CHƯƠNG 448: MẸ LÀ NGƯỜI TỐT
Đương nhiên Kinh Mặc không biết đến sự chấn động trong lòng Trần Nguyên Khánh vào lúc này, hắn ta hỏi như thế, khiến cho cô bé không biết phải trả lời như thế nào.
“Ta chỉ cảm thấy bánh rán xoắn của bọn họ rất ngon thôi, bởi thế nên mới mua một ít, tặng cho thúc dùng thử.” Kinh Mặc nói khe khẽ.
“Cháu cố ý mua tặng cho thúc à?” Trần Nguyên Khánh hỏi với vẻ tham lam.
“Đúng vậy, ta mua để tặng cho thúc đấy.” Kinh Mặc nói với vẻ nghiêm túc.
Cảm xúc trong mắt Trần Nguyên Khánh rất phức tạp, Kinh Mặc thấy dáng vẻ kích động của hắn ta, trong lòng thầm oán, nếu như không phải vì muốn lấy lòng ông, nếu như không phải mua nhiều bánh rán xoắn quá ăn không hết, để lâu thì sẽ bị hư, ta sẽ chẳng tặng gì cho ông đâu.
“Thúc ăn thử xem, ngon lắm.” Kinh Mặc thấy Trần Nguyên Khánh ngẩn người nhìn bánh rán xoắn, bèn không khỏi cất tiếng nói.
“Được, để thúc ăn thử.” Trần Nguyên Khánh xong, bèn cầm một miếng bánh rán xoắn lên, mở miệng cắn miếng nhỏ, mùi vị ngọt ngào, hương thơm quyến rũ của bánh rán xoắn vương lại trong từng kẽ răng hắn ta sau mỗi lần cắn, khiến cho hắn không cầm lòng được muốn ăn thêm một miếng, lại một miếng nữa.
“Thúc thích là được, bây giờ ta phải đi rồi.” Kinh Mặc thấy Trần Nguyên Khánh đã ăn hết bánh rán xoắn, trong lòng vui mừng khôn xiết, giống như mình đã hoàn thành nhiệm vụ lớn lao lắm vậy.
Sau khi nói dứt lời, Kinh Mặc chuẩn bị rời khỏi nơi này, Trần Nguyên Khánh không khỏi đứng dậy, duỗi tay kéo cánh tay nhỏ nhắn của Kinh Mặc, hắn ta ráng kềm chế âm thanh của mình, nói với Kinh Mặc bằng chất giọng dịu dàng: “Cháu ở lại trò chuyện với thúc một lát đi.”
Là một câu trần thuật, nhưng rơi vào tai Kinh Mặc, lại pha lẫn với vẻ van nài, khiến cho Kinh Mặc khó lòng từ chối nổi.
“Thúc có gì muốn nói hay muốn làm với ta, thúc cứ nói là được.” Kinh Mặc ngoan ngoãn ngồi kế bên Trần Nguyên Khánh, thấy Kinh Mặc đã ngồi xuống mặt đất, Trần Nguyên Khánh cũng ngồi xuống theo.
“Khi nãy cháu nói, cháu sẽ nhờ mẹ đến chữa bệnh cho Nhu mẫu phi sao…” Trần Nguyên Khánh tìm kiếm đề tài trò chuyện với Kinh Mặc, nhưng nghĩ đến nghĩ lui, hắn ta vừa mở miệng đã nhắc đến chuyện Nhu phi bị trúng độc.
Một là vì hắn ta quan tâm đến độc trong người muội muội, lại thêm chuyện hắn ta không thường tiếp xúc với Kinh Mặc, muốn tìm đề tài chung cũng không có.
“Ta sẽ nói với mẹ, chuyện này vốn dĩ có liên quan đến bọn ta, mẹ sẽ đồng ý ra mặt giải quyết thôi.” Kinh Mặc nói năng rành mạch, lúc nói chuyện còn liên tục gật đầu, đáng yêu đến nỗi khó mà diễn tả được bằng lời.
