CHƯƠNG 377: DỊ NĂNG BIẾN MẤT
“Nhưng mà Thượng thần, dị năng này cũng không phải do chúng ta ban, ta…”
“Ý của ngươi muốn nói là ngươi không làm được chuyện này sao?” Vẻ mặt lười nhác kia đã mang theo vài phần sắc bén, người hầu nhìn gương mặt lạnh băng ngàn năm của y, cuối cùng vẫn là thở dài nói: “Ta sợ sẽ làm cho đám lão già kia phát hiện ra, đến lúc đó không chỉ là cô bé này, sợ là ngay cả mẹ của cô bé cũng…”
“Chuyện núi Phi Long đã làm kinh động đến ông già Diêm Vương kia rồi, đó là tính mạng của mấy ngàn người.” Người đàn ông mặc áo trắng hiếm khi tốt bụng giải thích thêm.
Bấy giờ người hầu cuối cùng cũng đã hiểu ra, vì sao Kinh Mặc có dị năng trong người lại không có cách nào điều khiển mây mưa, chuyện này liên quan đến tính mạng của quá nhiều người, trên Thiên Đình và Địa Ngục e là cũng đã biết, cho nên đám mây kia mới không dám có hành động tùy ý nào.
“Vậy Ôn Yến…”
“Đó vốn cũng không phải là tính mạng của nàng ta, sớm muộn gì cũng phải chết, ta chỉ làm nàng ta chết trễ hơn một chút mà thôi.”
Giọng điệu thản nhiên như cũ, vẫn cứ kiêu ngạo không đặt bất cứ tính mạng của người nào vào trong mắt.
“Nhưng mà cô bé này sợ là…” Người hầu nghĩ đến Kinh Mặc vì muốn cứu mẹ mà lợi dụng kỵ hành tụ đám mây lại một chỗ, trong mắt lại xuất hiện vẻ không nỡ.
“Bổn Thượng thần sắp sửa lịch kiếp rồi, có ta bảo vệ cô bé không lẽ không tốt hơn nhiều so với bà mẹ vô dụng của cô bé sao?”
Vẫn là giọng điệu đương nhiên như cũ, hoàn toàn quên mất chuyện tình yêu nam nữ từ trước đến giờ vẫn không có cách nào so sánh được với tình mẹ con, huống chi, Thượng thần nhà bọn họ muốn lịch kiếp thì phải bắt đầu lại từ một đứa bé sơ sinh, muốn để một đứa bé đang bú sữa bảo vệ một cô bé năm tuổi, người hầu nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thể tin cậy được.
Nhưng mà Thượng thần nhà bọn họ hiển nhiên đã không muốn nói nhảm nhiều với hắn ta nữa, y đã đứng dậy chờ xuất phát, chuẩn bị nhập phàm thế, lại gặp mặt cô bé đáng yêu kia một lần nữa.
Người hầu chỉ đành cam chịu mà nhìn Thượng thần cách mình càng lúc càng xa, do dự một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn không nói lên lời.
Trong lúc Thượng thần xem lướt qua nhân duyên của chính mình, hắn ta cũng nhìn thấy rõ, Thượng thần nhà bọn họ còn không ở cùng một quốc gia với Kinh Mặc nữa, y muốn bảo vệ cô bé này kiểu gì chứ…
Tuy rằng không thể nhắc nhở Thượng thần nhà mình, nhưng mà hắn ta vẫn nghe lời làm đúng như những gì Thượng thần đã dặn dò.
Chẳng hạn như, trong lúc Kinh Mặc và Trọng Lâu đang cố gắng mở núi, Vu Chính Mẫn đang bị đám người Phi Long Môn trói lại không ngờ lại bị sét đánh trúng.
Trên bầu trời không một rặng mây đột nhiên xuất hiện sấm sét, sấm sét vừa dứt, một giọt mưa cũng chưa rơi xuống, chỉ có người đang trông coi Vu Chính Mẫn đột nhiên kinh ngạc hô lên.
