CHƯƠNG 384: SAI LÝ TUÂN HỘ TỐNG
Thế nhưng bộ dạng ân cần, dịu dàng, chu đáo của Khanh Nhi lại chẳng thể đả động chút nào đến Tống Vĩnh Kỳ.
Chàng đã được nhìn thấy dáng vẻ ghê tởm nhất của nàng ta, mặc dù nói là yêu chàng nhưng tình yêu của nàng ta là thứ tình yêu độc địa và đẫm máu.
Huống hồ Khanh Nhi không hề đơn giản chút nào, phía sau nàng ta hiện tại có Tống Vân Lễ, cho nên dù nói lo nghĩ cho chàng rất có khả năng là do Tống Vân Lễ bày mưu đặt kế.
“Ba nghìn hộ vệ đang nằm trong tay người của Phi Long Môn, Trẫm…” Theo bản năng Tống Vĩnh Kỳ không muốn đồng ý với Khanh Nhi.
“Sư huynh, Phi Long Môn đã xem huynh là chủ, chuyện này chẳng qua chỉ dựa vào một câu nói của huynh là được, vậy mà chút chuyện này huynh cũng không muốn đồng ý sao? Muội thật sự vì muốn tốt cho huynh mà thôi, nếu không đợi đến khi quốc thư của Phụ hoàng đến đây thì huynh sẽ bị động.” Khanh Nhi làm ra vẻ uất ức, nhưng theo Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy thì không có chút xíu dịu dàng, thùy mị nào hết mà chỉ cảm thấy phiền phức vô cùng.
Ba nghìn hộ vệ hiện tại giết không được, mà thả cũng không xong, có khả năng vì chuyện này mà kết thù với Nam Chiếu, nhưng một khi thả ra thì ba nghìn binh sĩ đã trải qua huấn luyện đặc biệt đó sẽ trở thành tai họa ngầm lớn nhất của hoàng thành.
Không thể không nói, thả bọn họ về Nam Chiếu chính là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng chàng lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, đặc biệt là vào lúc này.
“Sư huynh, Khanh Nhi thật sự lo lắng cho huynh, sao huynh không chịu hiểu cho nỗi khổ tâm của muội chứ, muội là vì hoài niệm tình cảm của chúng ta nên mới không lấy quốc thư ra, nhưng huynh như vậy thật sự là khiến muội quá đau lòng.” Khanh Nhi thấy Tống Vĩnh Kỳ vẫn còn nói qua loa lấy lệ thì đáy lòng chua xót khổ sở không ngớt, nàng ta ngước đôi mắt dịu dàng, tủi thân nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn lướt qua Khanh Nhi, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Thời điêm này, ba nghìn binh sĩ xuất hiện ở đâu đi nữa thì cũng đều sẽ gây ra phiền phức không nhỏ, cho nên chàng phải thận trọng, lỡ như bọn họ đến thành Khắc Châu…
“Sư huynh, đây là quốc thư của Phụ hoàng muội, huynh xem đi.” Khanh Nhi thấy không thuyết phục được Tống Vĩnh Kỳ, cuối cùng phải lấy một phong quốc thư từ trong tay áo ra.
“Quốc thư tại sao lại ở trong tay nàng?” Tống Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm Khanh Nhi, ánh mắt ngập tràn sự khiếp sợ.
Quốc thư là thư tín được truyền đi giữa các nước, thông thường sẽ có một kênh riêng biệt, chuyển thẳng đến tay quân vương.
Nếu như không phải kênh truyền thư có vấn đề thì cho dù Khanh Nhi có là công chúa Nam Chiếu đi nữa, nó cũng không thể lọt vào tay nàng ta được.
Khanh Nhi chỉ có thể lấy được thư nhà của Hoàng thượng Nam Chiếu chứ không thể nào là quốc thư có đóng dấu đặc biệt được.
