CHƯƠNG 362: PHÂN CHIA GIANG SƠN
“Mẹ ư, nếu chúng ta giúp mẹ, vậy chúng ta có được ăn tôm hùm cay không?” Một giọng nói mềm mại vang lên bên tai Ôn Yến, nếu không có mấy chữ tôm hùm cay, cô sẽ nghĩ mình đang bị ảo giác.
“Lần trước chúng ta giúp mẹ tìm được tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng mẹ lại không giữ lời, không cho chúng ta ăn tôm hùm nhỏ, nên lần này tỷ đừng hy vọng nữa, mẹ là người phụ nữ thất hứa.” Trọng Lâu nhấn mạnh từ tôm hùm nhỏ, còn rất vui vẻ khi nói Ôn Yến không giữ lời hứa.
“Vậy nên lần này chúng ta đừng giúp mẹ nữa, nếu không mẹ sẽ mãi mãi không biết được, mình không thể đắc tội con cái.” Kinh Mặc nói rất nghiêm túc nhưng cô bé vừa mới dứt lời thì giọng nói xoắn xuýt của Trọng Lâu lại vang lên: “Nhưng mẹ nói, sau này giang sơn này sẽ là của đệ, nên đệ làm chút việc cũng là lẽ đương nhiên.”
“Đệ không làm chút việc thì giang sơn này không phải của đệ chắc? Người lớn lười biếng như thế là vì chúng ta quá chăm chỉ chịu khó, nên lần này, chúng ta nhất định không được giúp, nếu đệ muốn giúp thì đệ đi mà làm.” Kinh Mặc vẫn giữ thái độ kiên định.
“Nhưng tỷ tỷ…”
“Đệ có gọi ta là tỷ tỷ cũng vô dụng, dù gì giang sơn của Phụ hoàng cũng không phải của tỷ.”
“Đệ sẽ cho tỷ một nửa giang sơn, tỷ muốn ‘giang’ hay ‘sơn’?”
“Đệ thích ăn cá nên đệ giữ ‘giang’ đi, tỷ lấy ‘sơn’.” Kinh Mặc không hề khách khí lấy ‘sơn’ về tay mình.
Chúng không hề biết rằng, xét về hành vi hay là cách thức thì việc phân chia giang sơn của Phụ hoàng chúng như thế là sai.
“Vậy sau này lúc đệ muốn ăn thỏ rừng, tỷ phải cho đệ thì đệ mới tặng ‘sơn’ cho tỷ.” Trọng Lâu vẫn nhớ mãi mùi vị thơm ngon của món thỏ rừng nướng, hai tỷ đệ đã hoàn toàn quên mất rằng, vấn đề hai người đang bàn bạc là có nên giúp mẹ không?
“Vậy lúc tỷ muốn ăn tôm, đệ cũng phải cho tỷ.” Kinh Mặc vừa đồng ý với yêu cầu của Trọng Lâu, vừa đưa ra yêu cầu của mình, rõ ràng mặc dù cô bé đã lấy được ‘sơn’ của cậu bé, nhưng vẫn không muốn mình chịu thiệt.
“Chúng ta là tỷ đệ, đương nhiên đệ được ăn thì tỷ cũng được ăn, với đệ, tỷ tỷ là tốt nhất.” Trọng Lâu cất giọng nói non nớt đảm bảo, làm cho Ôn Yến và Thiên Sơn nghe thấy, tim như mềm nhũn ra.
“Môn chủ, hai tiểu chủ nhân đang ở đâu thế? Sao thuộc hạ nghe tiếng họ nói, nhưng không thấy người đâu vậy?” Rõ ràng Thiên Sơn nghe rất rõ giọng nói của Trọng Lâu Và Kinh Mặc ở gần đây, nhưng nàng nhìn khắp phòng vẫn không tìm thấy bọn trẻ.
Ôn Yến cũng nhìn khắp phòng một lượt, rồi nói với Thiên Sơn: “Bọn trẻ đang nói thầm sau lưng chúng ta, nhưng không ngờ lại bị chúng ta nghe được.”
Thiên Sơn nghe vậy không khỏi sửng sốt, rồi cười lớn, hai tiểu chủ nhân thật hài hước, ngay cả việc phân chia giang sơn nhà họ Tống cũng làm được…
“Kinh Mặc, Trọng Lâu, hai con mau lăn ra đây cho mẹ.” Ôn Yến hét về phía bức tường, không cần nghĩ cũng biết, bọn trẻ đang trốn trong đó.
