CHƯƠNG 493: THÁI ĐỘ CỦA TRẦN NGUYÊN KHÁNH
“Hoàng thượng, thần thực sự bị oan, ngài phải tin thần, bao nhiêu năm qua thần vẫn luôn cúc cung tận tụy, nhật nguyệt có thể chứng giám cho lòng trung thành của thần với hoàng thượng” Trương Tiên Huy thấy Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng không nói liền cao giọng hô lớn.
Tống Vĩnh Kỳ từ từ đứng lên khỏi ngai vàng, vẻ mặt lạnh như băng, y từng bước bước xuống bậc thềm được dát vàng, từ từ bước đến bên cạnh Trương Tiên Huy, đột nhiên nhấc chân lên đá vào người Trương Tiên Huy đang quỳ dưới mặt đất.
Triều thần đang có mặt lúc này đều kinh ngạc, bọn họ chưa từng trông thấy Tống Vĩnh Kỳ luôn bình tĩnh trầm ổn lại trở nên nóng nảy như thế, vẻ mặt y âm u nhìn về phía Trương Tiên Huy, gằn giọng nói: “Trẫm có thể mặc ngươi làm càn, vì ngươi là lão thần mà phụ hoàng coi trọng, nhưng trẫm hết lần này đến lần khác dung túng cho ngươi, thì ngươi lại quên mất rằng, chuyện gì thì ngươi có thể làm, chuyện gì thì ngươi không thể làm, trẫm cứ cho rằng dù ngươi có lòng riêng, nhưng không xấu xa, tất cả cũng chỉ vì muốn củng cố cho gia tộc sau lưng ngươi, nhưng không ngờ ngươi vì gia tộc mình mà táng tận lương tâm dấn thân vào bước đường này, ngươi giỏi lắm, ngươi thật sự khiến trẫm thất vọng”
Tống Vĩnh Kỳ một hơi nói ra rất nhiều điều, trong lúc y nói, Trương Tiên Huy đã chật vật bò dậy, ông ta hoảng sợ nhìn gương mặt lạnh lẽo như băng tuyết của Tống Vĩnh Kỳ, run rẩy mở miệng nói: “Hoàng thượng, người hiểu lầm lão thần rồi, lão thần hết mực trung thành với hoàng thượng, không thể nào làm ra những chuyện bất lợi với triều đình, với hoàng thượng được”
Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy vậy liền giơ chân đạp Trương Tiên Huy một lần nữa, lần này cả người Trương Tiên Huy bay thẳng lên không trung rồi nặng nề rơi xuống đất, Trương Tiên Huy hoảng loạn nhìn Tống Vĩnh Kỳ, miệng phun ra một ngụm máu.
Rõ ràng vừa rồi hoàng thượng còn lắng nghe ông ta giải thích, sao đột nhiên lại…
“Hoàng thượng, lão thần…”
“Trẫm không có loại thần tử bất trung như ngươi” Tống Vĩnh Kỳ mạnh mẽ quay người lại, cơn giận dữ bừng bừng trong mắt như ngọn lửa.
Lời nói của Tống Vĩnh Kỳ còn chưaa dứt thì Trần Nguyên Khánh đã từ ngoài điện bước vào, nhìn thấy Trương Tiên Huy đang nằm ngửa người trên mặt đất, sau đó lại nhìn gương mặt giận dữ của Tỗng Vĩnh Kỳ, mặc dù không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn ta vừa mới nhận được tin báo, Trương Tiên Huy phái thích khách đến hành thích Kinh Mặc và Trọng Lâu, vậy nên sau khi sững sờ trong giây lát, hắn ta hoàn toàn có thể hiểu được sự phẫn nộ của Tống Vĩnh Kỳ.
Thậm chí sự tức giận trên gương mặt Tống Vĩnh Kỳ vào lúc này còn khiến cho tâm trạng hắn tốt hơn nhiều, nam nhân mà hắn vẫn luôn chán ghét này, cuối cùng cũng có lúc thất thế.
Trương Tiên Huy nhìn thấy gương mặt quen thuộc xuất hiện trên triều, mặc kệ đó là kẻ địch hay bằng hữu, lúc này chuyện gì cũng không thể nói được.
Người thông minh chắc hẳn sẽ đoán ra được nguyên nhân, hơn nữa, thấy Tống Vĩnh Kỳ nổi cơn thịnh nộ như vậy nên cũng không dám manh động gì.
“Trần tướng quân, hoàng thượng hiểu lầm lão thần, lão thần hết mực trung thành với hoàng thượng, cầu xin ngài hãy nói vài lời giúp lão thần” Trương Tiên Huy nhìn xung quanh triều đường, cuối cùng chọn túm lấy nắm rơm duy nhất cứu mạng cho mình, không ai khác là Trần Nguyên Khánh.
Mặc dù ngoài mặt bọn họ vẫn chưa chính thức chung một chiến tuyến, nhưng một vài thế lực của bọn họ đã đứng về phe đối địch với Hoàng thượng, lần này hoàng thượng gây khó dễ cho ông ta, Lương Khuê thì gay gắt với ông ta, ông ta chỉ có thể cầu cứu Trần Nguyên Khánh.
