CHƯƠNG 451: KHÔNG CẦN HÀI TỬ
Trần Nguyên Khánh xông vào Nhu Nghi cung, nhìn thấy bộ dạng Ôn Yến đang nhíu mày ngồi ở cạnh giường của Trần Vũ Nhu.
Trần Nguyên Khánh còn cho rằng thời gian đến từ phủ tướng quân đã đủ để Ôn Yến giải độc rồi.
“Ta còn tưởng là môn chủ Ôn Yến có bản lĩnh lớn bao nhiêu, hóa ra ngay cả độc này cũng không giải được ư? Trước đó ngươi còn thề thốt Son sắc có thể giải độc được cho muội muội của ta.”
Sau khi Trần Nguyên Khánh dứt lời thì cảm thấy có chút giật mình, dường như là lần nào đối mặt với Ôn Yến thì hắn ta cũng không thể khống chế được ác ý ở trong lòng của mình, giống như nói vào lúc hiện tại, hắn ta cảm thấy Ôn Yến lại có bộ dạng như thế này chính là đang chờ mình đến, chờ mình đến để đội ơn ngàn lần.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác hắn ta cứ không muốn để cho Ôn Yến toại nguyện, cho nên mới nói ra những lời nói cay nghiệt như thế này.
Ôn Yến chỉ ngẩng lên nhìn Trần Nguyên Khánh một chút liền tiếp tục cúi đầu bắt mạch cho Trần Vũ Nhu, mạch tượng của nàng ta thay đổi quá nhanh, có sự khác biệt rõ ràng so với lúc trước trúng độc, điều này khiến cô không dám tùy tiện hạ dược, dù sao sức khỏe của Trần Vũ Nhu yếu đuối, nếu như sai thuốc rồi thì không còn nữa cái mạng cũng không chừng, Trần Nguyên Khánh còn không biết phải buông tay như thế nào…
“Sao vậy, thấy chột dạ rồi à? Lúc đó cô đã thề thốt chắc chắn rằng mình có thể giải được độc cho Vũ Nhu.” Trần Nguyên Khánh thấy Ôn Yến không nói lời nào, càng thêm chắc chắn là Ôn Yến đang làm bộ làm tịch, giọng điệu nói ra cũng trở nên cay nghiệt thêm.
Sau khi Trần Nguyên Khánh biết Ôn Yến vẫn còn chưa giải độc cho Trần Vũ Nhu, tất cả tâm tư đều rơi xuống trên người của muội muội mình, đương nhiên cũng không chú ý đến giờ phút này Ôn Yến đang cố nén thân thể khó chịu, nhưng Thiên Sơn lại thấy được rõ ràng, cho nên sau khi nghe xong tên điên Trần Nguyên Khánh nói mấy lời kia thì thấp giọng nói một câu: “Môn chủ của chúng tôi không nợ các người.”
Thiên Sơn vừa dứt lời liền đỡ Ôn Yến dậy, dáng vẻ muốn dẫn cô đi.
Bởi vì lúc nãy suy nghĩ quá nhiều, đầu của Ôn Yến hơi choáng, muốn nói với Thiên Sơn cái gì đó, mở miệng ra nhưng mà cũng không thể nói nên lời, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên ra hiệu Thiên Sơn không nên rời đi.
“Nàng ta không nợ bọn ta? Nàng ta thiếu muội muội ta một cái mạng. Năm đó độc của Vũ Trúc và thái hậu trúng giống nhau như đúc, nàng ta đã giải độc cho thái hậu, nhưng mà muội muội của ta đã chết.” Lúc Trần Nguyên Khánh nói đến Trần Vũ Trúc, khóe mắt cũng mang theo chút nước mắt, mặc dù nói hiện tại Vũ Trúc đã trở về rồi nhưng mà nàng ta đã chịu khổ, ca ca như hắn ta nghĩ lại cũng cảm thấy đau lòng.
“Cho nên lần này ngưới tốt nhất là nên cố gắng chữa trị cho Vũ Nhu, nếu như muội ấy có chuyện gì bất trắc thì ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi thấy dễ chịu đâu, cũng sẽ không buông tha cho hoàng thượng.”
