CHƯƠNG 452: XÔNG VÀO CUNG
“Tống Vĩnh Kỳ, không cần phải nhưng nhị gì với ta cả, ta chỉ nói cho chàng biết, ta muốn đứa bé này.” Lúc Ôn Yến nói chuyện thì trong mắt đã mang theo nước mắt.
Cô rất ít khi tỏ ra yếu thế ở trước mặt của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng mà bây giờ giờ lúc mà Tống Vĩnh Kỳ vì giữ lại mình mà lựa chọn không cần đứa bé này, cô thật sự thấy rất luống cuống.
Bởi vì cô biết rõ ràng hơn so với bất kỳ ai khác, có lẽ là cô không có cách nào ở bên cạnh của Tống Vĩnh Kỳ lâu hơn được, thứ mà cô chỉ có thể để lại cho Tống Vĩnh Kỳ chính là đứa bé này.
Bọn họ cách năm năm từ từ yêu nhau, thời gian mà bọn họ ở cùng một chỗ với nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, cô không biết là mình có thể làm bạn với Tống Vĩnh Kỳ được bao lâu, thứ mà cô có thể để lại cho Tống Vĩnh Kỳ cũng chỉ có đứa bé này.
Cho nên dù cô có liều mạng đi nữa thì cô cũng phải giữ lại đứa bé này, mặc kệ Tống Vĩnh Kỳ có đồng ý hay là không.
Ôn Yến cũng biết, nếu như không phải bởi vì mình thì Tống Vĩnh Kỳ chắc chắn sẽ không từ bỏ được đứa bé này.
Đây là con của bọn họ, cho dù là đứa con đầu tiên hay là bất kỳ đứa con thứ mấy nào đó thì đều là báu vật trong lòng của ba mẹ.
Thấy Ôn Yến rớt nước mắt, Tống Vĩnh Kỳ hoảng hồn, chàng nhanh chóng đưa tay lau nước mắt cho Ôn Yến, nhưng mà những giọt nước mắt kia lại giống như dòng suối tuôn ra, cho dù chàng có lau như thế nào cũng lau không sạch được.
“Ôn Yến, nàng muốn ta phải làm sao bây giờ đây, ta…” Cuối cùng Tống Vĩnh Kỳ luống cuống đến rối loạn tay chân.
Chàng thường nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nại của Ôn Yến, thường nhìn thấy bộ dáng kiên cường của cô, thường nhìn thấy bộ dáng che mưa chắn gió đứng ở bên cạnh của mình không hề có chút do dự nào, nhưng mà chưa từng nhìn thấy Ôn Yến giống như là một cô gái ủy khuất khóc thút thít thế này.
Trước kia cũng đã từng có nữ nhân khóc ở trước mặt của mình, chàng đều sẽ nhẹ giọng an ủi, làm một sư huynh hay là một trượng phu dịu dàng quan tâm, nhưng mà lúc Ôn Yến đứng ở trước mặt của mình rơi nước mắt, chàng cảm thấy cả trái tim của mình đều tan nát, lý trí đã sớm bị đánh cho tan rã, điều duy nhất mà chàng nhận thức được là không thể để cho Ôn Yến khóc nữa, sức khỏe của cô đã yếu ớt như thế này, khóc đến nỗi rã rời thì biết làm sao bây giờ?
“Ôn Yến, nàng cứ nói đi, nàng muốn ta làm như thế nào thì nàng mới có thể không khóc nữa, nàng cứ nói đi, ta lập tức sẽ đi làm ngay có được hay không?”
“Ôn Yến, làm sao thì nàng mới có thể không khóc đây, nàng…”
“Ôn Yến…”
Tống Vĩnh Kỳ thật sự không biết phải làm như thế nào mới có thể để cho Ôn Yến dừng khóc được, cuối cùng chàng cũng chỉ có thể ôm Ôn Yến lại, giống như đây là cách an ủi tốt nhất mà chàng có thể nghĩ ra được.
Thế nhưng mà khi cảm nhận được nhiệt độ trên người của Tống Vĩnh Kỳ, dựa vào lồng ngực vạm vỡ của chàng, Ôn Yến càng muốn gào khóc một trận.
