Chỉ là, giờ khắc này lòng nàng cũng như nung như nấu trên chảo dầu. Mỗi giây trôi qua đều vô cùng đau đớn.
Nàng nghĩ đến Linh thảo, lập tức hỏi Thái hậu: “Linh thảo đâu? Đã đưa đến Thái y viện chưa ạ?”
Thái hậu vỗ lên mu bàn tay nàng an ủi: “Đã đưa đến đó rồi, cũng đã nấu thuốc đưa cho Dĩnh Nhi rồi, nó cũng đã tỉnh lại!”
Ôn Yến thở phào một hơi: “Vậy thì tốt!”
Vất vả như vậy, cuối cùng cũng coi như không uổng phí tâm tư. Chỉ là, cứu được Vương phi rồi, Tống Vĩnh Kỳ có thể trở về không?
Thái hậu quay đầu nhìn có chút không vừa lòng: “Tốt xấu gì Bạch Lan cũng đã cứu Dĩnh Nhi, sao không thấy Dung phi tới hỏi thăm vài câu chứ?”
Hoàng hậu dịu dàng cười: “Mẫu hậu, Dung phi lúc này chắc chắn đang ở bên Dĩnh Nhi rồi hơn nữa Hoàng tử An Nhiên cũng không khỏe lắm, Dung phi cũng vì thế nên chưa ghé thăm được.”
Nói đến Hoàng tử, trên mặt Thái hậu lại hiện lên sự thê lương buồn rầu, bà đau xót nói: “Ai gia nghĩ mãi không ra, đứa bé vừa mới ra đời sao lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy?”
Hoàng hậu an ủi nói: “Mẫu hậu, người nào khi còn trẻ gặp nhiều kiếp nạn thì lớn lên sẽ càng có triển vọng.”
Thái hậu lắc đầu: “Ai gia không mong nó có triển vọng, chỉ mong nó vui vẻ bình an là được rồi. Đứa bé sinh ra trong hoàng cung chúng ta, nhìn có vẻ như rất cao quý nhưng thực ra lại là người khổ nhất trên đời. Nhiều khi ai gia ngẫm lại cũng thấy đau lòng thay cho chúng!”
Ôn Yến nghe hai người nói chuyện thấy dường như đứa bé không ổn lắm, nàng hỏi: “Hoàng tử An Nhiên thế nào rồi? Nó không khỏe sao?”
Hai từ “không khỏe” đối với đứa trẻ mới sinh là điều kiêng kị nhưng mọi người cũng cảm nhận được Ôn Yến là xuất phát từ sự lo lắng, sốt ruột nên mới nhất thời buột miệng, cũng không ai so đo với nàng. Thái hậu càng như không nghe thấy từ đó, bà đau thương nói: “Ngự y nói đứa bé vô cùng vàng vọt, hơn nữa hai hôm nay vừa uống sữa liền chớ ra, luôn miệng gào khóc, khóc đến mặt cũng xanh xao. Hôm nay ai gia đi qua thăm, nghe thấy nó khóc thê lương như vậy, lòng đau muốn vỡ nát.”
Ôn Yến vội vàng vén chăn ra, nói: “Con đi xem xem!”
Hoàng hậu giữ tay nàng lại: “Bây giờ con đi xem thế nào? Trên người con vẫn còn vết thương, khỏi rồi hẵng đi.”
Ôn Yến ngọ nguậy muốn đứng lên, nàng nói: “Không được, con sợ Hoàng tử mắc bệnh dong huyết cấp tính. Mẫu hậu, cho nhi thần đi xem xem, nếu thấy không có vấn đề gì nhi thần sẽ lập tức trở về nghỉ ngơi!”
Dương Bạch Phi cũng ở bên cạnh khuyên bảo: “Tỷ tỷ, tỷ nằm xuống đi, vết thương trên người tỷ còn chưa khỏi, thân thể suy nhược. Lần này ra ngoài gặp gió nhỡ tỷ lại ngất đi thì sao? Hơn nữa, tỷ cũng không phải đại phu, đi cũng không giúp được gì, ngược lại còn thêm phiền, Hoàng tử đã có ngự y rồi, không sao đâu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!