Dù sao, trước đây, trên triều đường với sau lưng, bọn họ cũng đã hỗ trợ nhau cùng có lợi, ông ta không tin lần này Trần Nguyên Khánh sẽ bỏ rơi đồng minh này.
Những lời này của Trương Tiên Huy khiến mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, Tống Vĩnh Kỳ cùng Tiêu tướng cũng nhìn sang Trần Nguyên Khánh, trong lòng có chút bất an.
Nếu như Trần Nguyên Khánh không xuất hiện, vậy thì mọi chuyện ngày hôm nay sẽ diễn ra theo đúng ý Tống Vĩnh Kỳ, y sẽ dễ dàng đoạt lại mọi quyền lực trong tay Trương Tiên Huy.
Nhưng nếu như Trần Nguyên Khánh thật sự ra tay giúp Trương Tiên Huy, vậy thì trên triều, phe phái của Trương Tiên Huy cùng bè đảng của Trần Nguyên Khánh sẽ liên hợp với nhau, nếu như Tống Vĩnh Kỳ cố chấp muốn xử tội Trương Tiên Huy, chỉ sợ bọn họ không dễ dàng buông tha cho việc này được.
Trương Tiên Huy cầu cứu sự giúp đỡ từ Trần Nguyên Khánh tất nhiên cũng là vì nguyên nhân này, chỉ cần Trần Nguyên Khánh lên tiếng, thế lực đằng sau hắn ta sẽ ra mặt, đến lúc đó, có khả năng sẽ đảo ngược lại thế bị động của ông ta trên triều đường.
Trần Nguyên Khánh cũng nghe thấy lời cầu cứu của Trương Tiên Huy, nếu như là trước kia, hắn ta sẽ nghĩ đến cục diện của bản thân, cố gắng mưu cầu lợi ích lớn nhất cho bản thân, dù sao bảo vệ Trương Tiên Huy cũng chính là bảo vệ cho đồng minh của mình trên triều đường.
Trần Nguyên Khánh vốn định bước lên đỡ Trương Tiên Huy dậy, nhưng bỗng dưng hắn ta nghĩ đến điều gì đó, sau đó lại lùi về sau một bước, rồi nhìn Trương Tiên Huy đầy vẻ ghét bỏ, nhẹ giọng nói một câu: “Tất cả là do ngươi tự mình chuốc lấy”
Lời này của Trần Nguyên Khánh khiến cho triều đường một lần nữa rơi vào im lặng, mọi người có mặt đều đờ đẫn, không biết chuyện gì đã xảy ra, Trương Tiên Huy ra chuyện gì đó khiến người than trời oán, khiến cho đồng minh mà trước giờ ông ta vốn hãnh diện giờ đây cũng đã tan tành.
“Trần tướng quân, tôi đã làm gì mà tự mình chuốc lấy, tôi thực sự không mưu hại Ôn Yến môn chủ, tôi…” Đương nhiên, ngoài trừ đám triều thần đang sửng sốt, chính Trương Tiên Huy cũng ngây ngốc, ông ta không biết vì sao thái độ Trần Nguyên Khánh lại đột nhiên thay đổi như vậy, hơn nữa những lời hắn ta nói như đang ám chỉ gì đó, nhưng hắn ta đã động chạm gì đến Trần tướng quân đâu chứ, ai cũng biết bảo bối mà Trần tướng quân yêu thương nhất là muội muội của hắn ta, nhưng ông ta đâu có làm gì Trần Vũ Nhu.
“Ai bảo người động vào muội ấy, muội ấy chỉ là một đứa bé, mà tâm địa ngươi lại độc ác như vậy, kẻ tiểu nhân bỉ ổi như ngươi, e là cả triều điều này sẽ chẳng có một ai cùng chung chiến tuyến với ngươi đâu?” Trần Nguyên Khánh thấp giọng nói, ánh mắt tràn ngập vẻ ghét bỏ.
“Trần tướng quân, tôi…” Trương Tiên Huy vốn muốn giải thích, nhưng những lời này của Trần Nguyên Khánh, trước đó ông ta còn không hiểu, nhưng giờ sao lại không rõ được cơ chứ, hắn ta nói đến đứa bé, chẳng lẽ là cặp sinh đôi kia?
Nhưng tại sao Trần Nguyên Khánh lại bảo vệ cho cặp sinh đôi đó, nó là do Ôn Yến sinh ra, Ôn Yến là kẻ thù của muội muội mà hắn ta quan tâm nhất.
Thậm chí Trần Vũ Nhu còn vì Ôn Yến mà chết, khoảng thời gian này Trần Nguyên Khánh lúc nào cũng gây trở ngại cho Ôn Yến, sao hiện giờ hắn ta lại bảo vệ cho con của Ôn Yến.
“Thích khách đã nhận tội hết rồi, hơn nữa ta cũng cho người điều tra ra, giờ Dần đêm qua có 13 tên mặc đồ đen rời khỏi phủ ngươi, giờ Mão hai khắc có 12 tên mặc đồ đen quay trở lại, nói chính xác ra là chật vật trở về, bọn chúng đi làm chuyện gì, chắc Trương đại nhân biết rõ hơn ta chứ?” Trần Nguyên Khánh thốt lên từng câu từng chữ, hắn ta dường như trở lại chiến trường Tu La địa ngục, còn Trương Tiên Huy đang ở trước mặt đây là kẻ thù của hắn.