CHƯƠNG 374: QUYẾT ĐỊNH CỦA KINH MẶC
Cuối cùng Kinh Mặc cũng bớt lo lắng nhíu mày, nam tử áo trắng khẽ thở dài, cúi người ôm Kinh Mặc vào lòng, chậm rãi ngồi lên đám mây bên cạnh.
Cô bé nhìn chằm chằm núi Phi Long, còn hắn thì nhìn chằm chằm cô bé, khuôn mặt thanh thoát trắng nõn, đôi mắt sinh động, chóp mũi hơi hếch, môi chúm chím như hoa đào, cả người đều mềm mại, mềm đến mức khiến hắn không dám nói lớn tiếng, chỉ sợ sẽ dọa đến cô bé.
Nếu hôm nay hắn không gặp cô bé, hắn sẽ không biết mình vẫn còn cảm giác thận trọng thế này, hắn vươn tay lướt nhẹ qua khuôn mặt xinh đẹp của Kinh Mặc, thấy khóe mắt đuôi mày của cô bé lúc này đều toát lên niềm vui, tâm trạng hắn bỗng trở nên tốt lạ thường.
Thấy ngọn lửa từ từ suy yếu, Kinh Mặc cuối cùng cũng chuyển sự chú ý từ núi Phi Long sang nam tử đang ôm mình, trên người hắn có mùi thơm nhàn nhạt, như làn gió mát, mang theo hương hoa thoang thoảng, khiến tinh thần người ta sảng khoái và say mê.
Cô bé ngẩng đầu nhìn nam tử đang cúi xuống nhìn mình, mái tóc đen dài như thác nước xõa xuống sau đầu, ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, khóe môi hơi cong nhưng vẫn không làm thay đổi khí chất lạnh lùng của hắn.
Kinh Mặc cảm thấy trước giờ mình chưa từng gặp người nào đẹp như thế, cũng chưa có ai khiến cô bé thất thần vì dung mạo, nhưng trong giây phút nhìn thấy người đàn ông này, cô bé như quên đi tất cả, chỉ lo ngắm nhìn hắn, như thể chìm vào biển sâu vô tận.
“Sao thế, muội có hài lòng với khuôn mặt này của phu quân tương lai không?” Giọng điệu láu lỉnh mang theo ý cười nhàn nhạt truyền vào tai Kinh Mặc.
“Ca ca rất điển trai.” Kinh Mặc trả lời thẳng thắn, đôi mắt thông minh lấp lánh như sao trên trời.
“Muội đã nói ta đẹp trai rồi.” Nam tử nghiêm túc đáp lại.
“Lúc nãy tình thế cấp bách, hoàn toàn không kịp ngắm ca ca, giờ ngắm kỹ rồi mới nhận ra, ca ca thật sự rất đẹp trai.”
“Ngươi rất thành thực.” Hắn đành chịu, không biết nói gì hơn ngoài việc bình thản nói với cô bé đang nhìn mình với vẻ mặt chân thành.
“Muội không biết dùng lời nào để hình dung, muội chỉ thấy từ điển trai chính là đẹp trai nhất.” Kinh Mặc thấy hắn không vui nên vội lấy lòng, hắn nhìn Kinh Mặc, định mở miệng nhưng không biết phải nói gì.
Hắn cảm thấy mình hành động thật điên rồ, hắn vậy mà lại cùng một đứa bé năm tuổi nói những từ như anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.
Đương nhiên, chuyện điên rồ hơn nữa là hắn lại để ý ngoại hình của mình, hơn vạn năm qua, có khi nào hắn quan tâm đến khuôn mặt này đâu chứ…
Nhưng không thể không nói, câu nói điển trai chính là đẹp trai nhất của cô bé vẫn làm hắn vui vẻ.
“Cảm ơn ca ca đã cứu mẹ muội.” Kinh Mặc thấy, ngọn lửa trên núi Phi Long cuối cùng cũng bị mưa dập tắt, thì vui vẻ ngồi trong lòng hắn vỗ tay.
“Ừm.” Hắn chỉ đáp lại ngắn gọn, hắn cũng rất sung sướng vì chỉ một cái nhấc tay hắn đã có thể khiến cô gái bé nhỏ này vui mừng đến vậy.
“Muội phải đi rồi, cảm ơn ca ca.” Kinh Mặc hơi áy náy nói với hắn.
“Nhanh vậy ư?” Lúc nói tay hắn càng ôm chặt cô bé hơn, trái tim ngàn năm không đổi dường như đột nhiên thấy thiếu thiếu gì đó, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại của Kinh Mặc rồi cuối cùng vẫn gật đầu.
Kinh Mặc thấy hắn đồng ý liền vui vẻ nhảy ra khỏi ngực hắn, giẫm lên đám mây muốn bay tới núi Phi Long, nhưng người đàn ông áo trắng bỗng vươn tay ra nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô bé, khẽ nói: “Muội đừng quên, muội đã hứa với ta những gì.”
“Uhm, muội đã hứa với ca ca rồi, ca ca vừa đẹp trai lại lợi hại như thế, muội có phu quân như ca ca cũng không thiệt thòi gì, nên muội không thay đổi ý định đâu.” Kinh Mặc thấy hắn hơi lo lắng, như muốn nhận được lời khẳng định của mình, nên cô bé thản nhiên đáp lời, chỉ là những lời chín chắn này không hề phù hợp với một đứa bé bốn năm tuổi.