Tống Vĩnh Kỳ chỉ có thể ôm Ôn Yến khóc đến nghẹn ngào, lời nói gì cũng không nói được, chỉ là vuốt vuốt sau lưng của cô, để cho cô thoải mái hơn một chút.
Mà lo lắng giấu ở đáy lòng trong một thời gian dài của Ôn Yến cũng bởi vì được khóc rống một trận cho nên đã dần dần tiêu tán, rốt cuộc cô cũng ngủ thật say ở trong ngực của Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ không dám nhúc nhích, cho nên duy trì một tư thế ôm Ôn Yến đã ngủ say, đây là nữ nhân mà chàng yêu nhất trên đời này, trong bụng của cô còn có hài tử mà mình đang mong chờ, chàng ôm trọn bọn họ như là ôm toàn thế giới của mình.
Bất tri bất giác sắc trời đã dần dần tối xuống, Thiên Sơn lặng lẽ đi vào trong phòng, nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ vẫn đang duy trì tư thế trước đó, Ôn Yến cũng vẫn đang ngủ say y như lúc nãy, trên mặt của nàng ta không khỏi có chút lo lắng.
“Hoàng thượng, môn chủ đã nói với Trần Nguyên Khánh tối ngày hôm nay sẽ đưa phương thuốc cho hắn ta, bây giờ hắn ta đã phái người đến lấy rồi.” Thiên Sơn nhẹ giọng nói chuyện với Tống Vĩnh Kỳ, đương nhiên nàng ta cũng cảm thấy bây giờ kêu Ôn Yến tỉnh dậy cũng không thích hợp cho lắm, thân thể của Ôn Yến suy yếu, mấy ngày nay nôn nghén rất kịch liệt, thật vất vả mới có thể ngủ yên được một lát, nàng ta thật sự không muốn quấy rầy.
“Đi nói cho hắn ta rằng lời của trẫm nói, Nhu phi cũng đã hôn mê nhiều ngày như vậy rồi, cũng chỉ có một hai canh giờ nữa mà thôi, thân thể của Ôn Yến thấy không thoải mái, đợi nàng ấy tốt hơn nhiều rồi thì sẽ đưa qua ngay.”
Tống Vĩnh Kỳ hiểu rất rõ ràng, nếu như không phải là do Trần Nguyên Khánh quá mức dây dưa thì sợ là Thiên Sơn cũng sẽ không tiến vào bẩm báo, cho nên giọng nói của Tống Vĩnh Kỳ cũng thật sự không tốt.
“Hoàng thượng, nói như vậy…”
Thiên Sơn đã từng nhìn thấy dáng vẻ không coi ai ra gì của Trần Nguyên Khánh, nếu như hoàng thượng thật sự nói như vậy, dựa vào tính tình của hắn ta, sợ là sẽ rất không cao hứng, cho nên…
“Cứ nói như vậy đi, trên đời này còn có nhiều người quý giá hơn so với muội muội của hắn ta.” Lửa giận của Tống Vĩnh Kỳ vẫn chưa tiêu tan, lời nói ra cũng không lưu tính chút nào.
Thiên Sơn nhẹ gật đầu với Tống Vĩnh Kỳ liền xoay người đi ra, sau khi đi ra khỏi cửa cũng không nói giống như Tống Vĩnh Kỳ đã nói, chỉ là nói Ôn Yến đang nghiên cứu phương thuốc cho nên cần phải chờ lâu một chút.
Người của Nhu Nghi cung nghe như vậy thì liền đi khỏi, hắn ta nói chi tiết lời của Thiên Sơn cho Trần Nguyên Khánh nghe, sắc mặt của Trần Nguyên Khánh lại trở nên rất khó coi.
“Nữ nhân Ôn Yến này lại làm bộ làm tịch.” Trần Nguyên Khánh tức giận không thôi.
Trần Nguyên Khánh đang cố gắng thuyết phục mình tiếp tục chờ đợi, thế nhưng mà đáy lòng của hắn ta lại nôn nóng không chịu được, hắn ta luôn lo lắng ở bên phía Ôn Yến lại gây chuyện.
Trong lòng của hắn ta, Ôn Yến tuyệt đối có liên quan đến chuyện nham hiểm xảo trá với hắn ta, cho nên sau khi mà hắn ta đợi tới đợi lui vẫn không đợi được phương thuốc của Ôn Yến, hắn ta không thể khống chế được mà đi về phía Thải Vi Cung.
