Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tung Hoành Cổ Đại (Full)

CHƯƠNG 360: ĐẠO ĐỨC TRÓI BUỘC

Khi biết Vạn Lương bị trúng độc mười ngày loạn, Ôn Yến mơ hồ cảm thấy, có lẽ là Tống Vân Lễ đang cảnh cáo mình.

Bây giờ nghe Thiên Sơn nói ra, đáy lòng cô lại càng không nhịn được trở nên lạnh buốt.

Rốt cuộc Tống Vân Lễ đang làm cái gì thì bọn họ không biết chắc, nhưng cô rất rõ ràng, Tống Vân Lễ nhất định muốn lấy được, nếu không hắn ta cũng không cảnh cáo trắng trợn như vậy.

“Môn chủ, Vạn Lương nàng ấy…”

Nếu quả thật đúng là Tống Vân Lễ cảnh cáo, lần này Vạn Lương đi có lẽ sẽ bước lên con đường không lối thoát, bây giờ vẫn còn kịp để cứu vãn.

Ôn Yến nhìn khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của Thiên Sơn, khẽ thở dài nói một câu: “Suy cho cùng đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, Tống Vân Lễ còn chưa có khả năng lớn như vậy.”

“Nhưng mà…” Thiên Sơn còn muốn nói tiếp, Ôn Yến đã quay đầu nghiêm túc nói với nàng ta: “Không có nhưng mà, vì hơn bốn mươi cô nương này, đây là con đường duy nhất.”

“Các ngươi đừng coi thường bản lĩnh của Vạn Lương, nàng chính là nhóm trưởng của nhóm mật thám, là người mà Diêm Vương cũng phải kiêng dè ba phần, đừng thấy bình thường nàng nói chuyện ăn mặc không đúng khuôn phép, cho đến bây giờ nàng chưa từng làm hỏng chuyện quan trọng, so với suy nghĩ bi quan của các ngươi, ta cảm thấy nói không chừng lần này Vạn Lương sẽ cho chúng ta vui mừng kinh ngạc.”

Vạn Thuần thấy bầu không khí nặng nề, cuối cùng không nhịn được lên tiếng, giọng nói của nàng ta lại thoải mái hơn, nàng ta và Vạn Lương đã làm việc với nhau nhiều năm, tất nhiên biết khả năng của Vạn Lương.

Biết là Vạn Thuần đang an ủi bọn họ, Thiên Sơn và Ôn Yến cũng không cần phải nói nhiều thêm nữa, suốt dọc đường phi nhanh về thành Khắc Châu.

Bọn họ ai cũng không ngờ, chỉ trong thời gian một ngày một đêm, tiểu viện bọn họ ở đã bị người ta vây đầy rồi.

Có mấy người nhận ra Thiên Sơn và Ôn Yến, chính là người quỳ ở cổng huyện nha mấy ngày trước, còn có rất nhiều người mà bọn họ chưa từng thấy, nhưng nhìn vẻ mặt, không khác gì những người trước đó, chắc rằng là cầu xin Ôn Yến tìm người giúp bọn họ.

“Cũng đã nói với bọn họ là chúng ta sẽ đi tìm rồi, bọn họ làm cái gì vậy?” Nhìn đám người bu xung quanh, Thiên Sơn rất vội vàng muốn bước lên trước khuyên nhủ bọn họ rời đi.

“Vô dụng thôi, chỉ sợ không tìm thấy người thì bọn họ sẽ không rời đi.” Ôn Yến đưa tay ngăn Thiên Sơn lại, nói chắc chắn, Thiên Sơn không nhịn được nhìn Ôn Yến, tỏ vẻ không hiểu.

“Nếu như có thể khuyên thì Mãn thúc và đám người Vạn An đã sớm khuyên bọn họ đi rồi.”

“Nhưng mà…” Trong lòng Thiên Sơn đều là không hiểu, đương nhiên giờ phút này đáy lòng nàng ta cũng rất bực, người của Phi Long Môn họ đã đi tìm người thân của bọn họ rồi, bọn họ đến nơi này quỳ là định làm gì, người cũng không phải do họ giấu đi.

“Không có nhưng mà, ngươi không đuổi bọn họ đi được, cũng không thể đuổi, vì vậy cứ để bọn họ quỳ đi, nhớ phải chuẩn bị đầy đủ thức ăn, buổi tối phát chăn giường cho người già và trẻ nhỏ.” Ôn Yến vừa nói vừa đi về phía tòa nhà cách đó không xa.

May là điểm dừng chân của Phi Long Môn đều có đường hầm, mà đường hầm của tòa tiểu viện này nằm ở trong ngôi nhà cách đó không xa.

Ôn Yến đi ra khỏi đường hầm thì thấy các thủ lĩnh của Phi Long Môn đang buồn rầu, Mãn thúc cúi đầu ngồi ở chỗ đó, thở dài liên tục.

