CHƯƠNG 313: UY HIẾP CỦA TỐNG VÂN LỄ
“Chủ tử của của chúng ta thật sự là thiên tài, mấy năm trước cũng có thể chế ra thuốc mỡ giúp ta trị ngứa.” Vạn Lương không có im miệng, chỉ nói với giọng bé đi không ít.
“Có điều ngươi là một nam nhân, giữ thuốc mỡ bảo vệ mặt, như thế này thật sự tốt sao? Ngài lại không dựa vào mặt mà ăn cơm.” Vạn Lương vừa mới vừa gật đầu.
Đường đường là Cửu Vương, ngay cả người của Tiên đế đều bị hắn khống chế trong tay, vậy mà giữ khư khư lọ thuộc mỡ, cái này thật sự không trách cô suy nghĩ nhiều được.
Cửu Vương chủ cảm thấy bản thân bị nữ nhân này làm việc không theo lẽ thường trước mặt chọc cho phát điên rồi, nếu như không phải Tống Vân Lễ nhiều lần từ chỗ Vạn Lương thất bại mà lui ra, hắn thật sự phải nghi ngờ, Phi Long Môn đã hết người nên mới để nữ nhân này là thủ lĩnh của Ám Thám Môn.
“Người nếu như còn làm ồn, cẩn thận ta vứt ngươi ra ngoài.”
“Ngài nếu như có thể vứt ta thì sẽ không để ta ở đây chịu khổ nhiều ngày như vậy, nói đi, ngài muốn làm gì?”
Vạn Lương bày ra bộ mặt đương nhiên nhìn Cửu Vương, nếu như hắn không phải đến cứu mình, vậy chắc chắn chính là có chuyện nhờ nàng ta.
Cửu Vương đã từ bỏ giao lưu với nữ nhân trước mắt, chỉ là quay người với Vạn Lương, nói khẽ: “Trở về nói với Ôn Yến, độc của Lãnh Ninh nàng ấy đã từng thấy qua, bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ có nội gián.”
Vạn Lương không ngờ Cửu Vương lại đột ngột nói chuyện này với mình, dáng vẻ nghiêm túc của hắn không giống nói dối, hắn muốn nàng ta truyền tin tức về cho môn chủ, cho nên hắn thật sự là đến cứu mình sao?
“Ngài…”
Cửu Vương đã từ bỏ nghe mấy lời dư thừa của Vạn Lương, hắn trực tiếp túm lấy tay của Vạn Lương, hướng phía cửa sổ mà đi.
“Cửu Vương, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài vẫn…” Lực nắm của Cửu Vương rất lớn, Vạn Lương bản năng muốn giằng ra, thế nhưng nhìn thấy mặt mày lạnh lùng đó của Cửu Vương, cuối cùng hắn ta cũng nhẹ giọng nói.
“Ngươi không phải mặt cũng không cần sao, ta tưởng ngươi cũng không để ý.”
“Ta không cần mặt mũi là vì trên mặt ta có độc, ngài tưởng ta muốn hủy dung sao, ngài làm gì vậy? Ta không muốn rời khỏi đây.
Vạn Lương còn muốn giải thích với Cửu Vương cái gì đó, thế nhưng không đợi nàng ta nói xong, Cửu Vương đã ôm nàng ta lên, phóng tới cửa sổ.
“Ngài muốn làm cái gì, bên ngoài là vách đá cao vạn trượng sao? Đừng nháo nữa, sẽ chết người đó.” Vạn Lương thốt lên, thần sắc lại không mang chút gì gọi là căng thẳng cả.
“Sau khi Lãnh Nhi trốn thoát ta đã đến kiểm tra mật thất này, cửa sổ này ta đã động tay chân, ngươi có thể thoát ra ngoài.”
Sau khi nghe Cửu Vương nói xong thì hắn đẩy Vạn Lương một cái, Vạn Lương vốn còn đợi Cửu Vương nói tiếp, lại không ngờ hắn đột nhiên tấn công.
“Cửu Vương ngài là đồ khốn. Ngài tưởng ngài đang cứu ta sao, ngài…” Vạn Lương đã từ rơi ra ngoài cửa sổ, trong cửa sổ gió mát thổ vài, còn có âm thanh tức giận của Vạn Lương.
Cửu Vương giơ tay, chỉ vài cái, chiếc cửa sổ vừa rồi bị chưởng lực của Vạn Lương làm cho biến hình thì đã khôi phục như ban đầu. Nhìn mật thất yên tĩnh trở lại, Cửu Vương khẽ thở dài: “Thật là một nữ nhân kỳ lạ.”