Một người còn đang sống sờ sờ ra đó, không ngờ lại biến thành một cục than đen.
“Ông trời đúng là bị đui rồi mà, lúc ta chưa bắt được tên này sao ông không đánh hắn đi, ta bắt hắn ta rồi còn có việc, ông lại giáng một tia sét xuống đánh chết, ông ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm mới đi kiếm chuyện với Kinh Mặc ta đúng không? Ông tốt nhất đừng có rơi vào tay ta, nếu không ta không để ông yên đâu.” Kinh Mặc chỉ lên trời cao lớn giọng mắng chửi.
Tên Vu Chính Mẫn này chết chưa hết tội, nhưng mà ngay cả một cô bé còn biết bây giờ không phải lúc để hắn ta chết, thế mà ông trời lại…
Kinh Mặc cũng không biết có người đang ở trên trời nghe cô bé nói thật, không thể không nói lời của cô bé nói rất có lý, là do mình lựa chọn thời gian chấp hành mệnh lệnh không đúng…
Hắn ta chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, chờ đến khi chủ nhân lịch kiếp về rồi có thể sẽ quên đi lời dặn dò lúc trước, nếu không thì đến lúc đó mình chắc là sẽ chết rất thảm.
“Tỷ, tụi mình mở núi trước đi, đệ nghe được giọng của mẹ.” Trọng Lâu thấy Kinh Mặc vẫn vô cùng tức giận, nhịn không được nhỏ giọng nói.
“Ừ, chờ tỷ mở núi ra rồi, tỷ lập tức xé nát cái bầu trời này ra, ai kêu ông ta làm chuyện không đâu như vậy chứ, lúc cần mưa thì không mưa, lúc không cần đánh người thì lại đánh người của tỷ.” Mặt Kinh Mặc đầy vẻ tức giận, lúc nói chuyện cũng không khách sáo, người đang trốn trên tầng mây lại bị hoảng sợ lần nữa.
Chủ tử của mình vừa mới hạ phàm lịch kiếp, trời đã bị xé nát rồi…
Cũng may chủ tử nhà mình anh minh, thu đi dị năng của cô bé này. Lúc trước hắn ta còn cảm thấy tiếc nuối cho cô bé này, bây giờ làm gì còn dám do dự nữa chứ, Kinh Mặc vừa nói xong, dị năng lập tức biến mất.
Lúc nãy còn có thể nhẹ nhàng di chuyện một hòn đá, nhưng mà bây giờ…
Tay của cô bé vì dùng sức quá lớn mà đỏ lên, máu trên đầu ngón tay lại tuôn ra, nhưng mà hòn đá lại chẳng nhúc nhích tí nào cả.
Cô bé nhìn về phía Trọng Lâu, Trọng Lâu vẫn có dị năng trong người như cũ, di chuyển hòn đá một cách nhẹ nhàng, còn bản thân thì…
Kinh Mặc lại âm thầm dùng sức một lần nữa, nhưng mà kết quả vẫn cứ như cũ…
Cô bé thậm chí còn không khiêng nổi một hòn đá bé xíu, thể lực không khác gì một đứa bé năm tuổi cả.
Kinh Mặc nghe được giọng nói của Ôn Yến từ trong núi, cô bé muốn cứu mẹ ra ngoài, nhưng mà lại bất lực, cô bé dùng hết sức lực cả người cũng không thể làm hòn đá nhúc nhích một chút nào cả.
“Ông trời ông chơi ta có đúng không, ông chờ đi, sớm muộn gì ta cũng cho ông đẹp mặt.” Kinh Mặc nhỏ giọng chửi thầm, nhưng mà trong lòng lại vô cùng hoảng sợ, bây giờ trong lòng cô bé chỉ còn luống cuống, cô bé không biết phải làm sao đây, đừng nói đến mấy chuyện tương lai xa xăm, bây giờ cô bé ngay cả việc cứu mẹ ra ngoài cũng làm không được.