“Sư huynh, là vì Hoàng thượng Nam Chiếu lo lắng muội ở đây có một số chuyện không giải quyết được mà gặp khó khăn cho nên trước khi muội xuất giá đã đưa cho muội ba bức thư trắng đã được đóng dấu sẵn, muội muốn làm gì thì chỉ cần viết vào đó và đưa cho huynh là được.” Khanh Nhi lúc nói chuyện khóe miệng còn nở nụ cười dịu dàng nhưng vẻ mặt nũng nịu lại khiến cho Tống Vĩnh Kỳ chán nản ghê gớm.
Hoàng thượng Nam Chiếu rốt cuộc đã cùng Tống Vân Lễ đạt thành hiệp nghị gì mới có thể yên tâm giao ra bờ từ quốc thư trắng như vậy chứ.
“Sư huynh cứ yên tâm, muội không thể làm khó huynh được, và tờ quốc thư này cũng vậy, nội dung mà muội đã viết vào hai bức thư còn lại cũng vì muốn tốt cho huynh mà thôi.” Khanh Nhi rất hài lòng trước sự khiếp sợ của Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta dịu dàng giải thích, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.
Tự đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ ngập tràn sự trào phúng, đây chẳng qua là sự cam đoan của Khanh Nhi mà thôi, chàng sẽ không bao giờ tin, liệu nội dung cuối cùng được viết vào thư có phải là do Tống Vân Lễ quyết định hay không.
Nhưng hiện tại Tống Vĩnh Kỳ đã xác định được rằng Tống Vân Lễ đã sớm quyết định được công dụng của ba nghìn hộ vệ này rồi.
Cho dù chàng có từ chối kiểu gì đi nữa thì y vẫn không thể thay đổi được kết quả cuối cùng.
“Nếu là quốc thư của Hoàng thượng Nam Chiếu thì Trẫm sẽ nể mặt ông ta, ngày mai Trẫm sẽ cho người đưa bọn họ rời đi.”
Nghe Tống Vĩnh Kỳ nói xong, trên mặt Khanh Nhi đã lộ ra vài phần chua xót, Tống Vĩnh Kỳ đang giữ khoảng cách với nàng ta, rõ ràng nàng ta là người viết nội dung quốc thư, thế nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại nói là nể mặt Hoàng thượng Nam Chiếu.
“Sư huynh, huynh thừa biết người làm chuyện này là muội, muội là vì muốn tốt cho huynh, rồi cuối cùng huynh sẽ nhận ra muội là người yêu huynh nhất.”
“Nàng có thể về được rồi.” Tống Vĩnh Kỳ không muốn nghe Khanh Nhi nói những lời rập khuôn như vậy nữa, mặc kệ làm gì đi nữa, nàng ta cũng đều nói với chàng là vì muốn tốt cho chàng.
Vì tốt với chàng mà nàng ta đã hại chết biết bao nhiêu người xung quanh chàng, chàng sớm đã không thể chịu nổi lòng tốt đó của nàng ta nữa rồi.
Cho nên những câu từ nghe có vẻ là tình thâm như biển, tình ý sâu nặng này lọt vào tai Tống Vĩnh Kỳ chỉ để lại sự chán ghét mà thôi.
“Sư huynh hãy sai Lý Tuân đưa bọn họ đi, người khác đưa đi muội không an tâm. Muội sợ bọn họ sẽ làm loạn.” Phản ứng của Tống Vĩnh Kỳ khiến Khanh Nhi đau lòng nhưng khi ra tới cửa, nàng ta vẫn quay lại, nhẹ nhàng nói với Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy sự lo lắng trên mặt Khanh Nhi liền cảm thấy nực cười, nàng ta đang lo lắng sao? Lúc trước chẳng phải còn thề thốt rằng tất cả đều là vì muốn tốt cho chàng sao.
“Trẫm sẽ suy tính.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong liền ngoảnh đi, chàng không muốn nhìn thấy Khanh Nhi thêm chút nào nữa, đừng nói nàng ta hiện tại mang theo cái mạng che mặt, cho dù nàng ta vẫn mang hình dáng nghiêng nước nghiêng thành như trước đi nữa thì chàng vẫn cảm thấy buồn nôn.