Lúc này ở Thải Vi Cung im lặng giống như là bóng đêm thâm trầm, chỉ có mấy gian phòng lóe lên ánh sáng của ánh đèn, ở căn phòng chính mà Ôn Yến ở tối tăm như bóng đêm, nhìn không ra bất kỳ bộ dạng nào như là đang nghiên cứu phương thuốc.
Lừa đảo, Trần Nguyên Khánh nghĩ thầm trong lòng, chậm rãi đi về phía chính điện của Thải Vi Cung.
“Tướng quân, môn chủ của bọn ta vẫn còn đang nghỉ ngơi, ngài vẫn nên…” Thấy có một người ăn mặc như tướng quân muốn xông vào trong điện, hộ vệ canh ở cửa Thải Vi Cung liền nhanh chóng mở miệng ngăn cản.
Hắn ta cũng không biết trước đó Thiên Sơn đã dùng lời nói dối để che lấp cho Ôn Yến, cho nên hắn ta đã thành công chọc giận Trần Nguyên Khánh.
Hóa ra là ở trong mắt của Ôn Yến độc của Vũ Nhu cũng không quan trọng bằng giấc ngủ của mình, nàng ta quả thật là đang gạt mình.
Sự tức giận và phẫn nộ bốc lên ở trong lòng của Trần Nguyên Khánh, cuối cùng lại biến thành không có cách nào khắc chế được lửa giận, hắn ta cũng không khống chế được bước chân của mình, bỗng nhiên vọt vào trong chính điện của Thải Vi Cung.
Tất cả mọi người chỉ nghe thấy cánh cửa được mở ra vang lên một tiếng vang nặng nề.
“Vị tướng quân này, nếu như có chuyện gì cần tìm hoàng thượng thì cũng xin ngài chờ ở đây một lát, ta sẽ đi báo cho ngài ấy đến ngay, ngài cứ xông vào như vậy…” Thi vệ kia thấy Trần Nguyên Khánh không thèm quan tâm mà xông vào, trên mặt cũng nhiều thêm mấy phần sốt ruột.
Bọn họ đều biết sau khi xảy ra chuyện của quân Khắc Châu thì thân thể của môn chủ vẫn cứ luôn không tốt, nhất là giấc ngủ, cho nên vào lúc mà môn chủ đang nghỉ ngơi thì bọn họ đều cố gắng phòng ngừa phát ra âm thanh ảnh hưởng đến giấc ngủ của môn chủ, lại không ngờ rằng cái người này lại lỗ mãng, thế mà lại…
Trần Nguyên Khánh khinh thường nhìn thị vệ một chút liền muốn tiếp tục xông vào, thị vệ nhìn thấy sắp không thể ngăn cản được nữa liền nhanh chóng ra hiệu cho người ở bên cạnh ra tay.
Chỉ là không chờ đợi bọn họ ra tay thì đã nghe được âm thanh cực lực đè ép của Tống Vĩnh Kỳ truyền ra từ trong tẩm cung: “Dừng tay.”
Người của Phi Long Môn đương nhiên nghe lời liền dừng tay lại, khiến cho Trần Nguyên Khánh có được chỗ trống mà tiếp tục vọt vào trong tẩm cung.
“Trần Nguyên Khánh, ngươi điên rồi có đúng không?” Thiên Sơn vẫn luôn ở trong trắc điện, nghe được tiếng thị vệ nói chuyện liền đi ra, lại không ngờ đến nhìn thấy Trần Nguyên Khánh muốn xông vào trong tẩm cung của Ôn Yến.
“Ta đã điên rồi cho nên mới có thể tin tưởng tiện nhân Ôn Yến kia sẽ giải độc cho cho Nhu Nhi, việc quan trọng nhất ở trong mắt của nàng ta chính là hòa hợp với nam nhân, nàng ta thậm chí cũng đã quên mất nam nhân này là do nàng ta đã đoạt của Nhu Nhi.” Trần Nguyên Khánh nhìn Thiên Sơn lại giống như là thấy được Ôn Yến, hắn ta cao giọng nói, trên mặt tràn đầy tức giận.