Chỉ là sau khoảnh khắc đó, chuyện hắn làm ra cũng khiến người khác cảm thấy hắn là một nam nhân kỳ quái, hắn giơ tay lên tự đánh một chưởng vào bản thân, dùng đến 8 phần công lực, trong nháy mắt thì có máu trào ra từ khóe miệng của hắn.
Cửu Vương từ trong cơn mê mở mắt ra, nhìn thấy chính là gương mặt lạnh lùng của Tống Vân Lễ đang nhìn mình.
“Thúc thả nàng ta đi?” Tống Vân Lễ rất muốn mắng Cửu Vương.
Cửu Vương không có nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt chế giễu nhìn Tống Vân Lễ.
“Thúc thật sự muốn phản bội ta?”
“Hoàng thúc, thúc tưởng ta thật sự sẽ không giết thúc có phải không? Thúc nếu như thật sự phản bội ta, ta sẽ khiến thúc sống không bằng chết.”
Cửu Vương không nói gì nhưng lại khiến Tống Vân Lễ lo lắng, hắn ta ghét cay ghét đắng ánh mắt đó của Cửu Vương khi nhìn, thế nhưng, hắn ta không thể làm gì được.
“Ngươi so với ai cũng hiểu rõ, mấy năm nay ta đã sống không bằng chết.” Cửu Vương cuối cùng cũng mở miệng, chỉ là lời nói lạnh nhạt, ngay cả chuyện sống không bằng chết như thế, ở trong miệng của hắn nói ra hình như đều đơn giản như mọi nhà đang ăn cơm.
“Cho nên thúc không nên phản bội ta, ngươi…” Tống Vĩnh Lễ nhìn chằm chằm vào Cửu Vương, trong mắt mang sát ý.
“Tống Vân Lễ, ta biết ngươi gặp vấn đề gì không? Đã phản bội thì cần phải đánh cược đó.”
Cửu Vương mỉm cười nhìn Tống Vân Lễ, mấy năm nay hắn ta chặt đứt đôi cánh của hắn, nhốt hắn trên Lang Đỉnh Phong, hắn sớm đã không muốn màng đến chuyện bên ngoài nữa rồi.
Tống Vân Lễ cũng khẽ cười nhìn Cửu Vương, ánh mắt lộ ra sự âm hiểm, rồi nói: “Thúc biết thì tốt.”
“Thế nhưng, chuyện của Vạn Lương, thúc nên giải thích thế nào đây? Ngươi sau khi vào mật thất thì nàng ta không thấy nữa, biến mất một cách vô cớ.”
“Như đã thấy, nàng ta đã lừa ta. Khiến ta cởi trói của nàng ta, sau đó còn ra tay công kích ta, ta vốn muốn giúp, hỏi ra chút tin tức về Phi Long Môn, thế nhưng…”
Lời nói của Cửu Vương vừa lạc lõng vừa chán nản, giống như đứa trẻ gây ra lỗi gì đó
“Hoàng thúc, phụ hoàng của ta nhiều huynh đệ như vậy, đến bây giờ chỉ có thúc còn sống, thúc sắp thành tinh rồi, còn bị lừa sao?”
“Vân Lễ à, anh hùng khó quan ải mỹ nhân, tư sắc của Vạn Lương cũng không tệ, nếu như bắt thì đưa nàng ta đến làm ấm giường cho ta.”
Cửu Vương bất lực giải thích, hắn cũng biết rõ, lời giải thích này quá miễn cưỡng, thế nhưng lý do khác, thật sự không cách nào khiến Tống Vân Lễ tin tưởng.
Chỉ là nghĩ đến muốn nữ nhân Vạn Lương làm ấm giường đó, hắn suy nghĩ thôi cũng cảm thấy đó là ác mộng khủng khiếp nhất trong cuộc đời.
Đương nhiên Cửu Vương của lúc này chỉ muốn xóa tan sự nghi ngờ của Tống Vân Lễ, hắn không hề biết, một câu giải thích tùy hứng của mình cũng trở thành ác mộng của cuộc đời mình.
Đương nhiên, đây đều là chuyện của sau này.
“Hoàng thúc người thật là, ở Lang Đỉnh Phong này ta muốn nữ nhân như thế nào cũng không có, thúc lại cứ cái dáng đó. Ta còn tưởng trừ Ôn Yến ra, thúc sẽ không thích người khác nữa chứ.”
Nhắc đến Ôn Yến, trong mắt Cửu Vương lóe lên một tia đau khổ, nhưng chỉ trong nháy mắt, cảm xúc đó đã biến mất không thấy nữa.
“Hoàng thúc, không nên phản bội ta, vì Ôn Yến cũng không được, nếu không, ta sẽ không nhịn được mà giết đi thúc.”
“Yên tâm, ta và Ôn Yến, ở thời điểm 5 năm trước chính là kẻ địch rồi.”