khiến nụ cười của Lan Quý Phi cừng đờ trên mặt.
“Dù sao thì giúp hoàng thượng loại trừ Lương Khuê, chẳng qua chỉ là trò đùa mà thôi, hoàng thượng thực sự phải tính toán đến mức này sao?” Lan Quý Phi không khỏi trách móc.
Thế nhưng Tống Vĩnh Kỳ chẳng thèm nghe lấy một câu, chỉ nhẹ nhàng nhìn Ôn Yến, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, dường như mối nguy hiểm đang càn quét ngoài kia không hề tồn tại.
Lan Quý Phi nhìn hai người ân ái thâm tình, khóe miệng cuối cùng cũng trào lên nỗi chua xót, chẳng biết từ bao giờ mà bản thân cũng bắt đầu có suy nghĩ trách trời thương dân. Cô chậm rãi quỳ xuống trước mặt Ôn Yến, hạ giọng nói: “Môn chủ, đồ đạc đã thu dọn xong rồi, có cả 10.000 lượng vàng hoàng thượng ban thêm, môn chủ hãy rời hoàng cung trong hôm nay đi.”
Lời của Lan Quý Phi nói rất nghiêm túc, lời vừa dứt, Ôn Yến có chút kinh ngạc nhìn Lan Quý Phi, Ôn Yến không thể quên được, đưa cô ấy đi gặp người yêu là điều kiện hợp tác của bọn họ, tại sao đến bây giờ lại đổi thành cô phải rời đi?
“Đứa con trong bụng Lương Quý Phi là do tôi phá đó, làm vậy là có thể xuất cung, chỉ là tôi muốn môn chủ phải xuất cung.” Lời nói của Lan Quý Phi nhẹ nhàng nhưng ấm áp, khiến Ôn Yến không khỏi nhìn cô vài lần.
Cô cho rằng mình đã đối xử không tốt với Lan Quý Phi, cũng không có quan hệ tốt với phi tần của Tống Vĩnh Kỳ.
Thế nhưng vào lúc này, Lan Quý Phi lại…
“Cô hà tất phải làm như vậy, đó cũng là một mạng người đấy, cô…” Ôn Yến biết rõ Lan Quý Phi chưa biết kế hoạch của mình, vì vậy nghĩ đến việc mình đã làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng Lương Quý Phi, cô không khỏi cảm thấy day rứt, dù sao đứa trẻ cũng vô tội.
“Lương Quý Phi không bị điên, cô ấy đang giao du với ai đó, dường như là người của Tống Vân Lễ, người của tôi chỉ nghe được rằng mẹ nên dựa vào con trai để hưởng phú quý, đây không phải kết quả mà tôi muốn thấy, tôi nghĩ hoàng thượng và Ôn Yến môn chủ cũng không muốn thấy điều này đúng không? Tôi chỉ muốn tránh khỏi phiền phức sau này thôi.” Nói đến đứa bé trong bụng Lương Quý Phi, Lan Quý Phi lại có vẻ thản nhiên hơn.
Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ bốn mắt nhìn nhau, trước đây họ nghĩ rằng Lương Quý Phi bị nhốt trong Lãnh Cung đã đủ lắm rồi, không ngờ cô ấy lại…
“Hoàng thượng, nhân cơ hội này hãy tóm gọn đám người của Tống Vân Lễ bên cạnh hoàng thượng đi, thần thiếp nhớ lại những tin tức được gửi tới trước đây, bên cạnh hoàng thượng có người do Tống Vân Lễ cài vào.” Ôn Yến nhẹ nhàng nhắc nhở Tống Vĩnh Kỳ. Từ lúc biết được bên cạnh mình có người của Tống Vân Lễ, họ vẫn luôn cẩn trọng hết mức, kẻ đó cũng không hành động gì thêm, vậy mà không ngờ hôm nay lại có cơ hội để bắt hắn, dù sao ngay từ đầu, người ra lệnh làm Lương Quý Phi phát điên cũng là Tống Vĩnh Kỳ, người bằng mặt không bằng lòng như Tống Vân Lễ chắc chắn không phải đồng minh của mình.