Cô bé nói xong thì đạp mây bay về núi Phi Long, nam tử áo trắng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn biến mất trong tầm mắt, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ.
Uổng cho những lời thẳng thắn hùng hồn mà cô bé đã nói, ngay cả tên hắn cũng không buồn hỏi, cũng không biết hắn đang ở đâu thì gả cho hắn thế nào, còn phu quân nữa…, mặc dù hắn không thể không thừa nhận, câu gọi này nghe rất ngọt ngào.
Trên khuôn mặt đẹp đẽ không chút tì vết bỗng thoáng qua một tia hụt hẫng…
“Thượng thần, đã đến lúc ngài hạ phàm lịch kiếp rồi, chúng ta mau đi thôi.” Người đi theo hầu thấy dáng vẻ Thượng thần nhà mình như thế thì không khỏi thở dài.
“Ngươi nói với Nguyệt lão, lần này cô gái ông ta tìm cho ta không tệ.” Nam tử được gọi là Thượng thần kia nói xong liền xoay người rời đi, đến khi bóng dáng Thượng thần biến mất, người hầu này mới không nhịn được hét lớn: “Không phải chứ, ngài nóng lòng chạy tới đây, chỉ vì muốn xem nương tử tương lai của ngài thôi sao, ngài cũng… quá tùy hứng rồi đó.”
“Phí lời, nếu không có một nữ nhân thú vị thì lịch kiếp sẽ trở thành một kiếp nạn thật sự.” Giọng nói bình tĩnh không vang vọng truyền đến từ đám mây khiến cho người theo hầu bất lực, vì Thiên giới nhạt nhẽo nên mới muốn lịch kiếp, trước khi lịch kiếp vẫn không quên tới ngắm nữ nhân có nhân duyên với mình một chút.
Quả nhiên, thế giới của Thượng thần quá cô đơn lạnh lẽo, cũng quá…
Còn Kinh Mặc lúc này đã bay đến núi Phi Long, thành công gặp Ôn Yến, y phục trên người Ôn Yến bị lửa thiêu cháy một lỗ, dáng vẻ chật vật, nhưng vẻ mặt không giấu được nỗi vui mừng.
Nhìn thấy Kinh Mặc, Ôn Yến vui mừng ôm cô bé vào lòng nói: “Mẹ biết, chắc chắn là các con đúng không, bảo bối của mẹ giỏi quá.”
“Mẹ ơi, không phải con đâu, mà là một ca ca đẹp trai, là ca ấy bảo đám mây nghe lời, chúng không nghe lời con.” Kinh Mặc thật thà kể cho mẹ nghe, Ôn Yến ngạc nhiên nhìn Kinh Mặc, đợi cô bé nói tiếp, đương nhiên Kinh Mặc hiểu rõ ý cô nên vội giải thích: “Con cũng không biết ca ca là ai, lúc con không biết làm thế nào thì ca ca xuất hiện, con cầu xin ca ca, nói mình sẽ lấy thân báo đáp, ca ca liền đồng ý ngay.”
Ôn Yến nghẹn lời, một đứa trẻ mới năm tuổi nói lấy thân báo đáp, đã đủ kỳ lạ rồi, nhưng tại sao vẫn có người đồng ý, có phải hắn bị teo não hay là…
“Mẹ ơi, ca ca rất đẹp trai, còn lợi hại hơn con và Trọng Lâu nữa, lúc đó con nghĩ, chỉ cần ca ca có thể cứu mẹ, con gả cho ca ca cũng được, con…” Kinh Mặc thấy Ôn Yến có vẻ không vui thì vội vàng giải thích, nhưng không biết rằng, cô bé càng giải thích Ôn Yến lại càng suy sụp.
“Vậy hắn tên gì, nhà ở đâu, sao đám mây lại nghe lời hắn, hắn có sở thích nào không, hắn…” Ôn Yến định giải thích cho Kinh Mặc nghe, nhưng vừa nói được mấy câu, cô đã im lặng, cô mới trở về từ cõi chết, vừa gặp lại con gái năm tuổi của mình đã nói những lời này, cô cảm thấy chắc chắn mình cũng bị teo não rồi.
“Ca ca không nói cho con biết điều gì hết, huynh ấy nhất định sẽ giữ lời, nên con sẽ đợi ca ca.” Giờ Kinh Mặc mới nghĩ tới, lúc nãy mình chỉ nôn nóng đi tìm mẹ, quả thật đã quên hỏi rất nhiều chuyện, nhưng không sao, nếu cô bé đã lấy thân báo đáp thì cứ đợi ca ca tới lấy mình thôi.
“Nhưng…” Ôn Yến còn định nói gì đó, nhưng cũng hiểu rõ, giờ nói với Kinh Mặc những chuyện này vẫn còn quá sớm, chỉ là Ôn Yến không ngờ rằng, sự cố chấp của Kinh Mặc đã vượt xa tưởng tượng của cô, con về chuyện sau này, cả cô và Tống Vĩnh Kỳ đều lo âu vì chuyện hôn nhân đại sự của cô bé, nhưng mọi thứ để sau hãy nói.
Giờ điều bọn họ lo lắng nhất là, làm thế nào để ra khỏi núi Phi Long, nếu không, cho dù dập được lửa, bọn họ cũng sẽ chết.