Dương Bạch Phi bị nàng dọa cũng la lên: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Có phải vết thương đau hay không?”
Ôn Yến bỗng nhiên ôm lấy đầu lặn lộn ở trên giường, giống như đau đến cực kỳ kịch liệt, trong miệng nàng thảm thiết hô: “Sơn động, sơn động, chàng ở trong sơn động, chàng không chết, nhanh, nhanh đi cứu chàng, a. . . . . . Đau quá, đau quá. . . . . . Cứu chàng đi!”
Ngự y và Hoàng thượng nhanh chóng tới đây, đau đớn của Ôn Yến không hề giảm đi chút nào, mà ngược lại càng kịch liệt hơn, sắc mặt nàng trắng bệch, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống từ trên trán nàng, chỉ vừa qua một lúc mà tóc nàng đã ướt đẫm rồi.
Hoàng đế nôn nóng hỏi ngự y: “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Sau nàng lại đau đến như vậy?”
Ngự y vẫn chưa trả lời, Ôn Yến đã quỳ gối xuống, bắt lấy cánh tay của Hoàng đế, khuôn mặt có chút vặn vẹo, một câu cũng nói không xong: “Phụ hoàng. . . . . . Chàng ở trong sơn động, phía đông nam, cửa động có một tảng đá lớn, có cỏ dại, hai chân của chàng không thể cử động được, a, đau quá, phụ hoàng, mẹ, đầu con đau quá. . . . . .” Ôn Yến khóc lóc, ôm đầu lăn lộn ở trên giường, cuối cùng lại còn đập đầu xuống giường, đập trúng bàn bát tiên ở mép giường.
Tất cả mọi người đều không thể giữ chặt nàng lại, động tác của nàng rất nhanh, cứ va chạm như thế, máu lập tức bắn tung tóe!
Cơ thể của Ôn Yến từ từ rũ xuống, ngã lên trên mặt đất.
Hoàng đế vô cùng lo lắng quát lớn: “Mau, ôm lấy Vương phi!”
Lập tức có người tiến lên ôm lấy Ôn Yến đặt lên trên giường, cũng may là có ngự y ở đây, cho nên lập tức được cầm máu sơ cứu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!