CHƯƠNG 378: THÔNG ĐỒNG VỚI ĐỊCH PHẢN QUỐC
“Kinh Mặc, không sợ, có mẹ và đệ đệ ở đây mà, chúng ta sẽ bảo vệ con.” Ôn Yến đương nhiên hiểu rất rõ nỗi sợ hãi và bất lực trong lòng Kinh Mặc lúc này, mà lúc này, cô trừ bỏ ôm lấy cô bé và hứa hẹn thì cũng không thể làm được bất cứ chuyện gì khác nữa.
Cô mơ hồ cảm thấy Kinh Mặc ra như thế này chắc chắn không thể không liên quan đến mấy người làm mưa kia, chỉ là Kinh Mặc không biết nhiều về mấy người đó, mà người kia làm như vậy cũng có khả năng là vì muốn bảo vệ Kinh Mặc.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như thế này, Ôn Yến phát hiện chuyện có dị năng trong người đúng là có ích cho việc bảo vệ tính mạng, nhưng mà lại dẫn đến quá nhiều tai họa.
Cho nên Kinh Mặc thành ra như thế này tuy rằng không muốn tiếp thu, nhưng cũng khá tốt.
“Tỷ, sau này hai chúng ta không được rời nhau nữa bước, đệ sẽ bảo vệ tỷ thật tốt, không để cho bất cứ người nào ăn hiếp tỷ.” Trọng Lâu thấy Kinh Mặc khóc nức nở nhanh chóng chạy lại an ủi, nhưng mà cô bé cũng thấy được cậu bé an ủi vậy thôi nhưng thật ra lại đang rất vui vẻ, cô bé trừng mắt nhìn Trọng Lâu nói: “Đừng tưởng là bây giờ tỷ không biết trong lòng đệ đang vui muốn chết ha, sau này cũng chỉ có đệ có thể giúp đỡ mẹ, sau này tôm hùm đất xào cay, mấy món ngon khác đều là của đệ hết rồi.”
“Tỷ, không đâu, sau này có cái gì ngon đệ sẽ chia cho tỷ hết mà, đệ không có…”
Kinh Mặc nhìn Trọng Lâu chằm chằm, cuối cùng Trọng Lâu cũng chột dạ cúi đầu xuống, trong việc ăn uống này, từ trước đến giờ cậu bé chưa từng nghĩ đến việc sẽ chia sẻ với tỷ của mình, nhưng mà hình như lần nào tỷ cũng cướp đồ ăn ngon với mình hết.
“Kinh Mặc, sau này mẹ sẽ không cho các con làm những chuyện như thế này nữa, sau này các con cũng không được tự ý làm, nếu không mẹ sẽ tức giận đó.” Ôn Yến nghiêm túc nói với hai đứa bé, bây giờ ở trong Phi Long Môn có rất nhiều người biết được chuyện hai bé có dị năng trong người, cô còn phải phong tỏa tin tức này, nếu không không biết sẽ đưa đến mối họa gì cho hai bé nữa.
“Mẹ ơi, mẹ không thể bởi vì đệ đệ giúp được mẹ mà sau này đưa hết đồ ăn ngon cho đệ ấy ăn đó, mẹ không được bất công.” Chấp niệm với đồ ăn của Kinh Mặc không thay đổi, Ôn Yến bất đắc dĩ mà nhìn cô bé, nhỏ giọng hứa sẽ không như vậy.
Kinh Mặc biết mẹ từ trước đến giờ đều giữ lời hứa, lo lắng trong lòng cũng dần biến mất, mà Thiên Sơn thấy ba mẹ con đã nói chuyện xong, nhanh chóng chạy lên hỏi: “Môn chủ, thuộc hạ dẫn mấy người này về thành Khắc Châu trước, để bọn họ đi gặp người nhà, hai hôm nay không có chúng ta ở đây, không biết đám người kia đã quậy đến mức nào nữa.”
“Để mấy người quản sự của bọn họ lại, ta có chuyện cần hỏi.” Ôn Yến nhỏ giọng nhắc nhở, lúc trong núi bọn họ vẫn luôn nghĩ cách để thoát ra, bây giờ đã ra được rồi, cô phải điều tra chuyện đúc binh khí ở trong đó.
“Bọn họ đã chờ ở chỗ kia, thuộc hạ đưa hai tiểu chủ nhân và nhóm thợ mỏ về trước, để Vạn An lại cho Ngài.” Thiên Sơn nhỏ giọng nói.
“Được, cứ vậy mà làm đi.’” Chuyện vũ khí vô cùng quan trọng, Ôn Yến đương nhiên sẽ không yên tâm giao vào tay người khác được, cho nên sắp xếp của Thiên Sơn đã là tốt nhất rồi.
Thiên Sơn dẫn hai đứa bé đi, không lâu sau dưới chân núi Phi Long chỉ còn lại mấy người quản sự và người của Phi Long Môn.
“Ân nhân, ở chỗ ta có danh sách đúc binh khí của bọn họ, lần nào ta cũng ghi chép rất kĩ, ta vốn định dùng cái này để uy hiếp bọn họ thả ta ra, nhưng mà ta lại không dám, ta sợ sau khi bọn họ biết được việc này sẽ trực tiếp giết chết ta luôn.” Một nam tử trung niên quần áo tả tơi đi đến trước mặt Ôn Yến, đưa một quyển sách cho cô.
“Ân nhân, tuy rằng ta không có lưu lại danh sách gì cả, nhưng mà hình dáng những binh khí chúng ta đúc ta đều vẽ lại được, làm phiền ngài cho ta mượn giấy bút, ta lập tức vẽ lại.”