Kinh Mặc sẽ không biết tất cả những gì cô bé nói ngày hôm nay đều sẽ trở thành sự thật, chỉ là đó đã là chuyện của rất nhiều năm về sau rồi.
Nhưng mà Kinh Mặc không biết, ngay lúc cô bé đang hoảng loạn bất lực và ấm ức, người nghe lệnh thu hồi dị năng của cô bé cuối cùng vẫn có chút thương xót, hắn ta duỗi đầu ngón tay chỉ về phía núi Phi Long, im lặng dịch ra một con đường đủ cho một người qua trùng với chỗ Trọng Lâu đang cố gắng đào bới, tuy rằng rất hẹp, nhưng vẫn đủ để người trong núi ra được.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mọi người mau ra đi, con mở núi ra được rồi.” Trọng Lâu nhìn khe hở đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng duỗi tay ra, cố gắng mở rộng khe hở, nhưng mà cậu bé dùng hết sức cả người cũng không thể nhúc nhích thêm chút nào nữa.
“Con ngoan, mẹ lập tức ra ngay, các con ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài chờ.” Ôn Yến nghe được giọng của Trọng Lâu, trong lòng vô cùng ấm áp, cô vừa dặn dò đám Vạn An và Thiên Sơn sắp xếp cho mọi người ra, vừa lớn giọng gọi với ra bên ngoài với Trọng Lâu.
Hai đứa nhỏ nghe mẹ nói như vậy, nỗi lo lắng trong lòng cũng buông xuống, bọn chúng đứng ở bên ngoài cửa núi, chờ mẹ đi ra nhưng mà Ôn Yến còn ra sau những thợ mỏ và công nhân kia nữa.
Bộ dáng của cô còn chật vật hơn lúc Kinh Mặc nhìn thấy cô nhiều lắm, quần áo dính bùn bẩn nhưng nụ cười trên mặt vẫn sáng ngời như cũ, nhìn thấy Kinh Mặc và Trọng Lâu, cô vui mừng bước đến, ôm hai đứa nhỏ vào lòng, cô hôn lấy hôn để, hôn kiểu nào cũng cảm thấy không đủ.
Sự sợ hãi và lo lắng kéo dài đằng đẵng làm cho Trọng Lâu rớt nước mắt, Kinh Mặc vùi vào lòng của Ôn Yến, sau khi xác định rõ cô không có chuyện gì rồi cuối cùng cũng nhịn không được òa lên khóc nức nở.
Kinh Mặc vẫn luôn tinh nghịch, gặp chuyện lại vô cùng quyết đoán, rất hiếm khi nào vùi vào lòng mình khóc nhè như thế này, chuyện lạ như vậy làm cho Ôn Yến thấy lòng bất an.
“Kinh Mặc, gặp phải chuyện gì sao, có ấm ức gì? Có mẹ ở đây rồi.” Ôn Yến nhỏ nhẹ an ủi, Kinh Mặc lại càng khóc to hơn.
“Mẹ ơi, con không có cách nào mở núi được hết, con cũng không thể khống chế đám mây trên trời, con không làm được cái gì hết, bây giờ con còn không khiêng được một cục đá lớn nữa, con…”
Những dị năng này mấy bé vừa mới sinh ra đã có sẵn, từ trước đến nay các bé đều không cảm thấy nó là thứ thừa thãi, nhưng mà bây giờ dị năng đột nhiên biến mất, làm cô bé chỉ có thể làm một đứa bé bình thường, cô bé không thể tiếp nhận được, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, dị năng trong người các bé đã giúp đỡ mẹ mình rất nhiều.
Ôn Yến cũng ngơ ngác, cô chưa bao giờ nghe đến chuyện dị năng có thể biến mất, đương nhiên, cô cũng không phải không thể tiếp nhận sự thật này, dù sao thì mấy chuyện trong người có dị năng, trọng sinh linh tinh đã xảy ra ở những người xung quanh và trên người của cô nữa.