Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tung Hoành Cổ Đại (Full)

CHƯƠNG 344: BẰNG LÒNG CHỊU PHẠT

Khi Thái hậu dùng lời lẽ chính nghĩa nói những lời này xong, Trần Nguyên Khánh mấp máy môi mấy lần, cuối cùng cũng không phản bác.

Hắn có thể vì muội muội mà phản bác Thái hậu, nhưng cũng đồng nghĩa với việc phủ định bản thân, đặc biệt là đồng nghĩa với việc thừa nhận bản thân chưa đủ tư cách là một thống soái.

“Nhưng sức khoẻ Nhu Nhi không tốt, hai mươi đại bản này… hay là Thái hậu trừng phạt mạt tướng đi, chuyện này là ý của thần, không liên quan đến Nhu Nhi.”

“Ai gia đã nói rồi, chỉ cần nàng muốn vào cung làm Nhu phi thì phải chịu hai mươi đại bản này, ngươi thay mặt Binh bộ thượng thư, dùng thủ hạ của mình làm bất cứ chuyện gì, ai gia không xen vào.”

Trần Nguyên Khánh oán hận nhìn Thái hậu, hắn không ngờ Thái hậu lại nhắm vào muội muội mình như thế, trái tim hắn rét lạnh, dường như họ đã quên muội mình đã bỏ ra những gì vì Tống Vĩnh Kỳ.

Hoàng đế vô tình nhưng Trần Nguyên Khánh hắn lại là một hán tử có tình có nghĩa. Hắn không thể mặc cho muội muội của mình bị trừng phạt, hắn còn muốn tranh thủ một phen, thậm chí hắn đã nghĩ xong, nếu Thái hậu khăng khăng muốn trừng phạt thì hắn sẽ đưa muội muội rời đi, Hoàng cung như vậy, nam nhân như vậy, Trần Nguyên Khánh cũng không muốn khiến muội muội mình phải tủi thân.

Chỉ là không đợi hắn lên tiếng, ngoài cửa đã vọng lại giọng một nói dịu dàng, từ tốn: “Sư huynh, chuyện này là muội không đúng, Thái hậu phạt là đúng, là muội đi quá giới hạn. Thái hậu, Ôn môn chủ, ta bằng lòng chịu phạt.”

Trần Vũ Nhu mặc áo cưới màu đỏ nhạt, búi tóc cao ngất trên đầu điểm thêm vài viên đông châu, những sợi tua rua mảnh nhỏ rũ xuống trán, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của mình. Thân thể yếu ớt ấy chậm rãi từ ngoài điện đi vào.

Nói xong Trần Vũ Nhu quỳ xuống trước mặt Thái hậu, còn Trần Nguyên Khánh lại đi tới bên cạnh nàng ta, ngổi xổm xuống thấp giọng nói: “Không được, sức khoẻ muội không tốt, ca ca sẽ không để muội phải chịu oan ức.”

“Ca, Thái hậu đã nói rồi, muội vào cung làm Nhu phi của Hoàng thượng thì phải nhận hình phạt.” Trần Vũ Nhu nước mắt rưng rưng nhìn Trần Nguyên Khánh rồi sau đó lại nhìn Tống Vĩnh Kỳ ở nơi không xa.

Ánh mắt lưu luyến dịu dàng như nước dừng trên người Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Yến cũng đang nhìn Trần Vũ Nhu, sau khi nhìn thấy ánh mắt thâm tình của nàng ta thì đáy lòng không khỏi dâng lên nỗi chua xót. Tống Vĩnh Kỳ cũng nhìn Trần Vũ Nhu, chỉ là chàng lại nhìn thấy sự ai oán và đắng chát nhàn nhạt trong đôi mắt đó.

Tống Vĩnh Kỳ bị ánh mắt ấy của Trần Vũ Nhu làm cho hơi hoảng, chàng bối rối nhìn sang Ôn Yến, cô cũng đang nhìn chàng, Ôn Yến cố gắng nở nụ cười, chỉ là nụ cười đó chính cô cũng không ý thức được là nụ cười khổ.

Ôn Yến cho rằng Tống Vĩnh Kỳ không có tình cảm với Trần Vũ Trúc, cô có thể không để tâm nhưng bây giờ cô phát hiện, mình để tâm. Ban đầu cô cho rằng mình có thể bình thản nhìn Tống Vĩnh Kỳ hạnh phúc bên người con gái khác, nhưng sự thật lại nói với cô rằng, cô không làm được.

“Người đâu, lôi xuống.” Cảm xúc của Ôn Yến đương nhiên không giấu được con mắt Tống Vĩnh Kỳ, chàng lạnh giọng nói xong thì chậm rãi đi về phía cô, bỏ qua ánh mắt oán độc của Trần Nguyên Khánh khi nhìn mình.

