Ôn Yến vội vàng tiến lên ngăn lại, hỏi: “Thượng Quan ngự y?”
Thượng Quan ngự y nâng con ngươi u ám không có cảm xúc lên nhìn Ôn Yến, ông từng gặp Ôn Yến một lần, là vào ngày Trí Viễn Vương phi khó sinh. Ông có chút ngạc nhiên hỏi: “Vương phi?”
Lính cai ngục không nhận ra Ôn Yến, nhưng nghe Thượng Quan ngự y gọi như vậy thì không nhịn được mà liếc nhìn, vừa kính cẩn vừa nghiêm túc nói: “Vương phi, xin đừng cản trở bọn ty chức thi hành thánh chỉ!”
Ánh nắng mùa thu chiếu thẳng xuống từ trên đỉnh đầu, giờ Ngọ, đã sắp đến rồi. Ôn Yến chạy thẳng một đường đến đây, mấy giọt mồ hôi nhỏ vụn xuất hiện trên trán cũng đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nàng vội nói: “Ông ấy là vô tội, không thể chém!”
Ngục tốt cau mày nói: “Vương phi, ty chức là phụng theo thánh chỉ của Hoàng thượng, muốn áp giải phạm nhân đến Thái Thị Khẩu.”
“Thái Thị Khẩu? Không phải chém ở đây sao?” Ôn Yến sửng sốt, Ngọ Môn chém đầu, không là chém đầu ở Ngọ Môn sao?
Lính cai ngục buồn cười nói: “Còn đây là Ngọ Môn, là một nơi trang nghiêm thần thánh, sao có thể chém giết tội phạm ở đây được chứ ạ? Bây giờ đã gần đến giờ Ngọ rồi, giờ Ngọ ba khắc phải chém đầu phạm nhân, đây là thánh chỉ của Hoàng thượng, xin Vương phi đừng khiến ty chức phải khó xử!”
Thì ra là giờ Ngọ ba khắc, Ôn Yến thầm thấy may mắn trong lòng, may mà nàng đến đây chặn lại. Nàng không có thời gian đi nghiên cứu cuối cùng Ngọ Môn chém đầu có phải là chém đầu ở Ngọ Môn hay không, hay là muốn áp giải phạm nhân đi ngang qua Ngọ Môn tới Thái Thị Khẩu, nàng chỉ muốn ngăn cản cái bi kịch này thôi.
Nếu như người bị nàng chặn ở đây, đương nhiên không thể thả đi dễ như vậy được.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!