“Tỷ tỷ, mẹ nghe thấy rồi, mẹ…” Cậu bé nghe thấy tiếng Ôn Yến thì hoảng hốt, lớn tiếng hỏi Kinh Mặc, cũng không quan tâm Ôn Yến có nghe thấy lời mình nói không.
“Ừm, mẹ nghe được cũng vậy thôi, cùng lắm chúng ta làm trâu làm ngựa cho mẹ một lần.” Kinh Mặc hoảng hốt một lát rồi bình tĩnh một cách lạ thường, cô bé không ngốc như đệ đệ mình, mà hiểu rất rõ, mẹ có nghe thấy cuộc đối thoại của họ cũng không sao, bởi vì mẹ yêu cầu bọn họ làm việc mà.
“Hai con mau ra đây cho mẹ.” Ôn Yến thấy mình bị ngó lơ, rõ ràng cô đã gọi bọn trẻ ra nhưng hai đứa vẫn thảo luận với nhau, không hề có ý định chui ra.
“Mẹ ơi, con sợ, không chui ra được.” Giọng Trọng Lâu truyền ra từ vách tường nghe như tủi thân, nỗi sợ hãi đã làm cậu bé không phát huy được dị năng của mình, nhất là khi cậu bé nghĩ đến sắc mặt tối sầm của mẹ, có thể còn bị mẹ trách phạt, liền sợ đến phát khóc.
“Trọng Lâu, đệ ngốc chết đi được.” Kinh Mặc thấy cậu bé sắp chảy nước mắt nước mũi, thì hận không thể rèn sắt thành thép, vươn tay tách ra một lỗ hổng trên tường, nhẹ nhàng bò ra khỏi đó, còn kéo cả Trọng Lâu theo, cậu bé vừa ra ngoài đã nước mắt lưng tròng, nhìn Ôn Yến sợ hãi, dáng vẻ như chịu oan ức rất lớn.
“Mẹ ơi, không phải bọn con không muốn giúp mẹ, mà là…” Trọng Lâu định giải thích với cô về đoạn đối thoại của mình với tỷ tỷ khi nãy.
“Sao hai con lại xuất cung? Không phải mẹ đã dặn hai đứa phải ở trong cung với Phụ hoàng sao?” Đương nhiên Ôn Yến không vì lời nói của con trẻ mà tức giận, cô chỉ lo cho sự an toàn của chúng khi tự ý xuất cung, còn bôn ba tới Khắc Châu này.
“Mẹ à, ngay cả mẹ mà Phụ hoàng cũng không tin thì mẹ cảm thấy bọn họ sẽ thích tụi con ư? Giờ tụi con là hai đứa trẻ không được cha yêu nên mẹ đừng phạt tụi con nữa.” Kinh Mặc nói rất lưu loát.
“Có phải lúc nãy con nghe lén mẹ nói chuyện đúng không? Mẹ và Phụ hoàng con chỉ giả vờ thôi, con cảm thấy Phụ hoàng không thích tụi con sao?” Ôn Yến mỉm cười hỏi tiểu cô nương lém lỉnh trước mặt.
Kinh Mặc cúi đầu, lúc Ôn Yến nghĩ rằng cô bé đã khuất phục, thì nó bỗng ngẩng đầu lên nói với cô: “Mẹ là giả vờ, nếu để chúng con ở lại, bọn họ cũng sẽ không tin, nên chúng con cũng phải giả vờ thất vọng với Phụ hoàng, như vậy, những nữ nhân trong cung mới tin, mẹ, có phải chúng con rất thông minh không?” Kinh Mặc vừa nói vừa gật đầu, như mình nói rất đúng.
“Mẹ ơi, chúng con đang giúp mẹ.” Cuối cùng, Trọng Lâu đang sợ hãi cũng bật chỉ số thông minh lên, cất tiếng phụ họa ngay.
Ôn Yến nhìn hai đứa con tinh ranh này của mình, khẽ nói một câu: “Phạt chép mười lần.”
“Mẹ ơi đừng mà.” Kinh Mặc vừa nghe Ôn Yến nói thế thì ôm chân cô ngay, nhìn cô với vẻ mặt khẩn cầu, Trọng Lâu cũng oan ức nhìn chằm chằm cô, rõ ràng cậu bé cũng mong cô có thể thay đổi ý định.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!