Thị vệ rất nhanh đã đưa Trần Vũ Nhu đi, Trần Nguyên Khánh đương nhiên cũng theo sát phía sau, mà Tống Vĩnh Kỳ đến gần Ôn Yến, nhẹ giọng nói một câu: “Nàng yên tâm, trái tim ta rất nhỏ.”

Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ, muốn lắc đầu nói với chàng rằng nếu chàng có thể ở bên Trần Vũ Nhu cũng tốt, dù sao Trần Vũ Nhu cũng thật sự yêu chàng, nhưng cô lại phát hiện mình ích kỷ đến mức không muốn nói, cô thích trái tim chàng nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa đựng một mình cô.

“Kỳ, chàng đã quên bây giờ chúng ta có hiềm khích, vừa nãy chàng quá vội vã.” Cuối cùng Ôn Yến vẫn di dời sự chú ý, rất nghiêm túc nhắc nhở chàng.

Vừa nãy khi Trần Nguyên Khánh đột ngột xông vào, rõ ràng cô đã tránh thoát nhưng Tống Vĩnh Kỳ vẫn sốt ruột, chàng để tâm như vậy, sợ rằng lời đồn bên ngoài kia, Trần Nguyên Khánh cũng sẽ không tin.

“Nàng yên tâm, bây giờ trong lòng hắn chỉ có một mình muội muội bảo bối của hắn thôi.” Tống Vĩnh Kỳ lại có chút không cho là đúng, mặc dù Trần Nguyên Khánh ngang ngược càn rỡ, nhưng chỉ một mình hắn ta thì vẫn chưa thể lật được ngọn sóng lớn, chưa đến mức làm loạn triều đình.

“Chỉ mong là vậy, sau này đừng như thế…”

Tống Vĩnh Kỳ không trả lời, chàng muốn nói với Ôn Yến, thật ra sự quan tâm của chàng dành cho cô đã thành bản năng, cho dù họ có lên kế hoạch chu đáo bao nhiêu thì trước sự an nguy của cô, chàng cũng không thể nào khiến bản thân bình tĩnh.

Đến khi Trần Nguyên Khánh bế Trần Vũ Nhu toàn thân đầy máu đi vào đại điện thì sự phẫn nộ trong mắt đã như ngọn lửa, sáng rực dừng trên người Thái hậu, Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ.

“Còn có thể đứng lên được không?” Nhìn y phục cưới của Trần Vũ Nhu đã nhuốm màu máu đỏ, Ôn Yến có chút khiếp sợ, cô không ngờ những thị vệ đó lại trừng phạt không chút lưu tình như thế.

“Ôn Yến, không cần ngươi giả vờ giả vịt.” Trần Nguyên Khánh thấy Ôn Yến lên tiếng, lửa giận đáy mắt càng bùng lên mãnh liệt hơn, lời nói cũng mang theo vài phần hoả khí.

Ôn Yến cười bất đắc dĩ, dường như cho dù xảy ra chuyện gì, Trần Nguyên Khánh đều có thể như lẽ đương nhiên nhắm ngọn lửa giận vào mình.

“Nhu phi, nếu còn đứng được thì đứng lên hành lễ với ai gia, Hoàng thượng và Ôn chủ môn. Nếu không được thì về nghỉ ngơi trước đi, đến khi khoẻ lại bổ sung sau.” Thái hậu nghe thấy lời Trần Nguyên Khánh nói thì sắc mặt lại khó coi vài phần nhưng cũng không so đo với hắn, chỉ nói với Trần Vũ Nhu như vậy.

Trong mắt Trần Vũ Nhu đã chứa đầy nước mắt, rất tủi thân nhìn Thái hậu rồi lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng, hờ hững của Tống Vĩnh Kỳ, cuối cùng vẫn giãy khỏi lòng Trần Nguyên Khánh mà đứng dậy, nhịn dự đau đớn kịch liệt sau lưng, quỳ trên đất, cung kính hành lễ.

Nhìn nữ tử yếu đuối mà kiên cường quỳ trên đất hành lễ, Ôn Yến có chút đau lòng, mấy lần muốn đứng dậy nhưng dường như Thái hậu biết ý nghĩ của cô nên lại khẽ lắc đầu với cô.

“Trần Nguyên Khánh, đưa muội muội ngươi về Nhu Nghi điện đi, buổi lễ phong phi cử hành ở đó.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng dặn dò.

Trần Nguyên Khánh lại sững sờ, hắn cho rằng Hoàng thượng sẽ cùng đi với mình, dù sao đây cũng là buổi lễ phong phi của muội hắn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!