Lúc đó Tống Vĩnh Kỳ đã thoi thóp rồi, chàng giống như một sợi bông rách nát nằm trên mặt đất bùn, nhìn thấy có người đến, chàng đầu tiên là hoảng sợ, đến lúc nhìn thấy Trí Viễn Vương gia thì hơi thở mong manh nói: “Đệ không sao!”
Trí Viễn Vương gia nhìn thấy đệ đệ như thế, con người vẫn luôn kiên cường như chàng ta cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, chàng tiến lên ôm lấy Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, hoàng huynh ở đây!”
Tống Vĩnh Kỳ yên tâm rồi, chàng khẽ mở mắt hỏi: “Bạch Lan, Hoàng tẩu. . . . . . Bình an không?”
Yết hầu của Trí Viễn Vương gia siết chặt lại, nói: “Hoàng tẩu của đệ không sao cả, Bạch Lan, đang dưỡng thương ở trong cung.
Tống Vĩnh Kỳ lộ ra một nụ cười mơ hồ: “Như thế thì tốt rồi!” Chàng rũ hai tay xuống, đôi mắt cũng chậm rãi nhắm lại.
Trí Viễn Vương gia sợ tới mức ngồi tại chỗ hét to lên một tiếng: “Không được ngủ, hoàng huynh dẫn đệ trở về!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!