“Không phải những người bên ngoài khiến các ngươi buồn rầu thành như vậy chứ?” Ôn Yến cố gắng tỏ ra không sao cả, ung dung lên tiếng.

“Môn chủ, thuộc hạ bất tài, bọn họ…” Mãn thúc thấy Ôn Yến đi ra, sau khi khiếp sợ thì tất cả trên mặt đều là áy náy.

“Việc này cũng không trách ngươi được, bọn họ không phải kẻ thù của chúng ta, chúng ta không thể dùng sức mạnh, vì vậy cứ để bọn họ ở lại đi, cũng sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của chúng ta.” Ôn Yến khẽ nói, trong lời nói mang theo bất đắc dĩ nhàn nhạt.

“Nhưng mà Môn chủ, bây giờ bọn họ cho rằng chúng ta có thể tìm người thân giúp bọn họ, bọn họ đã biết chúng ta là người của Phi Long Môn, bọn họ…” Mãn thúc sốt ruột muốn giải thích, ông ta cũng muốn không để ý đến bọn họ, nhưng lời mà một vài người trong số bọn họ nói ra, quả thật khiến cho lòng ông ta lạnh lẽo không thôi.

“Bọn họ nói Môn chủ ngài đồng ý giúp bọn họ tìm người thân, nhất định phải tìm được, nếu không bọn họ sẽ không từ bỏ mục đích.” Vạn An không lão luyện thành thục như Mãn thúc, tất cả lời nói ra đều là phẫn nộ, hắn không ngờ con người có thể không thèm nói lý, có thể hung hăng càn quấy đến như vậy.

Nhưng quả thật như Môn chủ nói, họ không cách nào thay đổi tình trạng hiện giờ, cho dù họ có đầy đủ sức mạnh có thể đuổi bọn họ đi, đến lúc đó cũng sẽ hủy đi thanh danh của Phi Long Môn, nhưng để bọn họ tùy tiện quỳ trước cửa thế này, dùng thái độ khiêm nhường ép buộc họ phải đi tìm người, Vạn An cảm thấy không thể kiên trì lâu được, hắn muốn xông ra không quan tâm đến bất cứ điều gì mà giết chết hết đám người này.

“Vạn An, tức giận là vô dụng nhất, có thời gian và sức lực này, không bằng ngươi mang người đi khu mỏ tìm một chút, tìm được người, tất nhiên bọn họ cũng giải tán.”

“Nhưng mà Môn chủ, bọn họ thật quá…”

“Các ngươi không nói ta cũng đã đoán được lí do thoái thác của bọn họ, ta đồng ý giúp bọn họ tìm người thân, ta còn là người của Phi Long Môn, vì vậy bọn họ cảm thấy bây giờ không tìm thấy người là do chúng ta không đi tìm, bọn họ là đang dùng hành động của mình ép chúng ta hành động.” Ôn Yến nói rõ ràng đơn giản, mấy người Thiên Sơn Vạn Lương vẫn luôn đi theo bên cạnh đều khiếp sợ nhìn Ôn Yến.

Họ chắc chắn Ôn Yến chưa từng nghe thấy những người đó nói chuyện với nhau, nhưng lời nói ra lại đâu vào đấy.

Càng khiến cho họ khiếp sợ hơn là nét mặt của mấy người Vạn An và Mãn thúc, rõ ràng Ôn Yến nói đúng cả.

“Lẽ nào lại là như vậy, đám người này thật sự là…”

Thiên Sơn hận không thể lập tức xông ra ngoài nói cho bọn họ biết mấy ngày nay họ cố gắng thế nào, nhưng mà…

“Đạo đức trói buộc thôi mà.” Trái lại Ôn Yến tỏ vẻ không ngạc nhiên chút nào.

Thật ra khi nhìn thấy cảnh tượng kia, Ôn Yến đã hiểu rõ rồi, những thứ như lòng người này, thời điểm vô vọng người cho mình hi vọng sẽ trở thành cây cỏ cứu mạng, nhưng chờ đến khi thoát ra khỏi đường cùng, sẽ bắt đầu nghĩ rằng cây cỏ này không hề cứng cỏi chút nào, lại không đạt được mục đích mà bọn họ mong muốn ra sao, sau đó chính là trách móc nặng nề, kết quả cuối cùng cũng là qua cầu rút ván.

Đương nhiên đám người bên ngoài chưa độc ác đến mức qua cầu rút ván, ý định của bọn họ cũng chỉ là muốn mau chóng tìm được người thân đã bặt vô âm tín của mình, bọn họ giống người bị lợi dụng hơn.

“Môn chủ, chúng ta cứ mặc kệ bọn họ thế này, bọn họ… khinh người quá đáng.”

“Vạn An, ngươi dẫn người đi khu mỏ tìm đi, không phải Môn chủ đã nói rồi sao, đây là cách giải quyết duy nhất.” Mãn thúc nhìn Vạn An đang phẫn nộ, không nhịn được nhắc nhở hắn.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!