“Ân nhân, những binh khí bọn họ bảo chúng ta đúc hình như không phải chỉ có kiểu của chúng ta không, còn có liên hoàn đao của Nam Chiếu, còn có trường côn mâu của Tử Húc Quốc nữa.
“Ngươi nói cái gì?” Ôn Yến gần như không thể tin vào những gì mình nghe được, binh khí Phi Long Môn đúc, không chỉ có quốc gia của bọn họ, còn có cả Nam Chiếu và Tử Húc Quốc.
Tống Vân Lễ đúc binh khí cho các quốc gia khác sao? Là vì tiền tài hay vì lợi ích?
“Vạn An, ngươi để vị đại ca lúc nãy vẽ lại hết tất cả hình thức vũ khí mà họ đã đúc mấy năm nay ra, đối chiếu với danh sách điều tra cho rõ, nghĩ cách tìm hiểu xem cuối cùng những binh khí đó rơi vào tay ai, tốt nhất là cũng điều tra ra được thông qua con đường nào luôn.”
“Môn chủ, ta lập tức sắp xếp người đi điều tra.” Vạn An nghe xong trong lòng cũng hốt hoảng.
“Vạn An, ngươi có biết lần này ta cần ngươi đi tra là chứng cứ Tống Vân Lễ thông đồng với địch phản quốc không?” Lời nói của Ôn Yến vô cùng nghiêm túc.
Nếu tra ra được chứng cứ Tống Vân Lễ thông đồng với địch phản quốc, vậy thì danh tiếng của Tống Vân Lễ ở trong triều đình và dân gian sẽ kém đi rất nhiều, hắn ta muốn mưu triều soán vị cũng sẽ không được bá tánh ủng hộ.
Đến lúc đó cho dù hắn ta có lợi dụng lòng người như thế nào thì hắn cũng không có cách nào làm cho bá tánh thần phục mình cả.
“Môn chủ, ta biết.” Vạn An hiển nhiên cũng rất kích động, lần này bọn họ tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu như có thể bắt được điểm yếu của Tống Vân Lễ, vậy lần kiếp nạn này là vô cùng đáng giá.
“Chúng ta lại vào trong núi xem thử hắn ta có còn để lại dấu vết gì không.” Tuy rằng đã trải qua một trận lửa lớn, nhưng Ôn Yến vẫn cứ hy vọng sẽ tìm được một ít dấu vết để lại trong đó, giúp bọn họ điều tra ra được kết quả mọi chuyện.
“Ta vào cùng với ngài.” Vạn An nói xong lập tức đi theo phía sau Ôn Yến, tuy rằng bọn họ đã đi ra ngoài rồi, nhưng mà y vẫn không yên tâm lắm, sợ sau khi bọn họ đi vào rồi núi lại đóng lại lần nữa, y phải bảo vệ môn chủ.
“Lần này sẽ không, ngươi yên tâm đi.” Ôn Yến thấy Vạn An khẩn trương, nhưng mà cửa ra lần này là do hai đứa nhỏ dùng hết sức lực mở ra được, cho dù Tống Vân Lễ muốn gài cơ quan cũng cần có chút thời gian.
Vạn An không nói gì, chỉ đi theo Ôn Yến vào trong núi, tìm kiếm trong ngọn núi đã bị đốt thành tro này, cuối cùng không ngờ thật sự tìm được tranh phác thảo binh khí, mà ở trên tranh phác thảo của Nam Chiếu Quốc và Tử Húc Quốc lại viết bằng chữ của Nam Chiếu và chữ của Tử Húc Quốc.
“Môn chủ, đây là chứng cứ hắn ta thông đồng với địch phản quốc, có mấy thứ này rồi, Tống Vân Lễ hắn…” Vạn An kích động nói, nhưng mà còn chưa nói xong, sắc mặt y thêm vài phần nặng nề nhìn Ôn Yến, nhỏ giọng hỏi: “Môn chủ, làm sao chúng ta chứng minh được những thứ này là của Tống Vân Lễ đây?”
Ôn Yến không nói gì cả, đây cũng là chuyện làm cô đau đầu nhất lúc này, bọn họ cũng biết núi này là của Tống Vân Lễ, nhưng mà cái tên biểu ca mắt mọc trên đỉnh đầu của Tống Vân Lễ đã chết, tất cả chứng cứ liên quan có thể chứng minh được nơi này là của Tống Vân Lễ đã không còn.
Cho nên, cho dù bọn họ cầm chứng cứ vô cùng rõ ràng này đi nói với mọi người rằng Tống Vân Lễ thông đồng với địch phản quốc, hắn ta cũng có thể vô tội nói rằng mình bị oan.
Đến lúc đó người vu oan cho Tống Vân Lễ sẽ trở thành người có ý đồ xấu đáng chết.
“Môn chủ, chúng ta phải làm sao đây?” Sắc mặt Vạn An vô cùng khó coi nhìn Ôn Yến, tất cả niềm vui sướng lúc trước đã không còn chút gì, trong đầu y xuất hiện vô số biện pháp, cuối cùng y lại chỉ đành nhìn Ôn Yến xin giúp đỡ.
“Đi tra con đường vận chuyện binh khí đi, không hiểu sao ta cứ có cảm giác bất an, cứ cảm thấy hắn ta đúc binh khí để sử dụng vào việc khác.” Ôn Yến nhỏ giọng nói, trong lòng đột nhiên hoảng loạn, cứ có cảm giác mình đã bỏ sót thứ gì đó…