Trần Nguyên Khánh nói chắc chắn mà có lực, là uy hiếp cũng là tuyên bố, năm đó hắn ta không thể bảo vệ muội muội của mình, bây giờ hắn ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào hại muội muội của mình nữa.
“Ai quy định đại phu chữa bệnh thì phải chữa khỏi cho người ta chứ? Lúc đó môn chủ của bọn ta quả thật không thể trị cho Ninh An vương phi được, thuốc giải mà môn chủ dùng cho thái hậu đều là do của Tống Vân Lễ mang tới, ngươi muốn tin thì tin, môn chủ của bọn ta không thẹn với lương tâm.” Thấy Ôn Yến giống như là không nghe thấy lời nói của Trần Nguyên Khánh, Thiên Sơn nhịn không được mà cãi lại thay cho Ôn Yến.
Thật ra thì lúc quyết định đem thuốc giải cho thái hậu thì Ôn Yến đã biết hoài nghi vào oán hận của Trần Nguyên Khánh đối với mình đã đạt đến đỉnh, chỉ là không ngờ tới lửa giận luôn kiềm chế ở lồng ngực cho đến ngày hôm nay mới bộc phát ra.
Ôn Yến hiểu rất rõ ràng, chuyện liên quan tới Trần Vũ Trúc cô không có bất kỳ cách nào để điện giải cho bản thân mình, đây chính là cục diện bế tắc mà Tống Vân Lễ đã tạo ra giữa mình và Trần Nguyên Khánh, mà Trần Nguyên Khánh đã sớm quên đi kẻ cầm đầu hạ độc nhưng vẫn cứ nhắm vào mình chằm chặp, cảm thấy là vì tình cảm với hoàng thượng nên thấy chết không cứu.
Cho nên Ôn Yến không nói gì mà chỉ chậm rãi xoay người lại lấy kim châm ra, châm hai châm lên huyệt vị khúc trì và tam lí trên người của Trần Vũ Nhu, sau đó lấy kim châm ra.
Cô ngẩng đầu lên gật gật đầu với Trần Nguyên Khánh đang nhìn về phía mình, sau đó liền vịn giường đứng dậy, Thiên Sơn thấy vẻ mặt của Ôn Yến mệt mỏi liền nhanh chóng cúi người đỡ cô, Ôn Yến rốt cuộc cũng đã tìm được nơi chống đỡ, trái tim mới dần dần thả xuống, sau đó mềm nhũn dựa vào trên người của Thiên Sơn.
“Tối nay ta sẽ đưa phương thuốc đến cho ngươi, ngươi cố tìm người mà mình tin tưởng bốc thuốc, sắc nấu, tối hôm nay uống một lần, sáng ngày mai uống một lần, buổi sáng ngày mai ta lại đến đây, nếu như không có vấn đề gì ba ngày sau độc trên người Nhu phi có thể được giải.” Ôn Yến dùng hết sức lực toàn thân để nói hết những lời này, sau đó ngay cả nhìn Trần Nguyên Khánh một cái cũng không nhìn liền được Thiên Sơn dìu rời khỏi.
Trần Nguyên Khánh vốn cho rằng mình còn đấu võ mồm một phen với Ôn Yến, lại không ngờ tới Ôn Yến chỉ nói đến chuyện độc trên người của Vũ Nhu thì cũng không nói gì nữa.
Hắn ta đã quen với việc đối chọi gay gắt với Ôn Yến, cũng thường nhìn thấy dáng vẻ Ôn Yến lộ ra vẻ sắc bén, Ôn Yến hôm nay khiến cho hắn ta cảm thấy mình có cố gắng ra quyền đi nữa cũng giống như đang đánh trên một cục bông.
Trần Nguyên Khánh cảm thấy mình không có cách nào lý giải được hành vi của bản thân, rõ ràng là hắn ta ghét Ôn Yến đến chết đi được, không hiểu sao hắn ta lại tin tưởng cô, cô nói ba ngày sau muội muội sẽ tỉnh dậy, hắn ta liền tin tưởng, ngay cả chất vấn cũng không có.
Lúc Ôn Yến trở về Thải Vi Cung, Tống Vĩnh Kỳ đã hạ triều chờ ở đó, thấy bộ dạng yếu ớt của Ôn Yến, trái tim của chàng đều bị nhấc lên.
“Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Có phải là cái tên ngu Trần Nguyên Khánh kia lại gây khó dễ cho nàng nữa không? Sắc mặt của nàng trắng như vậy, để ta gọi thái y đến đây.” Tống Vĩnh Kỳ vừa thấp giọng nói vừa xoay người lại, không ngờ bị Ôn Yến cầm tay lại.
“Ta đây chỉ là phản ứng bình thường trong thời gian mang thai mà thôi, cảm thấy hơi buồn nôn, không cần phải ngạc nhiên. Có ngự y nào trong thái y viện có thể so sánh được với ta chứ? Ta đã nói không có chuyện gì thì không sao đâu, chàng cứ yên tâm đi.” Lúc nhỏ giọng nói chuyện thì Ôn Yến đã nhắm mắt lại.
Trong khoảng thời gian này cô luôn cảm thấy sức lực của mình không tốt, chỉ mới làm có chút chuyện thì mệt mỏi dữ dội, hôm nay cũng chỉ dùng năng lực có một chút mà đã suy yếu thành dạng này…
“Nàng tự mình kê chút thuốc bổ cho mình đi, yếu ớt như thế này, làm sao có thể sống được qua chín tháng sau. Ôn Yến, nếu không thì chúng ta bỏ đứa bé này đi.” Lo lắng nơi đáy lòng của Tống Vĩnh Kỳ càng ngày càng nặng, cuối cùng rốt cuộc cũng mở miệng nói ra.
Lúc đầu Ôn Yến đã sắp lâm vào trong cơn mê, nghe lời nói của Tống Vĩnh Kỳ, cô trừng hai mắt ra, cố hết sức ngồi dậy nhìn Tống Vĩnh Kỳ, hỏi từng câu từng chữ: “Chàng nói cái gì?”
Khi nãy Tống Vĩnh Kỳ nói mấy lời như vậy cũng chỉ do xúc động nhất thời, chàng chỉ thấy Ôn Yến mang thai quá cực khổ, nghĩ lại cũng đã có Kinh Mặc và Trọng Lâu, không cần đứa bé này cũng không sao, chỉ cần Ôn Yến khỏe mạnh là được rồi.
Hiện tại chàng cũng đã qua lúc xúc động nhất, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Ôn Yến nhìn mình chằm chằm, chàng đột nhiên cảm thấy ngay cả một chữ cũng không nói nên lời.
“Chẳng qua là ta cảm thấy đứa bé này khiến cho nàng suy yếu như vậy, ta sợ…”
Tất cả sự xúc động của Tống Vĩnh Kỳ đều bởi vì Ôn Yến, chàng sợ Ôn Yến đi khỏi, không dám nói cho Ôn Yến, nhìn Ôn Yến yếu ớt nằm ở nơi đó, lúc mà ngay cả hô hấp cũng thay đổi trở nên suy yếu, đáy lòng của chàng cảm thấy sợ hãi.
Chàng sợ Ôn Yến cứ rời đi như vậy, nếu như không cần đứa bé này mà có thể để cho Ôn Yến ở lại bên cạnh của chàng, dù cho không có Trọng Lâu và Kinh Mặc đi nữa thì chàng cũng chọn không cần có con.
“Tống Vĩnh Kỳ, sau này đừng nói như vậy nữa, đấy chính là hài tử của chúng ta, là hài tử mà chúng ta thật vất vả lắm mới có được, nếu như có mất mạng đi nữa thì ta cũng sẽ không thể nào không muốn nó được.” Ôn Yến nói từng câu từng chữ, cô nhìn Tống Vĩnh Kỳ, ánh mắt kia sáng rực, khiến Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên thấy chột dạ không thôi.
“Ta biết, ta biết rồi, ta chỉ là…” Sao Tống Vĩnh Kỳ không biết ý của Ôn Yến được cơ chứ, chàng cũng rất thương yêu đứa bé này, đứa bé này sẽ đền bù tất cả tiếc nuối của mình, nếu như không phải vì Ôn Yến, cho dù là muốn cả tính mạng của chàng để giữ lại đứa bé này thì chàng cũng sẽ không hề do dự chút nào, nhưng mà chuyện này lại liên quan đến Ôn Yến…
Nhưng nếu như Ôn Yến đã kiên trì thì chàng cũng chỉ có thể nghe theo.