“Cháu đúng là một đứa bé ngoan.” Trần Nguyên Khánh nhẹ nhàng cảm thán, hắn ta cũng không biết vì sao một nữ nhân giả dối như Ôn Yến lại có thể sinh được đứa con gái đáng yêu nhường này, vừa tâm lý vừa dịu đàng, khiến cho hắn không khỏi sinh lòng yêu thích.
“Cháu có thể thuyết phục mẹ cháu không? Mẹ của cháu…ừm, không phải là người thích nói lý lẽ lắm.” Mặc dù Kinh Mặc đã khẳng định một cách chắc nịch, nhưng Trần Nguyên Khánh lại không dám tin, bởi vì thực thế đã phơi bày trong lòng hắn ta. Hắn ta cảm thấy Ôn Yến là một người khó tính, nhất là những chuyện liên quan đến muội muội của hắn, nàng ta không bỏ đá xuống giếng mà may lắm rồi, nếu như nhờ nàng ta ra tay cứu chữa, vậy không biết nàng ta sẽ ra điều kiện như thế nào nữa.
Kinh Mặc không thích câu nói cuối cùng của Trần Nguyên Khánh, cô bé cố gắng nén cảm giác khó chịu trong lòng mình xuống, thấp giọng nói: “Ta sẽ thuyết phục được mẹ, bởi vì trong lòng cháu, mẹ là người rất tốt.”
Lời lẽ của Kinh Mặc vẫn rành mạch, giọng nói có vẻ non nớt, nhưng lại khiến cho Trần Nguyên Khánh cảm thấy lúng túng một cách lạ lùng, giống như bị vạch trần khi nói xấu người khác vậy.
Rõ ràng, Kinh Mặc chỉ nói một câu tường thuật khách quan.
“Nếu như thúc không tin ta thì có thể nghĩ cách khác, nhưng mà ta chắc chắn rằng mình có thể thuyết phục được mẹ.” Vì Trần Nguyên Khánh nói như thế, rốt cuộc trong lòng Kinh Mặc vẫn cảm thấy không thoải mái, cô bé không muốn ngồi kế Trần Nguyên Khánh nữa, bởi vậy vừa nói xong đã muốn đi ngay.
Trần Nguyên Khánh không ngờ chỉ một câu nói thôi mà đã khiến Kinh Mặc giận mình, hắn ta hơi bực chính mình, sao lại ăn nói như vậy với một cô bé kia chứ.
Nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại được, hắn muốn giải thích với cô bé, nhưng lại liên quan đến yêu hận tình thù của người lớn và những ân oán âm mưu chốn triều đình, hắn biết phải mở miệng thế nào đây.
Rõ ràng trước mặt là một cô bé chưa hiểu chuyện, hắn ta muốn giải thích cũng giải thích không thông.
“Kinh Mặc, thúc không có ác ý đâu, thúc rất thích cháu, nếu như cháu rảnh rỗi thì có thể đến tìm thúc thúc chơi. Trong khoảng thời gian này thúc thúc vẫn luôn ở đây.” Trần Nguyên Khánh sốt ruột nói với theo bóng lưng Kinh Mặc, Kinh Mặc chỉ im lặng, vội vàng đi khỏi cung Nhu Nghi.
Trần Nguyên Khánh nhìn theo bóng lưng Kinh Mặc, trong lòng thấy rất mất mát, hắn ta không ngờ, một cô bé con như Kinh Mặc, lại có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình như thế.
Có thể là vì cô bé ấy giống với Trần Vũ Trúc lúc nhỏ quá, lúc ấy, người khác nói mình là người xấu, muội ấy cũng bảo vệ mình như vậy.
Bây giờ mặc dù Trần Vũ Nhu cũng giống muội muội, nhưng dường như lại thiếu đi sự kiêu ngạo của thời niên thiếu, thiếu đi sự thân mật với mình như lúc ấy.
Tất thảy đều vì Ôn Yến, nếu như Ôn Yến không ích kỷ đến nhường này, tình cảm giữa bọn họ cũng sẽ không thành ra như vậy đâu.