“Sư huynh, muội thật sự là vì muốn tốt cho huynh, rồi sẽ có một ngày huynh hiểu được.” Khanh Nhi làm sao có thể không cảm nhận được sự miễn cưỡng của Tống Vĩnh Kỳ nhưng nàng ta hết lần này đến lần khác đều nói những lời sắt son, nàng ta hy vọng sư huynh có thể hiểu thấu những gì mình nói, nàng ta thật sự sẽ không làm hại chàng.
“Ngươi có thể đi được rồi.” Tống Vĩnh Kỳ chán ghét nói xong liền quay đầu ý bảo Lộ công công tiễn khách.
Lộ công công theo Tống Vĩnh Kỳ đã lâu hiển nhiên là hiểu được suy nghĩ trong lòng Tống Vĩnh Kỳ cho nên hành động không chút khách khí, vừa kéo vừa đẩy, chỉ chốc lát đã đưa được Khanh Nhi từ tẩm cung của Tống Vĩnh Kỳ ra ngoài, Khanh Nhi vô cùng tức giận, nàng ta nói với Lộ công công: “Ngươi đợi đấy, đợi sau này sư huynh hiểu được lòng tốt của ta thì người đầu tiên mà ta lấy mạng chính là tên cẩu nô tài nhà ngươi.”
Khanh Nhi từ nhỏ đã được phụ thân nuông chiều, sư huynh sư tỷ cũng rất yêu thương nàng ta, sau lại theo Tống Vĩnh Kỳ, ngay cả Hoàng đế, Hoàng hậu cũng đều yêu thương nàng ta không ngớt, cho dù sống lại thì nàng ta cũng là công chúa Nam Chiếu, đâu đã từng chịu sự khi dễ của một nô tài như vậy cho nên hành vi của Lộ công công khiến cho nàng ta tức tối, căm ghét vô cùng, nàng ta uy hiếp Lộ công công nhưng đổi lại chỉ nhận được nụ cười đầy hàm ý của ông ấy.
Trên đời này sợ rằng chỉ có một mình Khanh Nhi tin rằng sẽ có một ngày nàng ta lại được Hoàng thượng yêu thích mà thôi.
Khanh Nhi tức giận bỏ đi, Lộ công công trở lại tẩm cung, kính cẩn đứng bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ.
“Lý Tuân, ngươi cảm thấy người này có thể dùng được không?” Tống Vĩnh Kỳ hỏi một câu nhẹ bâng như thể đang nói về một chuyện nhỏ nhặt tầm thường nào đó.
“Hoàng thượng, nô tài chỉ là một thái giám.” Lộ công công nghe vậy liền giật mình nhưng chỉ chốc lát sau liền kính cẩn đáp lời.
“Ở đây không có người ngoài, ngươi cứ nói, Trẫm sẽ không trách ngươi.” Tống Vĩnh Kỳ hơi ngẩn ra nhưng chỉ lát sau liền nói.
“Hoàng thượng, Lý đại nhân và Lãnh Ninh quan hệ không tệ, Lãnh tướng quân thì chúng ta có thể yên tâm.” Nghe Tống Vĩnh Kỳ nói vậy, Lộ công công liền thở phào nhẹ nhõm, rồi làm như vô ý nói.
“Ừ, vậy hãy để cho Lý Tuân đi một chuyến đi.” Từ giọng điệu của Tống Vĩnh Kỳ thì chẳng nhận ra chút cảm xúc nào cả nhưng Lộ công công không ngờ Tống Vĩnh Kỳ lại vì một câu nói của mình mà đồng ý, khiếp sợ nhìn Tống Vĩnh Kỳ, do dự hồi lâu, rồi mới khẽ khàng hỏi một câu: “Hoàng thượng có muốn thương lượng một chút với mấy người bên phía Trấn Quốc Vương gia không?”
“Cũng chỉ là ba nghìn hộ vệ thôi, chỉ cần Lý Tuân tin được, thì chẳng còn vấn đề gì nữa.”
Trái ngược với sự nghiêm túc lúc nãy, quyết định này của Tống Vĩnh Kỳ quá mức tùy ý, tùy ý như thể chàng không còn để ý đến ba nghìn hộ vệ đó nữa.