Có thể vì liên quan đến Kinh Mặc chăng? Đúng là hắn ta không nên nói với Kinh Mặc như vậy.
Nhưng mà hối hận cũng chẳng có ích gì, hắn phải nghĩ cách xoa dịu cơn giận của cô bé, cô bé thích ăn kẹo hồ lô nhất, hắn có cần mua kẹo hồ lô cho cô bé không nhỉ? Hay là mua mấy món đồ chơi nhỏ xinh mà con nít ưa thích?
Kinh Mặc tức giận đùng đùng chạy vào cung Thải Vi, vừa vào đã nhìn thấy Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ ai làm việc nấy.
Thấy Kinh Mặc xông vào trong, Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu lên, chàng dịu dàng hỏi: “Sao con lại vào cung?”
“Con nhớ tổ mẫu quá, bởi thế con mới muốn Hoàng bá mẫu dẫn bọn con vào cung.” Kinh Mặc giải thích cho Tống Vĩnh Kỳ xong bèn nhìn Ôn Yến, Ôn Yến cũng đang nhìn cô bé với ánh mắt dịu dàng.
“Mẹ ơi, mẹ đừng chữa trị cho Nhu phi được không?” Kinh Mặc cầu xin khe khẽ, chỉ có điều lời nói của cô bé lạ khiến cho Ôn Yến ngạc nhiên không thôi.
“Tại sao?” Không đợi Ôn Yến trả lời, Tống Vĩnh Kỳ đã hỏi.
“Vì ca ca của nàng ta nói mẹ không phải người tốt, không phải người tốt thì đừng chữa trị cho muội muội của ông ta nữa, con sẽ nói với An Nhiên ca, không được chữa trị cho nàng ta nữa.” Kinh Mặc nói với giọng nghiêm túc, cô bé không thể che giấu nổi ngọn lửa giận trong mắt.
“Hắn ta nói mẹ không phải là người tốt, thì mẹ không phải là người tốt nữa ư?” Câu nói của Kinh Mặc khiến Ôn Yến bật cười, cô hiểu tình yêu và sự căm hận trong lòng con mình, nhưng vẫn sợ hãi khi thấy con gái bảo vệ mình một cách hùng hổ như vậy.
“Đương nhiên mẹ là người tốt, người trong thành Sơn Nam, quân Khắc Châu đều nói mẹ là người tốt, còn có người trong Phi Long Môn nữa, tổ mẫu, Hoàng bá bá và Hoàng bá mẫu, còn có rất nhiều người trong cung đều nói mẹ là người tốt.” Kinh Mặc trả lời một cách nghiêm túc, trong lòng cô bé, mẹ là người tốt nhất trên đời, bởi vậy cô bé không tài nào chấp nhận nổi lời nói của Trần Nguyên Khánh.
“Quá chừng người nói mẹ là người tốt, chỉ có mình hắn ta nói mẹ là người xấu, vậy con nói xem, mẹ là người tốt hay là người xấu? Nếu như mẹ không chữa trị cho muội muội của hắn, hắn càng tin rằng mẹ là người xấu.”
Ôn Yến giải thích cho Kinh Mặc với vẻ khó xử, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến rồi sẽ có một ngày mình phải đối mặt với mệnh đề vừa đơn giản, lại vừa phức tạp như thế này, cô vẫn còn chưa có một khái niệm rạch ròi.
“Nhưng mà ông ta nói mẹ là người xấu, mẹ còn chữa bệnh cho muội muội của ông ta, làm vậy…” Gương mặt cô bé toát lên vẻ ấm ức, thậm chí trong lòng cô bé còn đang nghĩ, phải làm thế nào mới có thể dạy dỗ Trần Nguyên Khánh một chặp, để sau này ông ta không nói xấu mẹ nữa.
Đương nhiên, lúc cô bé âm thầm lên kế hoạch, người đầu tiên được liệt vô kế hoạch của mình chính là Trọng Lâu, đệ đệ có dị năng của mình, đương nhiên một An Nhiên am hiểu y thuật cũng không phải ngoại lệ…